Edited by Bà Còm
Buổi tối, Tạ Thiều xách về hai phần cánh gà kho, móng heo hầm tương và bánh hoa quế, một phần đưa cho Vân thị, phần còn lại đích thân đưa đến Tốn phương cư, thuận tiện đem tiền hoa hồng của hai tháng đưa cho Tạ Hộ.
Tạ Hộ bận rộn một ngày, mới vừa được Hoa Ý và Trúc Tình hầu hạ tắm xong, đang thoải mái ngồi ở trong viện uống nước mơ. Nàng đã tích cóp quả mơ từ mùa đông năm trước, để vào bình đậy kín rồi chôn dưới gốc cây mai. Đến khi muốn uống thì chiết ra một vại, cho mật ong vào rồi thêm trái cây tùy mùa. Nước mơ có màu vàng óng, uống vào chua chua ngọt ngọt, mùa hạ ướp lạnh một chút càng thêm ngon miệng. Bất quá vào thời tiết này uống nước mơ không cần ướp lạnh.
Tạ Thiều xách theo đồ ăn đi đến, nếm một ngụm nước mơ Tạ Hộ tự chế, cảm thấy rất thích thú, quyết định sai Hoa Ý đi phòng bếp lấy mấy món điểm tâm, hai huynh muội ngồi trong đình hóng gió đối ẩm.
“Hôn sự này của muội cũng thực sự kỳ quặc. Ta cũng không hiểu sao muội lại được chọn để định thân với Thẩm gia. Muội hãy nói cho ta biết, muội có phải lén lút cùng Thẩm Đại hẹn ước gì rồi?”
Tạ Hộ đang cầm một miếng bánh hoa quế nhấm nháp. Trúc Tình đứng bên cạnh lấy xương cánh gà và chân giò ra rồi cắt thành từng miếng vừa ăn.
Tạ Hộ trắng mắt liếc Tạ Thiều một cái, tức giận nói: “Muội với Thẩm Đại có thể ước hẹn gì chứ? Tổng cộng gặp nhau vài lần, cũng không nhiều bằng số lần ca gặp huynh ấy đâu.”
Tạ Thiều ngẫm lại cũng đúng, hào sảng cầm lấy nửa cái móng heo trực tiếp gặm, không hề có chút phong độ văn nhã của quý công tử Hầu phủ nên có. Tạ Hộ nhìn thôi cũng thấy đau đầu, chỉ nghe Tạ Thiều nói thêm: “Dù sao cũng rất kỳ quặc.”
Tạ Hộ thấy ca ca nói vậy không khỏi thắc mắc: “Ca ca, có phải ca cũng cảm thấy việc hôn nhân này không đáng tin cậy?”
Tạ Thiều nghe Tạ Hộ hỏi như vậy, không khỏi buông xuống móng heo, nghiêm túc nhìn muội muội trả lời: “Nói thật, ta đích xác cảm thấy không đáng tin cậy! Nhà chúng ta tình huống như thế nào không phải Thẩm gia không biết, nhưng bọn họ vẫn quyết định cưới muội. Chỉ là chuyện hỏi cưới này đã lộ ra vấn đề không tầm thường, cho dù muội muốn ta cảm thấy bọn họ không có tư tâm gì, ta cũng không dám tin tưởng.”
“...”
Trúc Tình để thịt đã cắt vào đĩa đưa đến trước mặt Tạ Hộ, sau đó liền tự động lui xuống.
Tạ Thiều thấy không còn ai, lúc này mới thở dài nói với Tạ Hộ: “Ai nha, cho dù cảm thấy không đáng tin cậy, hiện giờ muội coi như “ván đã đóng thuyền” với người của Thẩm gia, có nghĩ ngợi nhiều thêm nữa cũng không có ý nghĩa gì. Nếu Thẩm Hấp chịu cưới muội thì muội cứ gả qua đi. Dù sao đối với bên ngoài nhà ta cũng không có hại, nhưng còn bên trong thì...”
