Tặng Quân Một Đời Vinh Hoa

Chương 105: Chương 105: Tạ thiều nạp thiếp




Edited by Bà Còm

Phó Song mang thai, ngày hôm sau Tạ Hộ liền chuẩn bị chút quà tặng, mang theo Hoa Ý và Trúc Tình tự mình quay về Quy Nghĩa Hầu phủ.

Hiện tại nàng đang ở chủ viện chào hỏi Hình thị. Hình thị chỉ hỏi thăm vài câu về Quốc Công phủ, Tạ Hộ đáp lại từng câu xong Hình thị liền cho nàng lui, theo Vân thị về viện của Nhị phòng.

Tâm tình của Hình thị rõ ràng không được tốt lắm so với hôm đầu năm Tạ Hộ và Thẩm Hấp tới cửa chúc tết, tuy lúc đó chỉ có hơn nửa ngày nhưng Hình thị vẫn rất cao hứng, lôi kéo bọn họ nói chuyện một hồi lâu, nhưng hôm nay thì lại vô cùng uể oải. Tạ Hộ biết Hình thị đang phiền não về chuyện của Tạ Ngọc nên cũng không nói thêm, đưa quà tặng liền rời khỏi chủ viện.

Trong viện của Nhị phòng, hôm nay cũng đúng lúc Tạ Cận nghỉ tắm gội, do ngày hôm qua Vân thị nhắc đến nên hôm nay Tạ Hộ mới cố tình trở về, cũng đã lâu nàng chưa gặp phụ thân.

“Đây là Lư Sơn vân vụ, đây là Thái Bình hầu khôi, đây là Quân Sơn ngân châm, phu quân bảo con mang theo ba loại trà này về hiếu kính phụ thân.”

Trong thư phòng, Tạ Hộ đưa quà tặng của Thẩm Hấp cho phụ thân, Tạ Cận cầm ngắm nghía một lát rồi mới hài lòng buông xuống: “Tế tử có tâm.” Ba loại trà này không phải có tiền là có thể mua được, Tạ Cận dĩ nhiên biết giá trị của chúng.

“Hôm nay cũng đúng lúc gặp được dịp con trở về. Chắc khoảng tháng năm ta sẽ phải đi nhậm chức ở Bảo Định phủ. Chịu khó ở đó làm việc mấy năm, khi trở về phỏng chừng bay lên chức Tổng Tư không thành vấn đề.”

Tạ Cận biết rõ sở dĩ công việc ở Bảo Định phủ có thể vào tay của ông, trong đó ít nhiều gì cũng có liên quan đến tế tử Thẩm Hấp. Trước đây Trương đại nhân được đào tạo từ Vinh An Quận vương phủ, lại là môn sinh của Thái Úy, mà Thế tử của Vinh An Quận vương phủ và nhi tử của Thái Úy đều là hảo bằng hữu của tế tử, hẳn là phải nhờ hai người họ tạo áp lực với Trương đại nhân thì chức vụ này mới có thể thuận lợi dừng ở trên người của ông. Chuyện này tế tử chưa từng đề cập qua nên ông cũng không tiện hỏi trực tiếp, đành phải nói với nữ nhi một câu nhờ nàng chuyển đạt lòng cảm kích của ông.

Tạ Hộ lúc trước có hỏi qua Thẩm Hấp về việc phụ thân được điều chức, xác thật là có quan hệ với phu quân.

“Trước đây ta vẫn luôn cảm thấy ca ca con không có chí cầu tiến, hiện giờ hắn lại nảy sinh tâm tư muốn làm quan. Hôm kia hắn tiếp nhận một nhiệm vụ do Hộ Bộ phái xuống, làm không tệ chút nào. Hộ Bộ Thị Lang Giả Đức Trung còn đích thân tới tìm ta, hỏi ca ca con có nguyện ý lãnh một chức vụ nhàn nhã ở Hộ Bộ hay không, ca ca con đáp ứng rồi. Ta cũng cảm thấy khá tốt, cứ để cho hắn đi thử. Tháng sau chính thức nhậm chức.”

