Edited by Bà Còm
Tạ Hộ vừa nghe vừa chỉ chỉ điểm tâm trên bàn trà, ý bảo Ngọc Tiêu lấy ăn. Ngọc Tiêu cung kính lấy hai miếng bánh, nhưng không ăn mà gói vào khăn tay, đứng sang một bên chờ đợi Tạ Hộ hạ mệnh lệnh. Tạ Hộ thở dài, buông xuống khung thêu trong tay, khó xử nghĩ ngợi một chút rồi phân phó: “Cứ tiếp tục canh chừng thôi. Tiểu tử này tính tình tương đối cổ quái, ta biết nha hoàn bị ủy khuất, lát nữa nói bọn họ đến gặp Trúc Tình lãnh chút bạc, cuối năm đừng gặp phải mầm tai hoạ gì.”
Sắc mặt Ngọc Tiêu vẫn có vẻ khó xử, chần chừ một chút rồi kể ra: “Ai nha, thật ra có chút chuyện nô tỳ biết không nên nói, chỉ là, tiểu tử Trường Thọ kia thật sự quá kỳ quái! Phu nhân ngài không biết đâu, hiện tại nha hoàn hầu hạ đều không ai dám tới gần hắn, đều cảm thấy đầu óc của tiểu tử kia có vấn đề. Có một hôm, Nguyệt nhi tận mắt chứng kiến hắn ở trong sân bắt một con chim, vốn cho rằng hắn muốn chơi đùa cùng chim chóc, nhưng một tay hắn cầm con chim vừa bắt được đập xuống đất cho chết, sau đó còn dùng cục đá đập con chim máu me nhầy nhụa. Nguyệt nhi sợ tới mức chạy trối chết, từ đó về sau không dám tới gần Đông gian. Nô tỳ tuy không có tận mắt nhìn thấy, chỉ nghe các nàng kể lại thôi mà còn cảm thấy khiếp hoảng. Một hài tử như vậy, nô tỳ xin nói câu vượt quá phận, nếu có nuôi lớn cũng sẽ thành đứa vong ân bội nghĩa, tương lai không chừng có thể cắn công tử và phu nhân một ngụm.”
“...”
Tạ Hộ nghe Ngọc Tiêu nói, trong lòng thật ra không có kinh ngạc, rốt cuộc tiểu tử kia tương lai sẽ làm gì nàng đã biết rồi -- tàn sát ba mươi vạn hàng binh, mức độ tàn nhẫn như vậy cũng không phải chỉ đập chết một con chim là có thể đủ bằng chứng để suy ra được.
“Đông gian có hầm sưởi nên sẽ không làm hắn bị đông lạnh, vài ngày này cứ để cho bọn nha hoàn nghỉ ngơi. Từ nhỏ hắn sống với Lục Châu, năng lực tự lo cho bản thân nên có, huống hồ hắn cũng không cho người khác lại gần, bọn nha hoàn có ở đó cũng vô dụng. Kêu bà tử mỗi ngày đưa ba bữa cơm và y phục sạch sẽ cho hắn, qua mấy ngày nữa ta sẽ tự mình đi coi hắn một chút rồi nói sau.”
Sau khi Tạ Hộ phân phó như vậy, Ngọc Tiêu mới lĩnh mệnh đi xuống. Nàng lại cầm khung thêu lên, trong lòng thầm nghĩ tiểu tử Trường Thọ kia thật đúng là có vấn đề. Nếu lúc này không ai quản hắn, cứ như vậy mà mặc kệ hắn, tương lai cho dù là bảo hộ mệnh của hắn thì hắn cũng sẽ không phục. Đến lúc đó hắn mang theo hận ý làm chủ tử ngột ngạt, gây ra tội nghiệt to lớn khiến cho trăm họ lầm than, khi đó hối hận đã không kịp.
Nghĩ như vậy, Tạ Hộ liền quyết định một kế hoạch, ngày mai sẽ đi coi tiểu tử này, xem tâm tư hắn như thế nào.
*Đăng tại Wattpad*
Bên ngoài Đông sương viện có hai bà tử canh giữ, chỉ có viện này là chỗ duy nhất có tường vây quanh cao gấp đôi. Tạ Hộ ngẩng đầu nhìn nhìn, cảm thấy dùng độ cao này đối một hài tử thật sự là hơi quá tàn nhẫn.