Nói tới đây Tạ Thiều đột nhiên ngừng lại, nhìn quanh một vòng, xác định không có người mới từ trong ngực móc ra một vật gì thảy cho Tạ Hộ. Tạ Hộ vội vàng chụp được, cúi đầu ngắm nghía, hóa ra là một bình ngọc nhỏ bằng ngón tay cái. Tạ Hộ không hiểu: “Đây là cái gì?”
Tạ Thiều đỏ mặt nhìn nàng, ấp úng nửa ngày cũng không thể nói ra là cái gì, chỉ hàm hồ lẩm bẩm một câu: “Chậc, chính là... cái kia.”
Tạ Hộ càng thêm khó hiểu: “Cái nào? Ca nói cho rõ ràng đi!”
Hỏi vậy vì Tạ Hộ cảm thấy phản ứng của ca ca thật sự quá kỳ quái. Buông xuống chiếc đũa, Tạ Hộ định mở nắp bình ngọc nhưng bị Tạ Thiều vội vàng ngăn cản. Giữ chặt bàn tay Tạ Hộ định mở nắp bình, Tạ Thiều nói: “Đừng, hiện tại đừng xem!” Thấy ánh mắt Tạ Hộ nhìn mình càng ngày càng kỳ quái, Tạ Thiều hít sâu một hơi, lại sờ cái mũi một lúc, sau đó với một biểu tình “Bằng bất cứ giá nào”, Tạ Thiều đập bàn một cái ấp úng: “Được được, để ta nói cho muội. Đây là thứ... có thể... có thể làm nam nhân... cao hứng, chậc, tục xưng là Thôi tình tán.”
“...”
Tạ Hộ quả thực hoài nghi có phải bản thân xuất hiện ảo giác, ca ca vừa mới nói cái gì? Thúc tình...
Vội vàng ném cái chai trên bàn, Tạ Hộ cũng mặt đỏ bừng bừng, đứng dậy dậm chân mắng: “Cái gì thế?! Ca, ca cũng quá ghê tởm, thật là!”
Tạ Hộ bước ra khỏi chỗ, xoay người sang chỗ khác dựa vào cột đình giận dỗi. Tạ Thiều lại sờ sờ mũi, cũng cảm thấy thập phần thẹn thùng, nhưng lại nhịn không được phân trần: “Ai nha, đừng ném đừng ném! Đây chính là thứ tốt, ta phí thật nhiều tiền mới làm ra, còn không phải vì muốn tốt cho muội sao?”
Tạ Hộ quả thực muốn chui xuống gầm bàn, xấu hổ buồn bực xoay người sẵng giọng: “Cái gì mà tốt cho muội chứ? Ca thật là... Đồ không đứng đắn như vậy mà cũng làm ra, không biết xấu hổ.”
“Cái gì mà không đứng đắn chứ? Đây cũng coi như là thứ đứng đắn đấy! Tóm lại muội cứ nhận lấy đi, lo trước khỏi hoạ. Dù sao khiếm khuyết của Thẩm Hấp ta cũng chỉ nghe đồn mà thôi, bất quá cũng không có chứng cứ xác định. Muội cứ giữ thứ này đi, đây là tư gia của Trường Xuân chân nhân điều phối, một lượng vàng lận đó, rất quý. Nghe nói nam nhân cho dù thật sự “lên” không được, ăn cái này vào là có thể “sinh long hoạt hổ”! Muội là một nữ nhân phải sống ở phu gia, cần phải có hài tử, nhưng nếu Thẩm Hấp thật sự “không được”, hài tử của muội từ đâu mà tới đây? Đừng rụt rè, nhận lấy đi, ca ca sẽ hại muội sao?”
“...”
Tạ Hộ bị Tạ Thiều làm cho một hơi quả thực không biết nói gì. Nàng cũng đâu thể nói, Thẩm Hấp căn bản không có việc gì, lần trước nàng còn tự mình “thử nghiệm“. Nói gì thì Tạ Hộ cũng không chịu nhận món đồ quý của Tạ Thiều làm cho Tạ Thiều rất lo lắng.
