Edited by Bà Còm
Mùng chín tháng hai là đến kỳ thi mùa xuân, năm ngoái thi Hương xong thì năm nay cử hành thi Hội, cũng phân làm ba kỳ thi, mùng chín thi lần thứ nhất, ngày mười hai thi lần thứ hai, ngày mười lăm sẽ thi lần ba, ba kỳ thi này thí sinh nào cũng phải trải qua. Vì thế trong tháng này nhà nào có thí sinh dự thi đều khẩn trương vạn phần, ước gì hậu nhân nhà mình trúng Cống sĩ. Trong nhà có một Cống sĩ chính là tổ tiên tích đức, được tham gia thi Đình, chỉ cần không phải thời vận không tốt thì ít nhất cũng có thể thành Tiến sĩ, vậy thì thật là quang môn diệu tổ. Nếu vận khí tốt hơn thì trúng một trong Tam khôi, không quan tâm là thứ hạng gì đều được sử sách lưu danh.
Kỳ thi mùa xuân lần này Tạ gia không có ai tham gia. Tuy Đại công tử Tạ Trọng cũng học ở Đông Lăng thư viện, chỉ tiếc lúc thi Hương phát huy thất thường, không đậu Cử nhân nên không có tư cách tham gia thi Hội. Còn Nhị công tử Tạ Thiều và Tam công tử Tạ Triều thì khỏi cần nhắc đến, ngay cả Tú tài cũng còn chưa tới tay.
Cho nên dạo này Hầu phủ không cần chuẩn bị cho thí sinh dự thi, có thể hưởng một năm thái bình.
Đảo mắt đã tới tiết Thanh Long ngày hai tháng hai, ngày mà rồng không ngẩng đầu thì ta ngẩng đầu.
Tạ Hộ đã sớm bị Vân thị kêu đến chủ viện cùng mọi người rang đậu. Đậu này còn được gọi là “Càng bò cạp”, sau khi ngâm nước muối sẽ bỏ vào chảo rang, khi vỏ đậu nứt ra thì thêm đường vào đảo đều. Tục truyền ăn “Càng bò cạp” thì cả năm sẽ không như bò cạp ngủ đông.
Tuy là Hầu phủ nhưng những tục lệ dân gian vẫn làm theo không phải ít.
Trong phủ chuyện này phần lớn là do nhóm tức phụ tự tay làm, các cô nương như Tạ Hộ cùng lắm là đỡ tay một chút rồi sau đó hưởng thụ thành quả lao động, ai cũng không thật sự nỡ bắt tiểu cô nương nũng nịu động thủ.
Tạ Hộ ăn xong “Càng bò cạp” đang muốn trở về phòng luyện tự thì bị Tạ Thiều kêu lại. Hôm nay Tạ Hộ mặc một bộ xiêm y vàng nhạt với váy trăm nếp gấp, vừa quay người lại thì chiếc váy xòe ra giống như đóa hoa vừa nở rộ mềm mại thuần mỹ vô cùng. Ngay cả Tạ Thiều là ca ca ruột cũng không tránh được cảm giác kinh ngạc, lại không khỏi có chút lo lắng muội muội của mình quá mức xinh đẹp như vậy thì tương lai phải làm sao bây giờ?! Nhị phòng yếu thế như bọn họ mà có cô nương xinh đẹp như vậy cũng không phải là chuyện tốt gì. Cứ nhìn Tạ Tân thì biết, có rất nhiều con cóc ghẻ muốn ăn thịt thiên nga yếu thế này.
“Hôm nay ở Khúc Dương phố có hội chợ rất náo nhiệt, muội có muốn đi xem một chút hay không?”
