Tặng Quân Một Đời Vinh Hoa

Chương 143: Chương 143: Tiệc rượu trăng tròn (1)




Edited by Bà Còm

Buổi tối sau khi các khách nhân đã rời đi, Thẩm Hấp và Tạ Hộ ở trong phòng ăn cơm. Khang Ninh chơi cả buổi chiều nên mệt mỏi, tới lúc chạng vạng Tạ Hộ lại cho hắn bú no một bụng, đổi tã sạch sẽ rồi đưa nhũ mẫu ôm về giường cách vách cho ngủ.

“Tiệc rượu trăng tròn định vào đầu tháng tám, lúc đó nàng cũng ra cữ nên không làm ở Thương Lan Uyển, Quốc Công nói muốn làm ở chủ viện, đến lúc đó sẽ tổ chức đại yến mời khách khứa.”

Thẩm Hấp bưng chén cơm, giống như lơ đãng nói ra một cách bình thường.

Tạ Hộ ngược lại khó hiểu ngẩng đầu nhìn phu quân hỏi: “Quốc Công thật muốn tổ chức tiệc rượu trăng tròn cho Khang Ninh sao?” Nàng còn tưởng rằng Thẩm Diệp dứt khoát sẽ không ôm vào loại chuyện này -- rốt cuộc ngay từ khi Thẩm Hấp còn nhỏ, vụ lai lịch không rõ về thân phận của Thẩm Hấp chính là chuyện cả nhà trên dưới đều biết, nhi tử này của Thẩm Diệp đã không được Thẩm gia thừa nhận, càng đừng nói đến hài tử của nhi tử này.

Thẩm Hấp gật đầu, vẫn bình tĩnh giải đáp: “Trên danh nghĩa ta vẫn là nhi tử của hắn, mặt ngoài hắn vẫn phải đối xử tử tế với ta. Huống chi hiện giờ Thẩm gia đang bấp bênh, nếu vào lúc này hắn gây ra một ít sự tình gì chọc người phê bình thì đều không phải là hành động sáng suốt.”

Tạ Hộ lại không tốt tính như Thẩm Hấp, buông xuống đôi đũa nhíu mày nói: “Thiếp chỉ cần vừa nhớ tới trên đường chúng ta hồi kinh hắn xuống tay tàn nhẫn đối với chúng ta như thế nào thì thiếp chỉ ước gì xé rách da mặt với hắn ngay lập tức. Hiện giờ còn phải cùng hắn “lá mặt lá trái”, thật sự khiến người ghê tởm!”

Thẩm Hấp bật cười: “Có một số việc hắn chỉ có thể lén ra tay, lại không thể quang minh chính đại đứng ra. Món nợ kia ta sẽ nhớ kỹ, tương lai nhất định có thời điểm hắn phải trả giá. Bất quá hiện tại còn chưa phải thời cơ, ta vẫn còn cần dựa vào bối cảnh của Thẩm gia để làm một chút sự tình. Nàng ráng chờ một chút ta nhất quyết sẽ báo thù cho nàng. Nàng tin ta không?”

Tạ Hộ gật đầu lia lịa: “Tin chứ ạ.”

Tương lai toàn bộ Định Quốc Công phủ đều sẽ bị hủy diệt trong tay của phu quân, huống chi Thẩm Diệp chỉ là một kẻ hèn mọn trên đường cái thì làm sao nàng sẽ không tin phu quân có thể lôi hắn ra chỉnh chết, cho dù có nghiền xương thành tro cũng dễ dàng mà.

Thẩm Hấp gắp cho Tạ Hộ một đũa đồ ăn rồi nói: “Vậy nàng hãy chờ thêm một chút thôi.”

“Vâng. Thiếp cũng đâu nói nhất định phải kết thúc lão thất phu kia ngay tại lúc này.” Tạ Hộ lại bưng lên chén cơm nói như thế.

Thẩm Hấp nghe nàng nói xong bật cười: “Lão thất phu... Nói không sai!” Nhận xét xong thì hàng mày Thẩm Hấp nhíu lại, tựa hồ nghĩ tới một ít hồi ức không tốt đẹp.

