Tặng Quân Một Đời Vinh Hoa

Chương 37: Chương 37: Thử tiếp xúc thân cận




Edited by Bà Còm

Tuy rằng trong lòng vẫn còn thập phần mâu thuẫn, nhưng Tạ Hộ thực sự không có lá gan lớn đến nỗi có thể tự tin mà cự tuyệt, hơn nữa Tạ Thiều suốt một buổi tối giám sát Tạ Hộ như tù nhân. Ngày hôm sau sau giờ ngọ, Tạ Hộ mang theo tư liệu tường tận đi cùng Tạ Thiều đến cửa hàng.

Thẩm Hấp đúng hẹn đến vào giờ Mùi. Hôm nay Thẩm công tử mặc một bộ trường sam màu trắng hoa lê rất thanh nhã, y phục đơn giản nhưng lại hiển lộ vẻ quý khí vô biên, rất xứng với dung nhan tuấn ngạn điên đảo chúng sinh, đi trên đường hấp dẫn toàn bộ sự chú ý của giống cái, già trẻ đều bị.

Tạ Hộ đã chừa ra một nhã gian ở lầu hai, tuy rằng còn chưa kịp bố trí trang hoàng, nhưng tất cả trà cụ đều do nàng từ kinh thành mang đến. Sau khi giờ Ngọ tới nơi, Tạ Hộ liền đoán chắc thời gian chuẩn bị pha trà, nàng biết thói quen của chủ tử là tuyệt đối không bao giờ đến trễ, đời trước khi chủ tử triệu kiến thần tử, nói giờ nào chính là giờ đó, tuyệt không sớm muộn nửa phân.

Quả thực đến đúng giờ Mùi, Tạ Hộ cửa sổ của nhã gian ở lầu hai nhìn thấy Thẩm Hấp và Nhiếp Nhung nối đuôi nhau mà tới. Nàng hít sâu một hơi, như chuẩn bị nghênh đón đại địch đi xuống lầu. Tạ Thiều đang ở dưới lầu kiểm kê đồ trong cửa hàng, thấy bộ dáng khẩn trương của muội muội liền biết nhất định Thẩm Đại Lang đã tới. Nhìn muội muội cẩn thận chặt chẽ tự mình ra cửa nghênh đón, Tạ Thiều thực sự thở dài.

Thẩm Hấp mới vừa xoay người xuống ngựa để Nhiếp Nhung dắt hai con ngựa đi, liền thấy Tạ Hộ từ trong cửa hàng đi ra, ngoan ngoãn đứng bên cạnh cửa chờ đợi. Hôm nay nàng mặc một váy hoa xòe cực kỳ có quy phạm khuê tú, tóc được búi xoắn ốc tinh xảo, chỉ dùng một dây tơ vàng thật nhuyễn quấn quanh búi tóc, nhìn giản dị chất phác nhưng vô cùng quy củ, một gương mặt nhỏ căng thẳng tràn đầy thành tâm tôn kính, đón chào Thẩm Hấp vào cửa hàng, mời lên lầu hai.

Tạ Thiều mời Thẩm Hấp ngồi xuống sau án thư. Tạ Hộ lập tức liền đưa Thẩm Hấp một chiếc khăn ấm áp để lau tay, sau đó đứng một bên bưng trà rót nước cho bọn họ, bận rộn một hồi Tạ Hộ mới phục hồi tinh thần, ngồi ở góc xa nhất của án thư cầm một tách trà chờ được hỏi tới.

Có gã sai vặt chạy lên lầu tới tìm Tạ Thiều, ở bên tai hắn nói mấy câu thì Tạ Thiều vội đứng lên, xoay người nói với Thẩm Hấp: “Thẩm huynh, bên ngoài xảy ra chút chuyện. Nếu không huynh cứ xem qua tư liệu trước, đệ xử lý xong liền trở về. Dù sao tất cả tư liệu này đều do xá muội viết ra, nếu huynh cảm thấy có gì không ổn cứ việc hỏi nàng. Đệ đi một chút sẽ về ngay.”

Tạ Hộ đột nhiên ngẩng đầu nhìn vị ca ca không nghĩa khí này, còn Thẩm Hấp thì đầu cũng không nâng lên, chỉ gật gật, ánh mắt vẫn dán vào chồng tư liệu trước mặt.

Tạ Thiều tựa hồ thật sự có việc, vội vã rời đi, chỉ nghe thang lầu vang lên tiếng nện bước cộp cộp cộp một lúc rồi không còn tiếng động gì khác.