*Đăng tại Wattpad*
Mặc kệ nói thế nào thì hôn sự của Tạ Hộ cũng đã định vào ngày tám tháng tám, nàng còn có một đoạn thời gian để thích ứng. Trước khi nàng xuất giá còn phải giải quyết cho xong hôn sự của Tạ Thiều mới được.
Mùng sáu tháng năm đến thực mau, mấy hôm trước Tạ Thiều còn vì chuyện phòng the của muội muội mà phiền não, đảo mắt liền đến lúc bản thân hắn phải bận rộn.
Trời còn chưa sáng đã phải thức dậy, vội vàng ăn một chén trứng gà nước đường, liền mang theo đội ngũ đón dâu chạy đến Vinh An Quận vương phủ. Dựa theo quy củ, buổi sáng Tạ Thiều đi đón dâu, bái biệt nhạc phụ nhạc mẫu, ở nhà nương tử ăn một bữa yến hội đơn giản, sau đó vào lúc chính ngọ thì đội ngũ đón dâu sẽ đưa cô nương lên kiệu hoa, nghênh về phu gia bái đường thành thân.
Tạ Hộ cũng dậy sớm bận rộn theo giúp Vân thị. Nàng là tiểu cô chưa xuất giá, dù sao cũng nên làm chút chuyện gì đó cho tân tẩu tử. Mà thể theo lời Vân thị, Tạ Hộ giúp làm mấy chuyện này là hợp lý nhất, vừa lúc có thể học hỏi cho quen thuộc.
Tạ Thiều tuy rằng xuất thân nhị phòng, nhưng dù sao cũng là đích tử của Hầu phủ. Lúc Tạ Trọng đón dâu cũng chỉ chiếu theo nghi thức cho thứ xuất mà thôi, hiện giờ là đích tử thành thân, dĩ nhiên quy cách phải cao hơn một bậc, đồ cần chuẩn bị cũng nhiều hơn nên càng bận rộn thêm.
Khách khứa phần lớn đã đến đông đủ, Tạ Hộ còn đang bận trang trí hỉ phòng cho Tạ Thiều, muốn chuẩn bị cho người mới không ít đồ dùng lịch sự tao nhã. Vân thị tìm bốn lão phụ nhân “phúc thọ song toàn” tới giúp Tạ Thiều trải giường chiếu, mỗi bà lão đều sinh ít nhất bốn nhi tử, con cháu thành đàn, gia đình hòa thuận, rất thích hợp để trải giường chiếu cho đôi tân phu thê, rải táo đỏ, đậu phộng, long nhãn, hạt sen ở đệm chăn, bốn góc giường còn phải dùng tơ hồng quấn quanh. Tạ Hộ ngồi ở trước cửa sổ phía tây vừa uống trà vừa nhìn các Hỉ nương bận rộn, vậy mà cũng học được không ít thứ.
Buổi trưa đã gần đến, ngoài phủ tiếng pháo bắt đầu vang lên, trong phủ ngoài phủ trang trí tơ lụa đỏ thắm, bất kỳ ai cũng có thể nhìn ra nhà này đang làm hỉ sự. Hôm nay Tạ Cận cũng hiếm khi mặc một thân y phục đỏ rực, cùng Vân thị trong bộ hỉ phục tươi sáng đứng chung một chỗ, miễn bàn xứng đôi bao nhiêu. Bắt đầu từ buổi sáng, hai người cũng đã tựa như đôi tân phu thê tiếp nhận không ít sự trêu chọc của mọi người.
Thê tử của Đại công tử Tạ Trọng dẫn nữ quyến ra ngoài xem náo nhiệt, nàng ta hôm nay là “dê đầu đàn”, phụ trách tiếp đón nữ quyến trẻ tuổi trong yến hội. Vương thị nhanh tay mau miệng, thật có năng lực để lãnh nhiệm vụ này.