Đời trước, Tạ Hộ chưa từng nghe chủ tử đề cập tới chuyện trước khi chủ tử đăng cơ, chỉ biết sau đó toàn bộ Định Quốc Công phủ bị hủy diệt. Còn vì lý do gì mà bị diệt thì mức độ hiểu biết của nàng so với người khác cũng không rõ hơn bao nhiêu, thậm chí lúc ấy nàng đã vào cung mà thời điểm Định Quốc Công phủ bị giết thì nàng còn có khả năng không biết nhiều như những người ở ngoài cung.

Thẩm Hấp ăn cơm xong, một bàn tay đặt trên chén trà, ánh mắt mang theo mê hoặc, lại chậm chạp không cầm chén trà lên. Tạ Hộ buông đũa, đưa tay ấp lên bàn tay của phu quân, không ngoài ý muốn cảm thấy có chút lạnh lẽo. Thẩm Hấp cảm nhận được sự ấm áp, ngẩng đầu lên nhìn rồi lật bàn tay cầm lấy tay nàng, tình nghĩa lưu chuyển không cần phải dùng lời.

*Đăng tại Wattpad*

Vào ngày đầy tháng của Khang Ninh thì Tạ Hộ cũng ra cữ, sau khi sinh nàng đẫy đà hơn một ít so với lúc trước, cả người “châu tròn ngọc sáng” nét mặt rạng rỡ, quanh thân trên dưới có một loại quý khí nói không nên lời. Nàng mặc một váy dài bó sát bằng gấm hoa văn cát tường, dung mạo lúc trước đã tuyệt thế mà hiện giờ còn được cộng thêm sự chuyển hóa thành một phụ nhân trang nhã dịu dàng, nàng giống một trái mật đào đã chín tới tản ra hương thơm mê người, căng mọng ngọt ngào.

Trúc Tình chải cho Tạ Hộ búi tóc nguyên bảo làm cho Tạ Hộ càng đẹp chết người, mái tóc vừa nãy được gội qua mượt mà trơn bóng, thật không thể so được với mái tóc đầy dầu nhơm nhớp suốt cả tháng qua, cũng không biết một tháng kia làm thế nào mà nàng có thể chịu đựng nổi. Chỉ sau mấy ngày ở cữ là Tạ Hộ đã nhất quyết không dám để Thẩm Hấp nằm chung giường ngủ ở bên cạnh nàng; Thẩm Hấp bất đắc dĩ phải đồng ý nhưng lại không muốn ngủ ở thư phòng, sai người đem một giường nệm nhỏ vào ngủ ở bên cạnh giường của Tạ Hộ.

Hiện giờ ra cữ, sắc mặt Tạ Hộ mịn màng trơn bóng, tinh thần sảng khoái, ngay cả mặt mày cũng ôn hòa không ít. Trúc Tình chải đầu cho Tạ Hộ xong không khỏi khen ngợi: “Phu nhân thật là đẹp.”

Tạ Hộ nhìn nàng, lần này không cần khiêm tốn, không nói gì khác, chỉ xét đến cảm giác cả người nhẹ nhàng sau khi được tắm rửa đủ làm tâm tình của nàng rất tốt, càng đừng nói nghe thấy tỳ nữ thiếp thân khen ngợi.

Hôm nay tiệc rượu trăng tròn được tổ chức ở chủ viện của Định Quốc Công phủ, Tạ Hộ chờ lát nữa chỉ cần mang theo nhũ mẫu và hài nhi đi đến tiền viện lộ mặt là xong. Rốt cuộc tuy nói là tiệc rượu trăng tròn cho hài tử, bất quá, người tiến đến chúc mừng lại có mấy ai thật sự tới nhìn hài tử đâu chứ.

Đã lâu không được trang điểm xinh đẹp một phen, xong xuôi Tạ Hộ mới ra khỏi nội gian hỏi Hoa Ý: “Hiện tại công tử ở nơi nào?”

Hoa Ý là quyển “bách khoa toàn thư”, lúm đồng tiền như hoa đối đáp trôi chảy: “Ở chủ viện chiêu đãi khách khứa đấy ạ, lúc nãy nghe nói có khách quý đến chủ viện.”