Thẩm Hấp vừa uống trà vừa đọc tư liệu trước mắt, cứ xem từng tờ từng tờ một cách rất cẩn thận. Tạ Hộ tuy rằng ngồi nhưng lại như “đứng trên đống lửa, ngồi trên đống than”, sau đó bèn dứt khoát đứng lên, phát hiện đứng dậy so với ngồi xuống thoải mái hơn nhiều. Đời trước nàng từng luyện liền một thân bản lĩnh để hầu hạ Ngự tiền, phải biết ngưng thần tĩnh khí, hô hấp nhẹ nhàng không gây ra tiếng động, sức chịu đựng cũng phải dẻo dai; đôi khi chủ tử phê sổ con, phê xong một chồng là hết một buổi, các cung nữ hầu hạ Ngự tiền chỉ có thể đứng yên như vậy, phải biết đoán chắc thời gian châm trà thêm nước cho chủ tử, phải có nhãn lực thông suốt để biết được chủ tử muốn lấy cái gì, trước đó phải lấy thật chính xác để đưa cho chủ tử. Chỉ với nhãn lực đó mà Tạ Hộ phải luyện ước chừng nửa năm mới thành thục, chỉ cần chủ tử lộ ra một biểu tình là nàng có thể biết chủ tử muốn cái gì: Tỷ dụ như chủ tử nâng tay phải sờ môi dưới, như vậy động tác tiếp theo chính là muốn vươn tay phải lấy chén trà, chén trà này không thể đặt quá xa để chủ tử với tay không đến, lại cũng không thể đặt quá gần khiến chủ tử không lưu ý dễ dàng chạm vào, khoảng cách khống chế so với thước may của Thượng Y Cục còn chính xác hơn.

Đương nhiên, hiện tại không phải ở trong điện Nguyên Dương, nhưng cũng không thể quá thiếu cảnh giác mới được.

Tạ Hộ âm thầm hít sâu một hơi, ngưng thần tĩnh khí, đem tất cả tinh thần đều đặt trên người chủ tử. Mặc kệ nói thế nào thì trong lòng Tạ Hộ vẫn có một chút hưng phấn kỳ lạ, cảm giác này hình như liên quan đến chức nghiệp nàng đã làm mười mấy năm, cực khổ tôi luyện ra một thân bản lĩnh; nếu đột nhiên từ chức ở nhà để đó không dùng một vài năm, bèn có cảm giác như bị tách rời ra khỏi xã hội; sau đó lại một lần nữa lên đài thì mới phát hiện bản thân yêu thích chức nghiệp này biết bao nhiêu; rốt cuộc lúc trước chức nghiệp này đã thể hiện trình độ rèn luyện tối cao của nàng, lại một lần nữa lên đài bèn phát hiện chuyện gì mình làm vẫn rất thuận buồm xuôi gió, trình độ chức nghiệp không hề thuyên giảm một chút nào; loại cảm giác hãnh diện này nháy mắt lấp đầy con tim, kỳ thật cảm thấy không tệ chút nào.

Lúc vừa bắt đầu Thẩm Hấp còn không chú ý tới Tạ Hộ, một lòng bị hấp dẫn bởi kế hoạch nàng viết ra. Không thể không công nhận, muốn viết được một kế hoạch như vậy thì nha đầu này xác thật có bản lĩnh, từ hướng đi trong tương lai của cửa hàng đến việc nên phát huy mặt hàng nào nàng đều có thể nhất nhất kỹ càng tỉ mỉ viết xuống, tư tưởng vừa mới lạ lại không thiếu phần đáng tin cậy, nếu để cho Thẩm Hấp mình viết phỏng chừng cũng chưa chắc có thể viết được tường tận như vậy.

Dư quang trong khóe mắt quét qua nữ hài nhi đang đứng như lão tăng nhập thiền cách đó không xa không gần, với lứa tuổi mười hai đúng ra còn rất ngây ngô, nàng lại có một loại ổn trọng siêu thoát khỏi lứa tuổi, khuôn mặt không có sự bộp chộp của nữ hài nhi cùng tuổi nên có, ngược lại là sự trầm ổn ngay cả người lớn cũng hổ thẹn không bằng.