Bà tử hành lễ vấn an Tạ Hộ rồi cáo trạng: “Phu nhân, tiểu tử kia quá hoang dã, buổi sáng nô tỳ đi vào đưa cơm cho hắn còn bị hắn cắn một ngụm. Ngài không thể đi vào đâu.”
Bà tử kia nói xong liền vén ống tay áo cho Tạ Hộ xem, quả thực trên cánh tay lộ ra một vòng dấu răng to bằng quả trứng gà, có thể thấy được là dùng hết sức để cắn. Tạ Hộ thở dài, kêu Trúc Tình thưởng bạc, sau đó kiên trì muốn bà tử mở cửa.
Bà tử vốn cũng chỉ muốn cáo trạng với phu nhân, bởi vì nghe nói lần trước nha hoàn bị tiểu tử kia rạch mu bàn tay được thưởng bạc, bà tử cũng muốn thử xem sao.
Cửa mở ra, Đan Tuyết đi ở phía trước bảo vệ Tạ Hộ tiến vào. Quả thực chân Tạ Hộ mới vừa bước vào cửa liền thấy một thân ảnh nho nhỏ nhào tới. Đan Tuyết nhanh tay lẹ mắt kéo Tạ Hộ sang một bên, thân ảnh kia liền lao vào người bà tử phía sau Tạ Hộ.
Bà tử kia thân thể rất chắc nịch, vậy mà cũng bị đâm vào bật lùi lại té ngã trên mặt đất, bò dậy vừa muốn chửi bậy lại thấy Tạ Hộ đang ở một bên mới nhịn xuống, phủi phủi đất cát trên người, hung hăng trừng mắt liếc Trường Thọ cũng bị té ngã trên mặt đất.
Đan Tuyết sợ Trường Thọ đứng dậy lại va chạm Tạ Hộ, liền đến túm hai cánh tay hắn lại, sau đó Tạ Hộ mới kêu hai bà tử đóng cửa, nàng muốn nói chuyện với Trường Thọ một lát. Bà tử không dám cãi lời nàng, nhắc Tạ Hộ phải cẩn thận, có chuyện gì cứ gọi bọn họ, sau đó mới đóng cửa lại, phòng ngừa tiểu tử kia đột nhiên chạy trốn.
Tạ Hộ đánh giá một phen Trường Thọ đang bị Đan Tuyết chế trụ, cảm thấy hắn gầy hơn so với lúc Lục Châu chết. Năm nay hắn đã mười tuổi, thoạt nhìn bộ dáng chỉ khoảng bảy tám tuổi. Mười tuổi là lúc bắt đầu cao lên, chỉ không gặp một tháng mà hắn tựa hồ có cao hơn một chút, y phục trên người càng ngắn cũn cỡn, càng xộc xệch, càng dơ bẩn hơn.
Hắn thật đúng như lời bọn nha hoàn mô tả, nhìn giống như phát điên, đầu tóc tán loạn, biểu tình dữ tợn.
“Lúc ấy ta nên khuyên Đại công tử không cần thu lưu ngươi, nhìn một cái hiện tại ngươi có bộ dáng gì? Thu lưu ngươi còn không bằng thu lưu một con chó, ít nhất cẩu còn biết cảm ơn, ngươi thì chỉ hiểu lấy oán trả ơn.”
Tạ Hộ vừa mở miệng liền nói năng không hề lưu tình, bởi vì từ kinh nghiệm hai lần nàng tiếp xúc với Trường Thọ, tiểu tử này “mềm cứng không ăn”, bất quá đầu óc còn tính là thông minh, nói nặng một chút cũng không quan hệ, hắn không để bụng, quan trọng nhất chính là xem câu nói kia có thể thành công tác động đến hắn hay không.
Thực hiển nhiên, Tạ Hộ đã dùng phương pháp rất chuẩn mực, nói lời tương đối thô bỉ như vậy nhưng lại thành công làm Trường Thọ đã bao ngày qua không mở miệng chỉ biết động thủ lên tiếng.