“Không phải ca ca đã nói không thích bị câu thúc nên vĩnh viễn không làm quan sao? Hiện giờ hóa ra lại có chí khí như vậy.”

Tạ Hộ uống trà, nhớ tới năm đó Tạ Thiều đã chỉ trên trời thề đời này tuyệt đối không gia nhập vào quan trường, không khỏi bật cười.

Tạ Cận cũng vui vẻ cười theo: “Hiện giờ hắn cũng phải làm phụ thân người ta rồi, suy xét sự tình không thể hành động theo cảm tính. Vào quan trường với hắn mà nói chưa chắc đã là chuyện xấu, hắn thích giao tiếp với tiền bạc, vậy đi Hộ Bộ là đúng. Ít nhiều gì cũng có thể cống hiến một chút sức lực cho triều đình, cũng không uổng hắn xuất thân từ gia đình huân quý.”

Hai người đang nói chuyện, Vân thị vào tới báo cho Tạ Hộ biết Tạ Tân dẫn theo hài tử cũng đã trở về, đang cùng Phó Song ở đại sảnh nói chuyện chờ Tạ Hộ.

Tạ Hộ vừa nghe tỷ tỷ cũng đã trở lại liền hành lễ với Tạ Cận theo Vân thị rời khỏi thư phòng.

“Trở về phủ nói với tế tử một tiếng, hỏi hắn trước tháng năm có thể bớt ít thời gian tới gặp ta một hồi, ta có chút chuyện muốn nói với hắn.” Tạ Cận gọi với từ phía sau.

Tạ Hộ quay đầu lại trả lời: “Vâng, con về sẽ nhắn với phu quân.”

Nói xong, hai mẫu nữ cùng nhau đi về hướng chính viện.

Tạ Tân nhìn mượt mà không ít, sắc mặt rất tốt, dáng người cũng rất phúc hậu. Đản nhi đã biết nói chuyện, chạy nhảy tứ tung, căn bản không thể ngồi yên một chỗ, đã sớm chạy ra sân viện cùng nha đầu đuổi chim chơi đùa. Vân thị cũng không thể kêu hắn quay vào, Tạ Tân liền kéo tay Tạ Hộ cười nói: “Nương cứ để hắn chạy chơi đi. Khó có dịp mẫu nữ chúng ta tập hợp, mọi người ngồi xuống cùng trò chuyện.”

Kéo Tạ Hộ vào nội gian, Tạ Tân ngắm nghía Tạ Hộ. Hôm nay Tạ Hộ mặc váy lụa tơ tằm Tứ Xuyên màu lam nhạt thêu hoa phù dung, nhan sắc thanh nhã, khí chất xuất chúng, tóc búi ngọa mã kế cài một cây trâm có hạt trân châu lớn như trứng bồ câu, trên tai cũng đeo hoa tai bằng trân châu, trên người không còn bất kỳ trang sức gì khác nhưng thoạt nhìn không chút nào nhạt nhẽo, ngược lại có một vẻ quý phái nhẹ nhàng.

Tạ Tân mặc áo dài bằng gấm với hoa văn hình mây màu tím nhạt, trên cổ tay đeo hai chiếc vòng bạch ngọc, trên đầu mang hoa điền tinh xảo, tuy không quý giá nhưng lại toát lên vẻ sang trọng của một quan phu nhân. Tạ Hộ nhớ tới Hách Phong ở Lại Bộ cũng được thăng chức, hiện giờ đã là quan chính lục phẩm. Lần này Tạ Cận đi nhận chức ở Bảo Định, Hách Phong liền thăng Nghiệm Phong Tư phó Tư chính, tỷ phu rất có năng lực, lại có nhạc phụ Tạ Cận ở trên nâng đỡ, thăng chức coi bộ cũng không chậm chút nào.

“Lúc muội mới thành thân ta còn lo lắng, dù sao cũng là một nhà cường thịnh như vậy, sợ muội gả qua sẽ chịu ủy khuất, hiện giờ thấy được thật ra ta đã nghĩ nhiều.”

Tạ Hộ cười cười: “Tỷ phu đối với tỷ mới là thật tốt, nhìn sắc mặt của tỷ thật hồng nhuận.”

