Tặng Quân Một Đời Vinh Hoa

Chương 63: Chương 63: Tin tức kinh thiên động địa




Edited by Bà Còm

Tạ Thiều có người trong lòng, chuyện này cũng không phải là nhỏ. Ngày hôm sau Tạ Hộ liền đến chỗ Vân thị tìm hiểu, nếu Vân thị không biết nàng cũng có thể đem chuyện này nói cho Vân thị nghe, sau đó để Vân thị đi hỏi Tạ Thiều. Ai ngờ sau khi nghe Tạ Hộ nói ra, Vân thị bảo rằng bà đã sớm biết.

Đối phương là thứ nữ của Vinh An Quận vương phủ, tên là Phó Song. Vân thị cũng từng gặp qua nàng vài lần, cảm thấy cô nương kia tính tình thật tốt, tri thư đạt lý.

Phó Song thì Tạ Hộ cũng đã gặp qua, trong đầu nhớ lại gương mặt tái nhợt cùng bộ dáng co rúm của cô nương kia. Tuy rằng xuất thân từ Quận vương phủ nhưng Phó Song lại không hề kiêu căng chút nào, đối đãi với nàng cũng thập phần hòa khí, tính tình thoạt nhìn xác thật không tệ. Lý tiểu thư của Thượng thư lệnh gia chính là gả cho đích huynh của Phó Song, lúc ấy Tạ Ngọc còn giúp Lý tiểu thư trào phúng Phó Song không có địa vị gì ở Vinh An Quận vương phủ, Phó Song cũng không tức giận, chỉ cúi đầu không nói lời nào.

Tạ Thiều tính tình lưu manh như thế mà lại đi thích một cô nương như vậy, chẳng lẽ thật sự là “già néo đứt dây” sao?

“Tuy nói A Thiều nhìn trúng người ta, bất quá đối phương dù sao cũng là cô nương của Vinh An Quận vương phủ, mặc dù là thứ xuất nhưng phần thắng nghiêng về nhà chúng ta cũng không lớn. Cho nên nương dặn A Thiều nên giấu kín đừng nói, chờ hết thảy đều chuẩn bị tốt thì chọn một người ổn thỏa đi làm mai, đến dò xem Quận vương phủ có ý kiến gì.”

Vân thị đương nhiên hy vọng nhi nữ gả cưới đều được như ý, chẳng qua như ý hay không còn phải dựa theo năng lực của mình. Nếu Quận vương phủ chê bai nhà mình thì cũng đâu còn cách nào.

Tạ Hộ nghĩ một chút rồi nói: “Con cảm thấy mối hôn sự này cũng không phải khó cầu. Phó Song tỷ tỷ ở Quận vương phủ đứng hàng thứ mười một, mặt trên có bốn đích tỷ và sáu thứ tỷ. Nàng là thứ xuất, cũng không nghe đồn nàng có tài danh gì, cho nên địa vị trong Quận vương phủ sẽ không cao. Nhà chúng ta mời người làm mai có thân phận cao một chút, sau đó đưa “tam thư lục lễ” linh tinh gì đó đều dựa theo quy tắc nghênh thú đích nữ mà làm. Trừ phi trưởng bối của Quận vương phủ không muốn để Phó Song tỷ tỷ gả tốt, bằng không thì thật sự không có lý do gì mà không đồng ý. Chúng ta dù cho vô dụng nhưng cũng là Hầu phủ đấy thôi.”

Vân thị thở dài, cảm thán nữ nhi rốt cuộc đã trưởng thành, gật đầu nói: “Mấy chuyện này nương đều biết, cho nên mới không khuyên ca ca của con phải bỏ cuộc. Mấy hôm nay nương đã chuẩn bị cho hắn lễ tiết quà tặng đầy đủ, chờ sang năm liền đi Quận vương phủ cầu hôn. Nếu Quận vương phủ đồng ý, nương nghĩ tháng sáu sẽ cho bọn họ thành thân. Ca ca của con cũng không còn nhỏ, đâu thể đợi mãi.”

Kỳ thật Vân thị đã sớm sốt ruột vì Tạ Thiều, bất quá luôn là “Thái giám gấp nhưng Hoàng đế không vội”, tìm cho mối nào Tạ Thiều cũng không nguyện ý, không phải ngại cô nương này quá bá đạo thì lại chê cô nương kia khó coi. Khó khăn lắm mới gặp được một người hắn thích, Vân thị nghĩ cho dù dùng hết gia tài cũng muốn giúp nhi tử cưới tức phụ vào cửa mới được.