“Phi! Ngươi mới là cẩu! Ai cần các ngươi thu lưu? “Chồn đến chúc tết gà”, ngươi mưu tính gì đây?” Giọng nói Trường Thọ tựa hồ có chút khàn đặc. Tạ Hộ thấy đồ ăn và nước đặt trên bàn đá trong viện tựa hồ không có động qua, đi qua nhìn nhìn rồi mới xoay người nói với Trường Thọ: “Ta mưu tính gì à? Đương nhiên là muốn lưu ngươi bên người để tra tấn cho sướng, bằng không ngươi nghĩ thế nào? Ăn ngon uống tốt cung cấp miễn phí cho ngươi à? Sau đó dưỡng ngươi khỏe mạnh rồi quay lại cắn ta một ngụm sao? Ta đâu phải kẻ rỗi hơi “ăn no rửng mỡ“.”
Giọng nói Trường Thọ làm cổ họng hắn đau rát, môi cũng nhiều chỗ rạn nứt, vừa mở miệng thì môi đã nứt toạt ra, hắn tựa hồ có thể nếm được vị tanh ngọt trong miệng, nhưng vẫn không chịu yếu thế: “Ngươi cũng biết ta sẽ cắn ngươi sao? Ta nói cho ngươi biết, ngươi đoán đúng rồi đấy! Trừ phi ta chết đi, nếu không ta nhất định sẽ cắn chết các ngươi, không buông tha một kẻ nào!”
Tạ Hộ không tỏ ý kiến nhún vai, bưng một chén nước lại gần, sau đó thờ ơ nói: “Tốt thôi. Ta đây cần phải dưỡng ngươi thêm mấy ngày, ngươi cũng ráng thêm một chút cho ta, dưỡng bản thân thật chắc nịch mới được. Coi bộ dáng vô dụng “gió thổi liền bay” này của ngươi nè, ta phải dưỡng ngươi cho tới khi nào ngươi mới có thể đủ sức để cắn ta đây?”
Tạ Hộ đi đến trước mặt Trường Thọ, kêu Đan Tuyết một tay giữ hai cánh tay của hắn, một tay bóp miệng hắn mở ra. Tạ Hộ rót vào trong miệng hắn hai miếng nước, một ngụm bị hắn phun ra, một ngụm bị Đan Tuyết mạnh mẽ bịt miệng lại bắt hắn nuốt xuống. Ngụm nước lướt qua cổ họng của Trường Thọ làm hắn cảm thấy yết hầu khô khốc dễ chịu hơn rất nhiều. Tạ Hộ lại tưới thêm nước thì không còn bị phản kháng mạnh, một chén nước bèn cứ thế mà ùng ục ùng ục uống cạn. Cuối cùng Trường Thọ còn chưa đã thèm liếm vệt nước trên môi, bị Tạ Hộ bắt gặp lại có chút quẫn bách vội vàng cúi đầu xuống.
Tạ Hộ đem chén giao cho Trúc Tình, sau đó bèn ngồi xuống ghế ở bàn đá châm chọc: “Chỉ bằng cân lượng này của ngươi mà còn dám học người ta báo thù. Nếu ta muốn hại ngươi, mới vừa rồi ở trong nước hạ độc, ngươi đã chết không biết bao nhiêu lần rồi.”
Sắc mặt Trường Thọ đại biến, lạnh giọng hô: “Ngươi là nữ nhân ác độc!”
Tạ Hộ thản nhiên hít sâu một hơi, nhìn bộ dáng tức giận của hắn cảm thấy rất thú vị. Đây là lần đầu tiên nàng dùng cách như vậy để nói chuyện với một hài tử. Từ xưa đến nay hài tử nào cũng yêu cầu che chở, nhưng Ninh Thọ lại không phải như vậy. Hắn là loại tiểu tử nếu ngươi đối xử với hắn càng mềm thì hắn càng cường ngạch, ngươi đối hắn càng cường ngạch thì hắn lại càng mềm, nói trắng ra là loại thích bị ngược!
Hiện giờ sở dĩ hắn biểu lộ tính tình công kích như vậy, xét đến cùng chính vì sợ hãi -- Quốc Công phủ này đã cho hắn quá nhiều hồi ức không tốt. Lúc trước hắn còn có Lục Châu hai mẫu tử sống nương tựa lẫn nhau, hiện giờ Lục Châu đã chết chỉ còn lại một mình hắn, nếu hắn biểu hiện mềm yếu một chút thì những người khác càng muốn khi dễ hắn, cho nên hắn mới không ngừng hướng tới người khác khởi xướng công kích như vậy.