Tạ Tân vẻ mặt ngọt ngào, đối với tướng công nhà mình một trăm phần vừa lòng nhưng miệng vẫn trách yêu: “Chàng ta đấy à, thật rất bá đạo! Khi nào ta ngủ, ta ăn cái gì chàng đều phải quản. Chuyện trong nhà tất cả đều ôm vào người, đem ta dưỡng càng ngày càng lười, sau này chỉ sợ không muốn đụng tay vào bất cứ cái gì.”

Hôm nay tâm tình Vân thị không tệ chút nào, nữ nhi tức phụ tất cả đều đã trở lại, hoà thuận vui vẻ, chỉ là sắc mặt Phó Song có chút tái nhợt. Tạ Hộ hỏi thăm: “Tẩu tẩu hôm nay không thoải mái sao?”

Phó Song ngẩng đầu lên cười cười với Tạ Hộ: “Cũng đâu có không thoải mái, chính là mấy tháng đầu cứ bị buồn nôn, cơm cũng ăn không vô, có đôi khi vừa nuốt vào liền muốn phun ra, có chút khó chịu.”

Tạ Hộ nhìn Vân thị, Vân thị trấn an: “Không sao đâu, nữ nhân mang thai đều như vậy, chờ qua tháng thứ tư sẽ tốt hơn ngay.”

Phó Song gật đầu, đột nhiên lại cảm thấy muốn nôn, nha hoàn lập tức đưa lên ống nhổ bằng bạc, bất quá nàng cũng chỉ nôn khan, thuận khí một chút rồi uống một ngụm trà cũng thấy đỡ hơn.

Bên ngoài có nha hoàn tới thông truyền, nói là Nhị công tử đã trở lại, nghe nói Nhị cô nương và Ngũ cô nương đều ở đây nên đang đi về hướng nội đường.

Đang nói chuyện thì thấy Tạ Thiều từ bên ngoài đi đến, trước tiên hành lễ với Vân thị, nhìn nhìn Phó Song, sau đó mới ngồi xuống bên cạnh Tạ Hộ nói: “Ta còn định tìm một cơ hội đi Định Quốc Công phủ thăm muội, phần chia hoa hồng lợi tức của muội đã tồn ở chỗ ta nhiều quá rồi. Nếu muội không lấy đi thì ta đem ra dùng đấy.”

Tạ Hộ rót cho ca ca một chén trà: “Nếu ca cần dùng thì cứ lấy, dù sao muội cũng không có gì cần gấp.”

“Mấy ngày nay, tất cả mọi chuyện trong cửa hàng đều do tẩu tử muội xử lý. Vài ngày nữa ta phải vào Hộ Bộ, tuy rằng chỉ là chức thất phẩm nhàn kém, nhưng tốt xấu gì cũng coi như vào triều. Sau này này chuyện thương hộ thật sự không dính vào được, về sau cũng chỉ có thể hoàn toàn dựa vào tẩu tử muội.”

Trong lời nói của Tạ Thiều tràn ngập tín nhiệm đối với Phó Song, Phó Song nghe xong cũng chỉ cười, hai người ngẫu nhiên liếc nhau, cũng là tình nồng ý mật, khiến Tạ Hộ và Tạ Tân nhìn được cũng cảm thấy cao hứng.

Phó Song trò chuyện một lát thì cảm thấy đầu có chút đau, kêu nha hoàn đỡ đi Tây thứ gian. Vân thị sai người quét dọn nhuyễn tháp cho nàng, kêu nàng ở chỗ này nghỉ ngơi một chút.

Phó Song vừa sắp bước vào Tây thứ gian thì bên ngoài có nha hoàn tới truyền lời, nói là Thiến Nhu cô nương cầu kiến. Bước chân của Phó Song ngừng ở ngưỡng cửa Tây thứ gian, trên mặt Tạ Thiều lộ ra vẻ mất tự nhiên, Vân thị cũng lạnh mặt. Tạ Thiều vội vàng liếc mắt nhìn Phó Song một cái, thấy nàng chỉ là tạm dừng rồi sau đó liền xốc mành vào nội gian.