Khúc Dương phố trong lời Tạ Thiều con đường xung quanh vùng phụ cận của Quốc Tử Giám, hơn phân nửa thư viện trong kinh thành đều tụ tập ở đây. Nếu hội chợ ở nơi nào khác thì Tạ Hộ thật không có hứng thú, bất quá vì chung quanh Khúc Dương phố tất cả đều là thư viện, hội chợ tất nhiên không thiếu sách hay, bởi vậy Tạ Thiều vừa đưa ra đề nghị là Tạ Hộ liền đáp ứng ngay.
Hai huynh muội xin phép Vân thị một tiếng. Vân thị dặn dò Tạ Thiều phải chăm sóc muội muội thật kỹ mới đồng ý cho bọn họ ra cửa.
Tạ Thiều và Tạ Hộ trước tiên ghé qua Phúc Nguyên lâu coi trạng huống thế nào. Hiện giờ lão chưởng quầy của Phúc Nguyên lâu là người được Tạ Thiều bỏ một số tiền lớn mời về, đã có vài thập niên kinh nghiệm quản lý tửu lầu. Ông ta vốn dĩ cũng kinh doanh tửu lầu, sau vì tuổi lớn cảm thấy không muốn gánh vác nguy hiểm bèn kiếm đủ vốn ban đầu liền sang lại, Tạ Thiều thỉnh ông ta rời núi cũng thực sự tốn không ít vốn gốc. Hiện giờ lão chưởng quầy chỉ cần phụ trách quản lý trong tửu lâu, những chuyện khác phần lớn là do Tạ Thiều lo, ngay cả sổ sách mà chưởng quầy cũng không cần dính tay, đã có nhân viên chi thu riêng của Tạ Thiều mỗi tối thẩm tra đối chiếu nhập sổ, ngày hôm sau sẽ đưa sổ sách đến Hầu phủ cho Tạ Hộ kiểm tra.
Buôn bán của tửu lầu vẫn thực không tệ. Bởi vì mới khai trương nên thanh danh còn chưa lan truyền rộng rãi, bất quá Phúc Nguyên lâu mặc kệ là sắc thái hay trang hoàng đều được thực khách nhất trí khen ngợi. Tạ Thiều gần đây đang tính toán gầy dựng thanh thế cho Phúc Nguyên lâu làm cho mọi người phải nhớ kỹ tửu lầu này.
Sau khi xem qua tửu lầu thì Tạ Thiều đúng hẹn dẫn Tạ Hộ đi Khúc Dương phố, vốn dĩ là con đường yên tĩnh nhưng hiện giờ náo nhiệt phi phàm, từng dòng người chen chúc xô đẩy nhau. Hội chợ ở đây không giống như chợ phía tây phải rao hàng ầm ĩ, mọi người chỉ cần nhìn đồ rồi hỏi giá. Quanh vùng này nhiều thư viện nên đa số là người có học có kiến thức, đương nhiên biết cách phân rõ giá trị của đồ được bày bán, vì thế cũng không cần người bán hàng cố tình thổi phồng rao to, quầy nào bán đồ tốt hoặc đồ mới mẻ thì sẽ không hề thiếu khách nhân.
Tạ Hộ đã xác định mục tiêu là dạo một vòng các thư quán. Quả là khu Khúc Dương phố có khác, chỉ có nơi đây Tạ Hộ mới mua được mấy quyển sách hiếm quý bản độc nhất. Tạ Thiều nhìn sách trong tay Tạ Hộ, lại một lần nữa có thêm nhận thức mới về muội muội này -- sách Tạ Hộ chọn mua đều là văn bát cổ, văn chương thâm thúy khiến hắn liếc nhìn đã thấy đau đầu. Nếu là hắn đấy à, hắn thà rằng mua mấy quyển truyện tranh chứ không đụng đến bát cổ văn này, nhưng vì muội muội thật thích nên Tạ Thiều cũng chỉ làm tròn trách nhiệm của một hảo ca ca, ngoan ngoãn theo sau trả tiền ôm đồ.