Tạ Hộ gật đầu tỏ vẻ mình đã biết, sau đó liền đi đến đại sảnh của Thương Lan Uyển, kiểm tra lại mấy bàn được bày cho buổi tư yến của riêng nàng. Đây là vài bàn chuyên dùng để chiêu đãi tỷ muội từ mẫu gia và một ít phu nhân tiểu thư không thích ở chủ viện xem náo nhiệt.

*Đăng tại Wattpad*

Ở chủ viện, Thẩm Hấp đang cùng Phó Thanh Lưu đứng ngoài sân trước tấm bình phong bằng tường xây nói chuyện. Có hai gã sai vặt vội vàng chạy vào thông truyền, một đứa vào nội đường tìm Thẩm Diệp, một đứa chạy tới trước mặt Thẩm Hấp bẩm báo: “Công tử, Đại Hoàng tử và Nhị Hoàng tử cùng nhau tiến đến, đã tới đầu ngõ Yến tử, thỉnh ngài cùng lão gia mau ra cửa nghênh đón.”

Thẩm Hấp không nói gì, nhưng Phó Thanh Lưu mở to hai mắt hỏi lại: “Nhìn rõ ràng? Thật là tới chung với nhau?”

Gã sai vặt gật đầu lia lịa: “Thế tử nói đùa, loại sự tình này làm sao tiểu nhân dám mở miệng nói bậy? Thỉnh công tử mau chuẩn bị đi thôi.”

Gã sai vặt vừa dứt lời liền thấy Thẩm Diệp sắc mặt ngưng trọng từ trong sảnh đường đi ra, vẫy tay kêu Thẩm Hấp: “Đại Hoàng tử và Nhị Hoàng tử cùng nhau tiến đến, mau theo ta ra ngoài nghênh đón. Không thể thất lễ.”

Thẩm Diệp nói xong lời này, ánh mắt còn cố ý nhìn lướt qua Phó Thanh Lưu cùng Thường Lâm và Ngô Tuấn đang đi về hướng bọn họ, ý tứ này thật quá rõ ràng, muốn Thẩm Hấp ở trước mặt mọi người không thể giao tiếp với đám “ăn chơi trác táng” này quá gần.

Thẩm Diệp dẫn đầu đi ở đằng trước, phía sau còn đi theo một đoàn quan viên triều đình. Thẩm Hấp tuy bị điểm danh nhưng cũng chỉ đi ghé một bên cứ không vượt lên trước đi cùng. Đám người Phó Thanh Lưu sau khi tụ họp cũng đều đi theo sau Thẩm Hấp ra đại môn.

Trước cửa Định Quốc Công phủ có hai chiếc xe ngựa đồng thời dừng lại, đồng dạng tôn quý -- một chiếc đi trước có trần xe được làm bằng lụa xanh ngọc, xung quanh thân xe được khảm đá quý ngũ sắc, nhìn vừa đẹp đẽ vừa quý giá xa xỉ; rồi ngay sau đó là một chiếc xe nhìn rất có khí thế, ngay cả trang trí cũng dùng hồ đao, khí phách vô cùng.

Không đợi người trong xe bước xuống, mọi người đều có thể đoán được thân phận quý nhân trong mỗi xe ngựa -- xe trước nhất định là của Đại Hoàng tử Phong Du, còn xe sau nhất định là của Nhị Hoàng tử Phong Ký.

Quả nhiên, dưới sự chờ mong của vạn chúng, Phong Du dẫn đầu từ bên trong xe ngựa đi xuống, sau một trận hết đợt này đến đợt khác hành lễ vấn an, Phong Ký cũng từ bên trong xe ngựa đi ra, hào sảng khí phái đi tới bên cạnh Đại Hoàng tử Phong Du, chắp tay ôm quyền thi lễ, hô: “Hoàng huynh vạn an.”

Đại Hoàng tử cũng chắp tay trả lời Nhị Hoàng tử: “Nhị đệ hữu lễ.”

Hai người đều là Hoàng tử, hơn nữa đều được phong Vương, địa vị tương đương. Mà mọi người đều biết, Đại Hoàng tử và Nhị Hoàng tử thật ra sinh cùng năm, bất quá Đại Hoàng tử ra đời sớm hơn Nhị Hoàng tử một canh giờ nên lúc này mới chiếm chữ “Đại”, bình thường không thể nào bày ra dáng vẻ Hoàng huynh đối với Nhị Hoàng tử.