Tạ Hộ nhìn vẻ mặt từ ái của Vân thị, trong lòng cảm thán mệnh của Phó Song thật tốt mới có thể được một bà mẫu như Vân thị. Lúc này, Tạ Hộ thật có chút hâm mộ nam tử, là cô nương cho dù có tốt tới đâu thì tương lai cũng phải gả vào nhà người ta -- khi đến tuổi xuất giá thì thân như cánh lục bình mặc cho dòng nước đưa đẩy đến đâu thì phải đậu đó -- đến khi gả rồi thì phải bắt đầu thích ứng với một gia đình mới, gặp một bà mẫu hiền lành giống Vân thị thì cuộc sống có thể nói là được rơi vào vại mật, nhưng nếu gặp phải một bà mẫu ác độc, vậy thì cuộc tranh đấu giữa bà bà và tức nhi sẽ vô cùng xuất sắc.

Mang theo tâm tình phức tạp, Tạ Hộ đi về sân viện của mình, không hiểu sao lại cảm thấy uể oải, kêu Trúc Tình trải giường rồi dứt khoát đi nội gian nằm nghỉ. Ai ngờ nằm mãi cũng ngủ không được, cứ trằn trọc qua lại, trong đầu không gạt ra được hình ảnh một bàn tay đã nắm lấy tay nàng không ngừng đi về phía trước...

*Đăng tại Wattpad*

Tháng giêng qua đi, Vân thị liền đến chủ viện bẩm báo với Hình thị, chính thức mời người làm mai cho Tạ Thiều. Người được mời chính là môn sinh của Tả tướng, Trung thư lệnh Nghiêm đại nhân. Chỉ là lễ đính hôn mà Vân thị đã chuẩn bị mười tám gánh lễ vật, trong khi lễ đính hôn của một đích nữ bình thường chỉ có mười sáu gánh, bởi vậy có thể chứng tỏ Tạ gia đối việc hôn nhân này thật sự coi trọng.

Vinh An Quận vương phủ cũng không gây khó xử. Quận vương gia đích thân ra mặt tiếp nhận thư cầu thân của Tạ phủ. Nghiêm đại nhân mang theo tin tức tốt về cho Quy Nghĩa Hầu phủ.

Nếu Quận vương gia đã chính miệng đáp ứng, vậy hôn sự của Tạ Thiều và Phó Song liền tính là định xong. Hai nhà đều phái ra bà mối, thương nghị thời gian hạ sính chính thức. Tạ gia sốt ruột, liền định ở ngày hai tháng hai, đưa ba mươi sáu gánh sính lễ tới Quận vương phủ. Dựa theo tục lệ gả cưới của Yến quốc, số gánh lễ vật để chính thức hạ sính lễ sẽ phải gấp đôi lúc cầu hôn, Tạ phủ làm đúng như vậy. Do đó Quận vương phủ đâu có lý do gì để gây khó dễ, mà mấu chốt chính là, Tạ gia nhị phòng cũng “biết người biết ta”, không dám cầu thân với đích tiểu thư của Quận vương phủ, chỉ là một cô nương thứ xuất mà có thể được thể diện lớn như vậy xem như gả tốt.

Ngày lành của Tạ Thiều và Phó Song liền định vào ngày sáu tháng năm, sau tết Đoan Ngọ một ngày.

Tạ Thiều được một mối hôn sự chính mình vừa lòng, mấy ngày nay đi đường bước chân sinh phong, gặp người liền cười toe toét, tâm tình tốt như thế nào cũng giấu không được, ngay cả Tạ Hộ nhìn cũng cảm thấy chướng mắt, vậy mà bản thân vị ca ca này lại không tự giác muốn thu liễm chút nào.

*Đăng tại Wattpad*

Đầu tháng tư, nhị phòng Tạ gia lại nghênh đón một sự kiện trọng đại. Một sự kiện khiến tất cả mọi người đều rớt tròng mắt.

Định Quốc Công phủ phái người tới làm mai, muốn bàn về việc hôn nhân của Đại công tử Thẩm Hấp cùng Ngũ cô nương Tạ Hộ. Tin sét đánh giữa trời quang lập tức bổ xuống trên đầu Tạ Hộ khiến nàng sững sờ tại chỗ, sau một lúc lâu cũng chưa nói được nên lời.