Đi dạo khoảng hơn một canh giờ mà chỉ mới đi hết nửa con phố, Tạ Thiều nhắc khéo Tạ Hộ có muốn nghỉ ngơi hay không? Ai dè cô nương này đi dạo vô cùng hứng thú, căn bản luyến tiếc phải bỏ dư lại một nửa lộ trình, kiên trì muốn càn quét cho bằng hết các thư quán mới chịu bỏ qua. Tạ Thiều khổ không nói nổi, hối hận khi ra cửa không mang theo nha hoàn hay gã sai vặt, vì vậy bị muội muội thập phần thản nhiên coi ca ca thành gã sai vặt để dùng.
Đột nhiên đôi mắt sắc nhìn lướt qua một cái, Tạ Thiều cao hứng đến nỗi muốn nhảy dựng lên, mà trên thực tế hắn quả thật đã nhảy dựng lên, đem mấy quyển sách của Tạ Hộ kẹp dưới nách, sau đó dùng cánh tay vừa được rảnh rỗi vẫy lia lịa la lớn: “Yến Tuy huynh!”
Tạ Hộ nghe Tạ Thiều đột nhiên mở miệng kêu ba chữ kia trong lòng lập tức căng thẳng, theo bản năng đứng thẳng người lên, chậm rãi quay đầu lại quả thực thấy một người đang đứng ở quầy bán bảng chữ mẫu, thân hình cao thẳng như tùng, diện mạo tuấn lãng như xuân sơn, đích thị là Thẩm Hấp Thẩm Đại công tử.
Hôm nay Thẩm Hấp mặc một bộ trường sam Thất Bảo phong diệp viền chỉ bạc, quả nhiên cực kỳ tuấn nhã nổi bật giữa đám đông, mặt mày như họa, ngọc chất thiên thành, toàn thân tỏa ra quý khí, chỉ đứng đó thôi mà cũng đủ khiến quanh người như bọc một vòng hào quang, làm cho những người khác trở nên ảm đạm thất sắc.
Thẩm Hấp luôn giữ vẻ mặt lạnh nhạt, cùng người khác nói chuyện chưa từng thấy có biểu tình quá khích, tựa hồ thế gian này không có gì đáng giá làm chàng ta kích động. Có lẽ đây là vì “ở trên cao không tránh khỏi lạnh”, đồng nghĩa với thân phận cô đơn của Thẩm Hấp sau này. Thật ra Thẩm Hấp giống như một người cách ly thế tục, thanh cao kiệt ngạo không giống phàm nhân, nhưng cố tình cái loại thanh cao kiệt ngạo này đã khiến người gặp qua vị công tử này đều tự động biến thành con thiêu thân hết lớp này đến lớp khác lao vào ánh lửa, trầm mê vào sự cao ngạo xa cách. Chỉ cần cùng Thẩm Hấp nói một câu là khiến người có cảm giác như gặp đại vận, nếu có thể nói với vị công tử này hai câu thì sẽ trở nên đắc chí cả một thời gian rất lâu.
Sau khi Tạ Thiều kêu xong thì Thẩm Hấp cũng nhìn thấy bọn họ, không có một tiếng hô đáp trả chỉ giơ tay tỏ vẻ chàng ta đã thấy bọn họ. Tạ Thiều như được đại xá, lôi kéo Tạ Hộ còn đang chọn mua thư tịch hướng về phía Thẩm Hấp đi tới. Đến trước mặt Thẩm Hấp Tạ Thiều thật chẳng còn cái giá gì, bộ dáng giống như gặp được thần tượng trong lòng, đặt tất cả sách của Tạ Hộ đang cầm trong tay sang một bên ôm quyền thi lễ với Thẩm Hấp. Tạ Hộ nhìn ca ca như vậy cảm thấy răng cũng ê, âm thầm phê phán Tạ Thiều không biết dè dặt, nhưng bản thân cũng vội vàng theo sau chào hỏi Thẩm Hấp, thanh âm mềm mại cứ vậy mà cất lên: “Thẩm công tử hảo.”
“Duy Trinh huynh, Ngũ cô nương hữu lễ.”