Đem tư liệu trong tay khép lại, Tạ Hộ giống như trên đỉnh đầu mọc thêm đôi mắt, đi đến trước mặt Thẩm Hấp thu dọn gọn gàng những trang giấy bày loạn. Có người tiếp nhận nên Thẩm Hấp cũng để kệ cho nàng làm, bưng lên một tách trà hơi nóng nhưng nhiệt độ lại rất thích hợp để uống vào miệng, trong lòng Thẩm Hấp lại thêm một trận kinh ngạc. Lúc nãy nàng tới đổi trà khi nào mà mình không hề hay biết, chẳng lẽ nàng có thể biết mình sắp xem xong rồi, mà xem xong rồi thì nhất định sẽ uống trà, thời gian tính toán cực kỳ chuẩn xác, sớm một chút thì trà quá nóng, trễ một chút thì trà quá nguội, chờ đúng lúc mình nghỉ tay cầm chén trà lên vẫn có thể bảo đảm độ ấm thích hợp như vậy, chuyện này nếu không phải trùng hợp thì chỉ có thể nói cô nương này tâm tư quá kín đáo.

Nghi hoặc híp híp mắt, Thẩm Hấp bất động thanh sắc uống trà, trước đó không chú ý tới những việc này, nhưng bây giờ Thẩm Hấp lại tính toán nhìn xem cô nương này rốt cuộc vì cái gì mà phải dụng tâm đối xử với mình như vậy.

Tạ Hộ thu thập xong những trang giấy, sắp xếp gọn gàng thành một xấp chỉnh tề đặt ở góc trái trên án thư trước mặt Thẩm Hấp.

Thẩm Hấp buông chén trà, nhìn nhìn Tạ Hộ, chỉ chỉ vào chỗ ngồi đối diện nói: “Muội ngồi đi.”

Tạ Hộ hơi giương mắt lên, chủ tử ban ngồi thì vốn dĩ nàng phải quỳ tạ, bất quá tình huống lúc này thực rõ ràng không để cho nàng chu toàn lễ nghĩa như vậy, nàng cũng chỉ hơi cúi đầu với Thẩm Hấp xem như cảm tạ, nhẹ nhàng ghé mông ngồi xuống, thẳng lưng lên, chuẩn bị tinh thần sẵn sàng chờ chủ tử hỏi chuyện.

“Tư liệu này muội viết thật không tệ, có mấy vấn đề giao cho ta giải quyết là tốt rồi. Thể theo hướng phát triển của của hàng muội đưa ra ta cũng rất tán đồng, làm kinh doanh vốn không nên bảo thủ không chịu thay đổi, phải can đảm cẩn trọng dũng cảm sáng tạo, muội làm... thật hoàn hảo.”

Tạ Hộ nghe xong lời ca ngợi cũng không cao ngạo không nóng nảy, lại đứng lên hành lễ nhỏ nhẹ đáp một tiếng: “Vâng.”

Thẩm Hấp hít sâu một hơi, chỉ cảm thấy mình hiếm khi gặp được loại nữ tử mà không biết phải đối thoại như thế nào? Nữ nhân trong phủ thì từ trước đến nay đều không nhiều lời, nữ nhân ngoài phủ thì vừa gặp đã muốn dính lên người Thẩm Đại công tử. Chỉ có nàng lại thật bất đồng, tuy nhìn vô tâm nhưng lại rất để bụng đến mọi hành vi cử chỉ của mình; nếu nói có tâm cũng không đúng vì thái độ của nàng rõ ràng có tính kháng cự cách xa vạn dặm, vừa lạnh vừa nóng, thật sự khiến người không thể nào đoán được tâm tư. Thẩm Hấp xác định bản thân cũng không thích loại cảm giác vô pháp khống chế này, càng đừng nói đối phương vẫn là một tiểu cô nương mười hai tuổi.

“Muội lại đây ta muốn cùng muội thảo luận một chút, có vài chỗ có vấn đề.”

Thẩm Hấp đứng lên bước ra từ sau án thư, ý muốn nhường chỗ cho Tạ Hộ ngồi vào. Tạ Hộ cảm thấy có chút không ổn nhưng cũng không dám cự tuyệt, đứng lên đi đến phía sau án thư ngồi xuống, chỉ thấy tay dài của Thẩm Hấp duỗi ra cầm xấp giấy đưa đến trước mặt Tạ Hộ rồi nói: “Ta sẽ đọc cho muội viết, chú ý đừng viết sai chỗ nào.”

Tạ Hộ ngẩng đầu nhìn thoáng qua Thẩm Hấp, chỉ thấy đối phương chắp tay sau lưng rời xa án thư, thanh âm ôn nhã như ngọc vang lên quanh quẩn trong phòng, chui vào màng tai của Tạ Hộ. Nàng dựa theo lời chủ tử từng nét bút chép xuống thật tường tận. Đột nhiên cảm thấy sau lưng vừa động, Thẩm Hấp không biết khi nào đã đứng phía sau nàng. Giống như con mèo cảm giác được sự nguy hiểm, thân mình Tạ Hộ trở nên cứng còng. Nếu nàng thật là mèo thì lông trên lưng và cái đuôi khẳng định đều vì khẩn trương mà dựng thẳng lên rồi.