Mọi người hành lễ với hai vị Hoàng tử, Thẩm Diệp tiến ra bái kiến: “Hai vị điện hạ đại giá quang lâm, làm vẻ vang cho kẻ hèn này.”

Đại Hoàng tử nhìn lướt qua tìm kiếm, thấy được Thẩm Hấp đang khoan thai đứng trong đám người không khỏi nói lời khách sáo: “Đâu thể nào, Quốc Công quá khách khí. Bổn vương và Thẩm Đại công tử chính là “hảo hữu chi giao”, đích trưởng tử của bằng hữu xuất thế, làm sao bổn vương có thể không tới chúc mừng được chứ?” Sau khi nói xong câu đó, Phong Du liền quả thực hướng về phía Thẩm Hấp ôm quyền chào hỏi, Thẩm Hấp cũng ôm quyền đáp lễ.

Phong Ký cũng không cam lòng tụt hậu, vội tiếp lời với vẻ mỉa mai: “Thẩm Đại công tử giao du rộng lớn, không biết từ lúc nào Hoàng huynh đã trở thành “hảo hữu chi giao” với Thẩm Đại công tử? Ta thật ra không biết Thẩm lang lại có cuộc kỳ ngộ này.”

Nhị Hoàng tử Phong Ký nói chuyện chữ trước chữ sau đều dùng một từ “ta” -- không bằng Đại Hoàng tử Phong Du mở miệng là xưng “bổn vương” một cách bá đạo -- coi bộ thật sự muốn biểu hiện hắn và Thẩm Hấp đã thân thiết đến trình độ nào. Vào lúc Nhị Hoàng tử nhìn về phía Thẩm Hấp, Phó Thanh Lưu liền chủ động đứng ra chắp tay khom mình hành lễ với Đại Hoàng tử và Nhị Hoàng tử: “Tham kiến hai vị điện hạ.”

Định Quốc Công Thẩm Diệp hoàn toàn không ngờ được hai vị Hoàng tử hôm nay sẽ cùng tới cửa, hơn nữa còn trực tiếp biểu hiện tâm tư muốn chiêu mộ Thẩm Hấp, trong lòng thầm hận không thôi nhưng mặt ngoài vẫn phải duy trì diện mạo của một từ phụ. Rốt cuộc người bên ngoài không biết chuyện cũng không sao, nhưng hắn lại biết rất rõ cần phải làm gì.

Trước nay hắn thật sự không hề muốn có một ngày sẽ đem Thẩm Hấp đẩy đến trong mắt người Hoàng gia, bởi vậy ngay từ khi Thẩm Hấp còn nhỏ hắn tìm mọi cách chèn ép, thậm chí không tiếc huỷ hoại tên nghiệt chủng này. Đúng là hắn chẳng thể ngờ được, tiểu tử này vậy mà dựa vào năng lực của chính bản thân để có thể làm nên đại sự, hơn nữa ở trong lúc không ai hay biết đã sớm âm thầm trù tính đi khảo thí công danh, thẳng đến khi hắn trúng Giải Nguyên thì Thẩm Diệp mới biết được chuyện này. Khi đó cánh chim của hắn đã cứng cáp vươn rộng, danh hào đã được đưa vào bảng công danh, không thể nào có cách gì gạt ra được, càng đừng nói bên trong kinh thành lại có ai mà không biết Thẩm Hấp chính là nhi tử duy nhất của Thẩm Diệp hắn đây, vì thế càng khiến cho thanh danh của tiểu tử kia nổi lên như cồn trong giới sĩ lâm, khiến cho tiểu tử một bước lên trời không thể vãn hồi.

Làm sao Thẩm Diệp không đoán ra được tiểu tử kia muốn lập ra kế hoạch gì? Tên tiểu tử này muốn dựa vào nỗ lực của bản thân đi từng bước một khảo đậu kỳ thi Đình, sau đó hoàn thành mục đích chân chính là được diện kiến vị kia.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.