Thẩm Hấp đáp lễ Tạ Thiều khiến Tạ Thiều vui sướng đứng bên người huynh ấy bắt chuyện. Thẩm Hấp cũng không nhanh không chậm đối đáp với Tạ Thiều, ánh mắt thì lại lướt qua Tạ Hộ đang cúi đầu đứng thẳng một bên. Nàng hôm nay mặc một bộ xiêm y vàng nhạt, vốn dĩ nàng đã trắng nõn lại phối hợp với màu vàng nhạt mềm mại khiến cho màu da của nàng oánh nhuận còn hơn cả khối ngọc cẩm thạch thượng đẳng, còn tuổi nhỏ mà khí chất như một đóa u lan trong cốc khiến người gặp có cảm giác tươi mát thoát tục. Bất quá mấy tháng không thấy mà gương mặt nàng tựa hồ lại tinh xảo mỹ lệ hơn rất nhiều, một khuôn mặt xinh đẹp nho nhã đoan chính nói không nên lời, đột nhiên Thẩm Hấp có chút ý tưởng kỳ lạ, nếu đôi mắt ấy làm càn đánh giá chính mình sẽ có cảm thụ gì?!
Tạ Thiều chỉ cảm thấy gặp được Thẩm Hấp khiến hắn thoát khỏi vận mệnh phu xe nên trong lòng cực kỳ sung sướng, đối với Thẩm Hấp cũng phá lệ nhiệt tình hơn. Thêm vào đó Tạ Thiều cũng vừa mở tiệm, xác thật có rất nhiều chuyện muốn thỉnh giáo với Thẩm Hấp, bèn chỉ vào thư hương trà lâu cách đó không xa nói: “Mời mọc không bằng ngẫu nhiên gặp được, trong biển người mênh mông mà chúng ta có thể tình cờ gặp nhau cũng là duyên phận, xin Yến Tuy huynh cho tiểu đệ chút mặt mũi, để đệ làm chủ mời huynh đi uống chén trà được không?”
Tạ Hộ quả thực muốn đem Tạ Thiều cái đồ Lăng Đầu Thanh này ra bóp chết. (Lăng Đầu Thanh trong truyền thuyết là con quái trùng màu xanh mình như con rết với cái đầu to bằng nắm tay gặp vật gì cũng đều lập tức lao tới. Cụm từ này ám chỉ người to đầu nhưng thiếu não luôn làm việc hấp tấp không biết suy nghĩ) Ca ca này thật đúng là không biết thu liễm chút nào, cứ “thấy người sang bắt quàng làm họ” như vậy thật là có ngày chết thế nào cũng không biết. Tạ Hộ trộm nhìn thoáng qua biểu tình của Thẩm Hấp, không ngờ lại gặp trúng ngay ánh mắt của huynh ấy đang liếc qua, trong lòng vô cùng run sợ bèn vùi đầu xuống càng thấp hơn, không dám động đậy một chút nào. Trên thực tế, trời biết hiện tại nàng đang thấp thỏm bao nhiêu, chủ tử đứng ngay trước mặt, kỳ thật nếu quỳ nói chuyện thì nàng còn dễ chịu chút, nhưng cố tình lại đứng gần như vậy thật sự muốn hù chết nàng. Tạ Hộ nhớ tới đời trước có một cung nữ Ngự tiền, vì chủ tử bực mình nàng ta đứng gần quá phát ra hơi thở không dễ ngửi, bèn cứ thế mà bị kéo ra ngoài đánh chết; vụ này cũng đã mở đầu cho tiền lệ những cung nữ hầu hạ Ngự tiền bị tử hình oan uổng.
“Vậy thì “Cung kính không bằng tuân mệnh”, đa tạ Duy Trinh huynh.”