Một nữ tử mỹ mạo trang điểm hoa hòe lộng lẫy, trên đầu mang một đóa hoa hồng nhỏ đi đến, phía sau đi theo một tiểu nha hoàn bưng một khay gỗ, thấy Tạ Thiều liền tới thỉnh an: “Nghe nói Nhị công tử đã trở lại. Thiếp thân pha trà tuyết lê hoa cúc. Hôm trước Nhị công tử có chút nóng trong người, uống cái này là tốt nhất.”

Tạ Thiều ấp úng nói với nàng ta: “Được rồi, ngươi để đó đi, về sau không có việc gì đừng đến nơi này.”

Thiến Nhu cô nương nhìn quanh một vòng, thấy Tạ Tân và Tạ Hộ liền cắn môi đi đến trước mặt các nàng chào hỏi: “Thiếp thân An thị, thỉnh an Đại cô nãi nãi, Tiểu cô nãi nãi. Thiếp thân cáo lui.”

Nói xong cô nương kia cũng liền giống như khi tới, dứt khoát lui ra.

Sau khi nàng ta đi rồi, Tạ Tân mới hỏi: “Đây là ai thế? Vì sao tự xưng thiếp thân? Trên đầu còn cài hoa hồng, là thiếp của đệ hả?”

Tạ Thiều sờ sờ đầu, ậm ừ gật gật. Tạ Tân trừng mắt mắng: “Đệ nạp thiếp khi nào? Sao chúng ta chẳng hề hay biết? Đệ... đệ nói ta phải mắng đệ cái gì đây! Đệ muội vừa mới có thai, đệ cứ vậy mà tổn thương nàng, thật sự là...”

Tạ Thiều bị Tạ Tân mắng không dám mở miệng, chỉ là vẻ mặt bất đắc dĩ ngồi yên một chỗ. Vân thị chỉ thở dài giải thích: “Ai da, chuyện này cũng không thể bực Thiều nhi. Thiến Nhu kia là nha đầu thị tỳ của Song tỷ nhi, cùng theo Song tỷ nhi gả tiến vào. Lúc trước còn an phận, nhưng Song tỷ nhi vừa mang thai nó liền chờ không kịp bò lên giường Thiều nhi, bị Thiều nhi đuổi ra ngoài. Nó còn chưa từ bỏ ý định, đi về mách lại với Quận Vương phi. Các con cũng biết Song tỷ nhi chỉ là thứ nữ ở Quận Vương phủ, di nương của nàng cũng không được sủng, mọi việc bị Quận Vương phi chèn ép. Thiến Nhu chính là người của Quận Vương phi nhét vào, dùng để quản thúc thứ nữ xuất giá, một khi thứ nữ mang thai thì phải cho nha hoàn hồi môn se mặt nâng thành di nương đưa đến cho trượng phu. Song tỷ nhi sợ nếu không làm thì di nương ở trong phủ không sống tốt, vì thế đành phải thỏa hiệp.”

Vân thị nói xong Tạ Thiều cũng thở dài. Tạ Tân liếc Tạ Hộ bực bội nói: “Còn có chuyện như vậy. Làm gì còn có đạo lý ép buộc tướng công người khác nạp thiếp. Quận Vương phi kia cũng quá bá đạo.”

Vân thị gật đầu: “Ai nói không phải. Cho dù là sợ thứ nữ gả đi thì không chịu để bà ta khống chế, nhưng đâu thể cứ vậy mà duỗi tay vào nhà người khác. Chỉ là nếu không nạp nha đầu kia, di nương của Song tỷ nhi chỉ sợ phải chịu khổ ở Quận Vương phủ. Song tỷ nhi và Thiều nhi thương lượng một chút, vẫn quyết định thu nạp Thiến Nhu, dù sao Thiều nhi sẽ không đến phòng nó là được.”

Tạ Thiều buông xuống chén trà, oán hận nói: “Hừ, Quận Vương phi xác thật bá đạo. Đây cũng chính là khi dễ Phó Song và nhà chúng ta. Theo ta thấy, cứ lôi tiện tì kia đánh đuổi ra ngoài, ta cũng không tin Quận Vương phi kia còn có thể làm gì được chúng ta.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.