Tạ Thiều toét miệng cười tới tận mang tai, một thân hỉ phục đỏ thắm, tinh thần sáng láng hành tẩu như gió, trong tay cầm một đầu của dải lụa hồng, đầu kia chính là tân tức phụ Phó Song. Phó Song mặc bộ hỉ phục nặng nề, bước từng bước nhỏ đi theo phía sau Tạ Thiều, nhìn dáng người tuy rằng hơn gầy yếu nhưng lại có thêm vài phần thanh nhã, trên đầu đội khăn lụa đỏ, trên đường viền khăn lụa đính lạc tua lay động theo từng bước chân của nàng, nhìn thật thướt tha vũ mị.
Tạ Hộ cũng ở một bên nhìn đôi tân phu thê. Tạ Thiều lúc này vẫn không đứng đắn, còn không quên nhìn về hướng nàng làm mặt quỷ. Tạ Hộ quả thật muốn trợn trắng mắt với vị ca ca này, trong lòng âm thầm hy vọng vị tân tẩu tử có thể lợi hại một chút, đem Hỗn Thế Ma Vương không quy củ này thu thập trở nên phục tùng.
Trong đầu Tạ Hộ cũng không khỏi nghĩ đến lúc mình thành thân sẽ là quang cảnh gì? Bất quá nàng cũng biết, chỉ cần ngẫm lại liền nhận ra, trên đầu tân nương tử đội khăn lụa, đúng là có muốn nhìn cũng nhìn không được.
Bởi vì Thẩm Hấp và Tạ Hộ đã đính hôn, cho nên ngày Tạ Thiều thành thân, Tạ gia cũng mời người nhà của Định Quốc Công phủ. Người tới chúc mừng là Định Quốc Công phủ Tam phu nhân Vạn thị, mang đến tin tức -- vốn dĩ Quốc Công gia cũng định đến tham dự, bất quá sáng sớm hôm nay đã bị Thánh thượng triệu vào cung, thật sự không thể phân thân; còn Thẩm Hấp thì nửa tháng trước đã đi Giang Nam để bái phỏng ân sư cáo lão hồi hương, cũng vừa khéo bỏ lỡ hôn lễ của Đại cữu tử. Bất quá, Định Quốc Công phủ cũng gởi tới tiền mừng không ít làm các khách nhân nhìn no mắt, ngay cả tiên sinh thủ quỹ cũng không khỏi âm thầm líu lưỡi than một câu: Rốt cuộc đúng là Quốc công phủ ra tay.
Đôi tân phu thê đã bái đường, tân nương tử được đưa vào động phòng. Tạ Hộ đi theo một đám cô nương chạy trước tân nương tử đến tân phòng, dẫn đầu chiếm lĩnh một vị trí tốt, chờ đến khi tân nương tử vào phòng thì nữ quyến cùng khách khứa xem náo nhiệt đều theo vào trong.
Nói xong lời cát tường, Hỉ nương liền đưa cho Tạ Thiều một cây đòn cân, giục hắn nhấc khăn đội đầu của tân nương tử. Tạ Thiều tựa hồ có chút khẩn trương, nhìn thấy biểu tình cổ vũ của Tạ Hộ khiến tinh thần hăng hái vọt lên, tay run run chậm rãi mở ra khăn đội đầu của tân nương tử, Phó Song trang điểm lộng lẫy liền xuất hiện trước mặt mọi người.
Tạ Hộ lúc trước có gặp qua Phó Song, bất quá không thể ngờ được sau này nàng lại là tẩu tử của mình. Gương mặt Phó Song tương đối thanh tú, lúc chưa trang điểm thoạt nhìn rất là thuần tịnh, nhưng dưới lớp trang điểm lộng lẫy làm cho nàng trở nên nổi bật, khiến cho Tạ Thiều ngây người ngắm nhìn. Vẫn do Hỉ nương nhắc Tạ Thiều ngồi xuống cùng tân nương tử ăn chung một chén canh sớm sinh quý tử.
Ăn canh xong, Tạ Thiều mới lưu luyến không rời, đi tiền viện tiếp đón khách nhân.
Bởi vì tân nương tử muốn thay xiêm y cho nên mọi người vây quanh tân phòng xem náo nhiệt cũng liền tan. Bốn nha hoàn của Phó Song được Tạ gia phái tới hầu hạ đóng cửa tân phòng, đưa Phó Song đi nội gian.