Thẩm Hấp trả lời hiền hoà như vậy không chỉ làm cho Tạ Hộ sợ ngây người mà ngay cả Tạ Thiều cũng không nghĩ tới sẽ thuận lợi đến thế. Thật ra tính tình cao lãnh của vị Thẩm Hấp này Tạ Thiều đã sớm nghe nói, hơn nữa cũng đã chứng kiến rồi, lần này mời mọc cũng chỉ với thái độ “cứ thử xem sao”, đã chuẩn bị sẵn sàng bị Thẩm Hấp cự tuyệt. Vậy mà thật không ngờ vị tôn đại Phật này lại đột nhiên mở mắt đáp ứng lời mời của phàm phu tục tử, quả thực phải nên vui mừng khôn xiết đúng không?
Ca ca xúi quẩy nhà mình đã mở miệng ra mời, cho dù Tạ Hộ tận đáy lòng có một ngàn lần không tình nguyện cũng không có cách nào từ chối, bèn phải căng da đầu đi theo sau bọn họ vào thư hương trà lâu. Tiểu nhị lập tức ra đón khách, Tạ Thiều muốn một căn nhã gian nhưng không khéo hôm nay Khúc Dương phố họp chợ, khách nhân so với ngày thường nhiều hơn vài lần, nhã gian đã sớm bị khách chiếm hết.
Tạ Thiều khó xử nhìn nhìn Thẩm Hấp, vốn tưởng rằng Thẩm Đại công tử sẽ bực mình, ai ngờ chàng ta chỉ thong dong nói một câu: “Không sao.”
Câu “Không sao” này ý nói công tử cao quý ta đây không ngại hạ mình cùng các ngươi ngồi ở đại sảnh.
Tốt thôi! Nếu vị trích tiên cao cao trên chín tầng mây này đã không ngại, vậy thì bọn phàm nhân họ sao phải để ý chứ? Trên thực tế, trong lòng Tạ Thiều đúng là một vạn lần nguyện ý, rốt cuộc nơi này là Khúc Dương phố, trên đường lui tới đều là tài tử giai nhân, để người ta nhìn xem Tạ Thiều ta đây cũng có thể thiết lập quan hệ với Thẩm Đại Lang, cho dù là làm nền thì Tạ Thiều cũng vui vẻ chịu đựng, phải tích phúc ba đời mới có hạnh ngộ này!
Tạ Hộ nhìn gương mặt nịnh nọt đáng ghét của Tạ Thiều, làm sao không biết vị ca ca này trong lòng suy nghĩ cái gì, đầu đầy hắc tuyến cũng không thể tìm được lời nào để diễn tả suy nghĩ trong lòng nàng.
Hôm nay hoàng lịch nhất định đã viết không nên ra cửa! Đúng thế, nhất định đã cảnh báo như vậy!
*** Chú thích một chút về khoa bảng của Trung quốc cổ đại
Thi Hương: tổ chức vào mùa thu cứ ba năm một lần. Người được chọn thi Hương gọi là Tú tài, sau khi đỗ gọi là Cử nhân, đỗ đầu gọi là Giải nguyên.
Thi Hội: tổ chức vào mùa xuân năm sau của thi Hương. Người được dự thi gọi là Cử nhân, sau khi đỗ gọi là Cống sĩ, đỗ đầu gọi là Hội nguyên.
Thi Đình: là khảo thí do Hoàng thượng chủ trì. Người được dự thi gọi là Cống sĩ, sau khi đỗ gọi là Tiến sĩ rồi tùy theo thứ hạng mà chia làm ba cấp bậc gọi là tam giáp:
Đệ nhất giáp gọi là Tiến sĩ cập đệ. Ba người đỗ đầu đệ nhất giáp theo thứ tự là Trạng Nguyên, Bảng Nhãn và Thám Hoa gọi là Tam khôi.
Đệ nhị giáp gọi là Tiến sĩ xuất thân. Người đỗ đầu đệ nhị giáp gọi là Hoàng Giáp.
Đệ tam giáp gọi là Đồng tiến sĩ xuất thân.