Không chỉ là nàng mà còn có Hình thị, Tạ Cận và Vân thị, ai nghe thấy tin này cũng có biểu tình y như Tạ Hộ, chỉ khác chút xíu là Tạ Hộ cảm thấy mình bị sét đánh, còn những người khác thì lại cảm thấy như bị chiếc bánh có nhân nện trúng đầu -- hạnh phúc tới quá bất ngờ.

Hình thị cơ hồ không chờ Tạ Cận mở miệng liền lập tức đáp ứng với người đến làm mai. Bất quá, lần này Tạ Cận đối với Hình thị “xen vào việc người khác” cũng không phản cảm. Trên thực tế, nếu Hình thị không đáp ứng thì ông cũng sẽ đáp ứng ngay, ông chỉ dè dặt hơn Hình thị một chút xíu mà thôi.

Nhận được sự đồng ý, đối phương liền nói ba ngày sau chính thức tới cửa cầu hôn. Hình thị nghĩ ngợi thế nào mà lại phá lệ kêu ma ma quản sự mang tới một ngân phiếu năm trăm lượng cứng rắn nhét cho người làm mai. Tạ Cận cũng thập phần lễ phép đưa người ra phủ.

Tạ Hộ vẻ mặt si ngốc ngồi ở sảnh đường, vẫn chưa tiếp thu nổi tin tức kinh thiên động địa này. Ngược lại Hình thị và Vân thị hai người ghé vào nhau nói nói cười cười, thật giống như leo lên được một cửa hôn nhân cực kỳ tốt.

Ở trong mắt Hình thị và Vân thị, đây quả thực là một mối hôn nhân thật tốt. Vân thị thiệt tình cao hứng, Hình thị tuy rằng cũng cao hứng, bất quá trong lòng ít nhiều gì vẫn có chút áy náy. Rốt cuộc bà đã nghe một chút “nội tình” về Thẩm Hấp từ Lão thái quân Quốc Công phủ, nếu chuyện đó là thật, vậy Đồng tỷ nhi gả qua đó cũng có chút đáng thương.

Bất quá, Định Quốc Công phủ có gia thế gì chứ, là nhất đẳng Quốc Công phủ, toàn bộ kinh thành không có quá năm nhà hiển hách như vậy. Đáng thương thì đáng thương, nhưng so với chuyện “nở mày nở mặt” như vậy, đáng thương đó cũng không đáng giá nhắc tới. Huống chi, trong thâm tâm Hình thị đối với vụ “nội tình” đó vẫn có điểm hoài nghi, bà đã từng đoán không biết có phải Lão thái quân vì muốn để bà chết tâm với hy vọng đem cô nương Tạ gia gả vào Quốc Công phủ nên cố ý nói như vậy hay không?

Vân thị thì bỏ qua một bên bối cảnh gia thế của Quốc Công phủ, chỉ xét về bản thân Thẩm Hấp thì cũng là “nhân trung long phượng”, đã từng được Vân thị đánh giá là cực phẩm tế tử cho vị công chúa nào mà may mắn gả cho hắn. Mặc dù Vân thị đã sớm thèm nhỏ dãi một tế tử như vậy, nhưng rốt cuộc lá gan bà không lớn, không dám đánh chủ ý lên người Thẩm Hấp, chỉ sợ tự đi rước lấy nhục. Nhưng hiện giờ lại là Thẩm gia tự động tới cửa đề thân, chuyện này, chuyện này, thiên hạ còn có chuyện gì kinh hỉ hơn chuyện này hay không?

Trong thâm tâm, Vân thị vẫn cảm thấy nữ nhi nhà mình không xứng với một Thẩm Đại Lang kinh tài tuyệt diễm như vậy, bất quá vẫn không dằn lòng nổi khi người ta chọn nữ nhi của mình.

Sau khi cùng Hình thị cao hứng một phen, Vân thị liền bá vai Tạ Hộ trở về sân viện của nhị phòng, dọc đường đi cứ ôm mãi bả vai Tạ Hộ, thỉnh thoảng còn bật cười một cách hưng phấn.

Tạ Cận tiễn khách trở về xong cũng vào sân viện nhị phòng cùng lúc với các nàng. Cặp phu thê trao nhau ánh mắt vui mừng, Tạ Cận trầm ổn hơn so với Vân thị, bất quá ánh mắt vui mừng vẫn không thèm che lấp, vỗ vỗ vai Tạ Hộ dặn dò: “Đã đính thân rồi sau này chính là người lớn. Từ ngày mai con phải bắt đầu theo bên người Lão phu nhân hầu hạ, nên học như thế nào để quản gia. Trong phủ rất nhiều công việc vặt rườm rà, con cũng phải mau chóng nắm bắt, ít nhất phải biết đại khái, đừng để đến lúc đó đi về phu gia thì trở thành có mắt như mù.”