Thẩm Hấp cứ đứng yên sau lưng nàng, Tạ Hộ trộm quay đầu lại liếc mắt nhìn một cái, thấy thần sắc của Thẩm Hấp vẫn bình thường, ánh mắt nhìn chằm chằm vào những chữ nàng viết trên giấy. Tạ Hộ thầm thở ra một hơi thật nhẹ nhõm, chỉ tự diễu mình quá mức mẫn cảm, mặc kệ kiếp trước hay kiếp này thì chủ tử chính là chủ tử, điều tối kỵ nhất khi hầu hạ chính là bị loạn tâm. Phải luôn nhớ chủ tử rất ưu tú, lại còn có thân phận chủ tử, tuyệt đối không có khả năng cùng các nô tỳ có bất luận liên hệ gì là được.

Đời trước Tạ Hộ đã từng tiếp nhận một vị với vẻ mặt không lưu tình chút nào chế nhạo -- -- nô tỳ chính là nô tỳ, nếu có tâm tư gì khác, đánh chết!

Trời biết nàng có bao nhiêu oan uổng, chỉ vì nàng ở hầu hạ ở Ngự tiền một thời gian dài, cho nên người trong cung cho rằng nàng và chủ tử có gì đó không minh bạch, vì thế liền tính kế làm nàng bò lên giường chủ tử. Nàng đương nhiên không dám làm, nhưng cũng không dám công nhiên phản kháng, sau đó không biết vì sao mà chủ tử lại phát hiện ra. Không thành công bò lên giường lại còn nhận được lời cảnh báo sinh tử, từ đấy nàng không dám qua loa, đối với chủ tử bảo trì “kính nhi viễn chi”, vĩnh viễn cũng không dám vượt qua ranh giới nửa bước.

Rồi sau đó rất nhiều lần, chủ tử cũng có lúc tới gần nàng, tư thế tuy rằng ái muội nhưng cũng may nàng có thể giữ chặt con tim của mình, không chịu bất luận ngoại giới nào ảnh hưởng. Sau đó quả thực chủ tử liền không có động tác gì khác, nàng nghĩ nếu mình hơi có chút điểm dao động, chờ đợi nàng phỏng chừng chính là hình phạt đánh chết không chút lưu tình.

Nghĩ đến đây Tạ Hộ không dám có chút dao động nào, chỉ bỗng nhiên cảm giác được sau lưng có chút khác thường, tay Thẩm Hấp tựa hồ vô tình đặt lên tay Tạ Hộ, thanh âm ôn nhã ở bên tai nàng nhẹ nhàng truyền tới: “Không nên viết ở chỗ đó, viết ở đây mới đúng.”

“...”

Tạ Hộ cố nén xúc động muốn đẩy người đang ghé sát sau lưng mình ra, áp lực làm tai nàng phiếm hồng, dịu dàng gật gật đầu, thanh âm như tiếng muỗi vo ve lí nhí: “Vâng.”

Thẩm Hấp đảo mắt nhìn gò má tinh xảo gần trong gang tấc, chỉ cảm thấy không gì có thể so được với gương mặt như bạch ngọc không tì vết này, mũi cao hơi hếch lên một cách nghịch ngợm, đôi môi đầy đặn, vành tai trắng muốt như trân châu, chóp mũi mơ hồ ngửi được hương thơm thiếu nữ của nàng, không hề nồng như mùi son phấn, chỉ thoang thoảng tươi mát như hương bạc hà.

Vốn dĩ là muốn thử nàng một lần, chỉ là Thẩm Hấp không hề nghĩ tới cuối cùng bản thân cũng bị cuốn vào. Trong lòng kinh hãi vội buông tay Tạ Hộ ra, thối lui sang một bên không làm thêm bất kỳ động tác gì. Nhớ tới bệnh của mình, Thẩm Hấp không kiềm được cúi đầu nhìn thoáng qua bên dưới rồi yên lặng thở dài, xoay người sang chỗ khác.

Thẩm Hấp rời khỏi lưng nàng khiến Tạ Hộ thở phào nhẹ nhõm, chủ tử quả nhiên không có ý tưởng gì khác. Nàng gác bút lông lên, làm bộ như không chút nào để ý quay đầu lại, liền thấy Thẩm Hấp đang đứng lặng thinh trước cửa sổ, nhìn xuống đường xem người đến người đi, chân mày nhíu lại mang theo một chút ưu sầu.

Tạ Hộ không dám quấy rầy, chỉ đứng một bên lẳng lặng chờ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.