Tạ Hộ nhìn một vòng hoàn cảnh chung quanh, tường vây cao ngất, bà tử hung hãn, nha hoàn khinh miệt... Hoàn cảnh như vậy đích xác rất khó khiến người sinh ra cảm giác an toàn. Tạ Hộ nhớ tới khi còn nhỏ, trong viện mang về nuôi một chú chó hoang, vừa về đến nhà thì thấy ai là cắn ngay, bị thương cũng chỉ trốn ở một góc tự mình liếm móng vuốt. Đây là thuộc tính của động vật, coi bộ cũng chính là thuộc tính của con người.
Ngươi muốn cho người khác tiếp thu ngươi, vậy ngươi không thể dùng loại tư thái cao cao tại thượng hoặc là dùng trạng thái cầm tù để bức bách. Quá trình tiếp thu phải cần thời gian, cũng như đối với tiểu động vật, chỉ có chậm rãi dẫn đường mới có khả năng lôi nó ra từ thế giới phòng bị nó tự mình xây dựng lên, khiến nó thoát ra khỏi tâm lý âm u.
Thở dài, Tạ Hộ đứng lên bảo Đan Tuyết: “Ngươi chờ lát nữa mang hắn cùng về. Trúc Tình, ngươi đi an bài cho hắn một gian sương phòng, không cần cách chủ viện quá xa.”
Đan Tuyết và Trúc Tình liếc nhau, đều có chút kinh ngạc. Trúc Tình lo lắng hỏi Tạ Hộ: “Phu nhân, làm vậy có ổn hay không? Công tử đem người nhốt ở nơi này, chúng ta tùy tiện mang hắn về, chỗ của công tử phải nói như thế nào? Huống hồ tiểu tử này hung tính chưa yên, nếu không nhốt lại chỉ sợ thật sự sẽ gây thương tích cho phu nhân.”
Tạ Hộ tâm ý đã quyết, quay đầu lại nhìn thoáng qua Ninh Thọ cũng đang kinh ngạc, cong môi cười châm biếm: “Tay chân khẳng khiu như vậy làm thế nào có thể gây thương tích cho ta chứ? Ta cần phải đặt hắn ở bên người, mỗi ngày canh chừng hắn, tra tấn hắn. Để hắn ở xa như vậy làm sao ta tận hứng được?”
Ninh Thọ nhíu mày lại nhưng không phản bác gì, tròng mắt xoay tròn. Xem ra bị nhốt ở nơi tường cao ngăn cách với thế giới bên ngoài đã dọa sợ hắn. Cho dù Tạ Hộ dùng ác ngôn ác ngữ nói chuyện với hắn, nếu nàng thật sự có thể đem hắn rời khỏi địa phương này, vậy thì chút lời ác ngôn kia hắn vẫn chấp nhận.
Trong khoảng thời gian này, hắn thật sự bị nhốt đến sợ, hắn không biết kế tiếp chờ đợi hắn sẽ là cái gì. Thật sự mà nói, hắn thà rằng mỗi ngày có người tới đánh chửi hắn, nhưng cố tình không được như vậy, ngay cả nha hoàn cũng không thèm mở miệng, chỉ tới đưa đồ rồi dời đi ngay, hắn cố ý gây chuyện thì các nàng cũng chỉ mắng hắn với người bên ngoài, hoàn toàn không cùng hắn nói một câu nào.
Nếu cứ tiếp tục bị nhốt như vậy, hắn nhất định sẽ phát điên, hắn cố tình làm ra vẻ không biết sợ nhưng hắn thật sự sợ hãi. So sánh với việc bị nhốt ở nơi này, hắn tình nguyện bị nữ nhân kia mang đi, ít nhất trong một tháng qua nàng là người duy nhất nguyện ý đối diện nói chuyện với hắn. Mà hắn cũng biết nữ nhân này đối với hắn không có ác ý, tuy rằng nói chuyện không dễ nghe nhưng lại không thật sự làm ra chuyện gì gây thương tổn cho hắn, ngược lại mỗi một lần gặp mặt đều thận trọng phát hiện hắn khổ sở, lần đầu tiên cho hắn ăn, lần này cho hắn uống, cũng giống như nàng đã tuyên bố, nếu nàng muốn hại chết hắn thì hắn đã sớm chết tám trăm lần rồi, còn phải đợi đến khi bị nàng mang theo bên người mỗi ngày tra tấn sao?