“...”

Tạ Hộ không còn lời gì để nói, trầm mặc một lát, đột nhiên ngẩng đầu lên quả quyết: “Cha, con không muốn gả cho Thẩm công tử.”

Tạ Cận còn chưa phản ứng kịp, vẫn tiếp tục đề tài đang nói dở: “Còn chuyện tính toán sổ sách gì đó cũng phải học, còn nữa... Hả? Con nói cái gì?”

Đúng là Tạ Cận cũng không nghĩ tới nữ nhi sẽ nói ra những lời này.

Với nhân phẩm và tướng mạo của Thẩm Hấp, vậy mà cũng có tiểu cô nương không muốn gả cho hắn hay sao? Thật sự có một tiểu cô nương như vậy đang đứng trước mặt ông ngay lúc này, hơn nữa lại là khuê nữ ruột thịt, Tạ Cận liền buồn bực: “Vì sao con lại không muốn?”

Chuyện này trong mắt Tạ Cận quả thực không thể tưởng tượng được. Thẩm Hấp xuất sắc như vậy lại hạ mình tới hỏi cưới nữ nhi của một tiểu quan tứ phẩm làm đích thê, chuyện này còn có gì không vui nữa đây? Chẳng phải sẽ bị nói là làm ra vẻ hay sao?

Tạ Hộ bị Tạ Cận hỏi cũng không biết nên trả lời như thế nào? Rốt cuộc đại danh của Thẩm Hấp đã sớm thâm nhập nhân tâm, tài văn chương thì Tạ Cận cả đời cũng không thể với tới. Hiện giờ người xuất sắc như vậy lại muốn cưới nữ nhi của ông, chuyện tốt này kêu Tạ Cận làm sao có thể cự tuyệt? Tạ Hộ cũng thật sự nghĩ không ra lý do để cầu Tạ Cận cự tuyệt, thậm chí ngay cả bản thân nàng cũng không nghĩ ra lý do để cự tuyệt. Chỉ là, nàng vẫn... không muốn!

Thẩm Hấp là ai? Đó là chủ tử đấy! Nàng, nàng làm sao có thể gả cho chủ tử? Vậy mười năm sau... Trên thực tế, thời điểm chủ tử đăng cơ bên người không hề có thê thiếp nào -- đó có phải đã chứng tỏ, nếu gả cho chủ tử, nàng căn bản sống thêm không quá mười năm?

Phát hiện này đã bám dính trong lòng Tạ Hộ, nhưng nàng lại không có cách gì nói rõ cho Tạ Cận. Tạ Hộ ấp úng cân nhắc nửa ngày cũng chưa nói ra được nguyên nhân.

Sau đó, Tạ Cận bèn trực tiếp cho rằng nữ nhi phản ứng như vậy là vì quá mức kích động, nghe thấy tin tức động trời này thì ngay cả ông cũng vẫn đang kích động trong lòng. Tạ Cận bèn ôn tồn khuyên bảo khuê nữ: “Không phải con vẫn luôn muốn tìm một người như tỷ phu vậy sao? Con nhìn xem điều kiện của Thẩm Hấp chẳng phải rất thích hợp? Là Đích trưởng tử của Quốc Công phủ, tương lai tước vị Định Quốc Công cũng không vuột khỏi tay hắn. Thẩm Hấp lại không có huynh đệ tỷ muội ruột thịt, mẫu thân cũng đã qua đời, nếu con gả qua sẽ là nữ nhân duy nhất của đại phòng bọn họ, chính là chủ mẫu. Bao nhiêu cô nương nằm mơ cũng muốn ngồi vào vị trí đấy, vì sao con lại rối rắm chứ? Những lời kia sau này không được nhắc lại, việc hôn nhân này nếu con không đáp ứng, vậy đời này con dứt khoát đừng gả chồng, bởi vì không có khả năng sẽ tìm được một mối hôn nhân tốt hơn so với Thẩm Hấp đâu, biết chưa?”

“...”

Tạ Hộ nghe Tạ Cận nói xong, không hiểu sao lại rất muốn bật cười.

Ha ha, chủ mẫu duy nhất của đại phòng hả? Mười mấy năm sau chẳng phải sẽ là người đầu tiên bị lôi ra giết trong vụ thảm sát diệt môn...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.