“Đi thôi. Chỗ của công tử ta sẽ tự đi nói.” Tạ Hộ nói xong liền cao giọng kêu bà tử bên ngoài mở cửa. Đan Tuyết và Trúc Tình biết tâm ý Tạ Hộ đã quyết nên cũng không tiện nói thêm gì nữa, Đan Tuyết tự mình kiềm giữ hai tay Ninh Thọ, đưa hắn rời khỏi tiểu viện tường vây thật cao này.
Tạ Hộ mang người về chủ viện, kêu Trúc Tình đi thu thập sương phòng. Đan Tuyết đưa hắn đến tiểu thư phòng, đứng thủ ngay phía sau hắn đề phòng nhất cử nhất động của tiểu tử này.
Tạ Hộ rót hai chén trà, một chén cho chính mình, một chén đặt ở trên mặt bàn nói với Ninh Thọ gầy gò: “Trong chén trà này có kịch độc, ngươi muốn uống không?”
Ninh Thọ do dự một lát, nuốt khan yết hầu, đã hai ngày không uống nước làm hắn thập phần khát khô, chén nước lúc nãy căn bản không đủ giải khát. Hắn bèn ba bước phóng tới bưng lên chén trà liền uống xuống một hơi.
Đột nhiên trong chớp nhoáng, Ninh Thọ giơ tay lộ ra một cây trâm bạc hắn vẫn luôn giấu trong tay áo, hung hăng vung bổ về phía Tạ Hộ. Mắt thấy cây trâm sắp sửa đâm vào người Tạ Hội, nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, Đan Tuyết bắt được tay Ninh Thọ, tuy là như thế trâm bạc vẫn cắt xoẹt qua cổ tay áo Tạ Hộ.
Đan Tuyết vặn cổ tay của hắn khiến trâm bạc liền rơi xuống đất, hắn thống khổ vặn vẹo khuôn mặt nhỏ. Tạ Hộ giơ tay nhìn ống tay áo của mình rồi đưa mắt nhìn tiểu tử kia đau đến vặn vẹo. Tạ Hộ thật ra không bị kinh hách gì, bình tĩnh nhặt lên trâm bạc rớt dưới đất cầm ở trong tay ngắm nghía, cảm thấy hình như không phải đồ của Lục Châu. Sau khi Lục Châu chết, di vật của nàng ta đều do Tạ Hộ giúp đỡ sắp xếp lại, cũng không có gặp qua một cây trâm nào hoa văn giống như vậy. Tạ Hộ lập tức cảm thấy kỳ quái hỏi Ninh Thọ: “Cái này không phải của nương ngươi, là từ đâu mà có được?”
Ninh Thọ bị Đan Tuyết xoắn cánh tay, cắn chặt khớp hàm, ngay cả một tiếng rên cũng không thoát ra khỏi cổ họng. Tạ Hộ cũng không ngại, cứ thế thu cây trâm vào trong tay áo, sau đó nâng lên ống tay áo bị Ninh Thọ cắt rách đưa đến trước mặt hắn: “Thấy rõ ràng chưa? Ngươi hao hết khí lực cũng không thể làm ta bị thương. Còn làm chính mình bị khổ hơn, việc gì phải vậy? Nếu ta là ngươi, trước tiên sẽ giả bộ ngoan ngoãn vài năm, chờ đến khi mình có năng lực và địch nhân cũng lơi lỏng cảnh giác đối với ngươi, lúc đó ngươi lại tìm kiếm cơ hội phản kích, như vậy tỷ lệ thành công mới có thể lớn hơn một chút.”
Ninh Thọ vốn tưởng rằng sẽ thấy ở trên mặt Tạ Hộ sự chán ghét giống như những người khác, đúng là không nghĩ tới nàng lại bình tĩnh nói ra những lời này. Nàng đây là có ý gì? Muốn dạy hắn báo thù như thế nào sao?
Nữ nhân này có cần phải làm chuyện khôi hài như vậy hay không? Hắn đã mười tuổi, đã sớm chứng kiến sự thị phi thiện ác của con người, chỉ là, cho đến bây giờ hắn vẫn không hiểu được rốt cuộc nữ nhân này có ý tứ gì.