Edited by Bà Còm
Tạ Hộ đi dạo bên ngoài chốc lát cho thoải mái, khi quay về thì phát hiện đại sảnh dành cho nữ quyến lại thêm rất nhiều người, các phu nhân lúc nãy còn ở cách vách đánh bài thế nhưng cũng nghỉ tay, các cô nương tốp năm tốp ba nói chuyện phiếm cũng tản ra.
Đi vào liền thấy hóa ra vì vài vị phu nhân của Định Quốc Công phủ xuất hiện, khó trách mọi người đều nể mặt cùng nhau vây quanh.
Vân thị trước sau như một ngồi ở phía sau cùng với Tạ Tân, thấy Tạ Hộ đi tới Tạ Tân liền kéo cái ghế ở bên cạnh lại gần để Tạ Hộ ngồi xuống. Vân thị nghiêng đầu qua nhỏ giọng hỏi: “Con đi đâu thế?”
Tạ Hộ cười tủm tỉm nói: “Ở trong vườn đi dạo thôi ạ.”
Vân thị ngồi lại thẳng người không nói gì, Tạ Tân lại thò qua hỏi: “Lúc nãy ở bên ngoài muội có nghe thấy tiếng đàn không?”
Tạ Hộ “Hả?” một tiếng, sau đó gật gật đầu: “Có nghe được, đàn hay chứ?”
Tạ Tân nghĩ nghĩ rồi nói: “Đàn hay, tiêu cũng hay. Không biết là từ nơi nào truyền ra? Vừa rồi mọi người còn nói muốn đi theo tiếng nhạc để tìm, nhưng vừa đúng lúc vài vị phu nhân của Quốc công phủ đã tới, không tìm được người thật đáng tiếc.”
“...”
Trong lòng thầm hô nguy hiểm thật, Tạ Hộ quay đầu nhìn một vòng, mau chóng chuyển đề tài hỏi: “Lão phu nhân cùng Đại phu nhân đâu? Sao không thấy họ?”
Phu nhân Tạ gia có mặt ở đại sảnh chỉ có Vân thị và tam phòng Tôn thị, Lão phu nhân Hình thị cùng Đại phu nhân Triệu thị đều không ở đây, Tạ Hành và Tạ Ngọc cũng không có mặt, chỉ có Tạ Xước đang nghiêm chỉnh ngồi sau Tôn thị.
“Được đưa đến viện Lão thái quân rồi. Chắc lại được thưởng hậu.” Đang nói mấy câu với Tạ Tân thì Vân thị quay lại lên tiếng cảnh cáo các nàng không được nói nữa. Tạ Sân và Tạ Hộ liếc nhau, bất đắc dĩ ngậm miệng.
Tạ Hộ lúc này mới rảnh quan sát vài vị phu nhân của Quốc công phủ.
Đương kim Định Quốc Công tên Thẩm Diệp, là trưởng tử đại phòng nên đương nhiên được kế thừa tước vị, khi còn trẻ văn bát cổ học nổi bật, kinh tài tuyệt diễm, nghe nói là tình nhân trong mộng của đa số nữ tử trong kinh thành. Thẩm Diệp cũng có tiếng chung thủy, tuy rằng tài danh lan xa cùng với tuấn mỹ bất phàm nhưng lại không giống những tài tử đương thời thích “lưu luyến bụi hoa” hoặc có một đống hồng nhan tri kỷ, trước sau ông ta chỉ ái mộ thiên kim của tiền Tướng phủ Lạc thị. Hai người là thanh mai trúc mã, từ nhỏ đã có hôn ước, chỉ là khi Thẩm Diệp còn trẻ thì chí tại tứ phương: Hai mươi tuổi đậu Thám hoa lang nhưng lại không theo con đường làm quan, một đường nam hạ mượn du sơn ngoạn thủy để tăng thêm hiểu biết; hai mươi ba tuổi mới hồi kinh, nghênh thú Lạc thị mới vừa qua hai mươi tuổi. Tình yêu của hai người họ đã từng lưu truyền rộng rãi, mà Thẩm Hấp chính là hài tử duy nhất của Thẩm Diệp cùng Lạc thị.
Nhìn bề ngoài, Thẩm Hấp quả thực là công tử rơi trong vại mật mà lớn, chỉ mình Tạ Hộ biết thân thế của Thẩm Hấp là một bí mật kinh thiên. Hắn căn bản không phải là hài tử của Thẩm Diệp mà là của Thiên Hòa Đế. Năm đó Lạc thị cùng Thiên Hòa Đế rốt cuộc đã xảy ra cái gì, Thiên Hòa Đế và Thẩm gia lại xảy ra chuyện gì thì hiện tại còn chưa người nào biết. Nhưng vô luận thế nào Tạ Hộ cũng không nghĩ ra nguyên nhân vì sao Thẩm Hấp lại phải ra lệnh diệt môn Định Quốc Công phủ.
Định Quốc Công Thẩm Diệp có hai đệ đệ, đều là đích tử cùng mẫu với Thẩm Diệp, bởi vậy cho dù Lão quốc công đã mất, Thẩm gia cũng không phân gia, vẫn sống với nhau như cũ.
Hai vị lão gia khác của Quốc công phủ đều giữ chức vụ quan trọng ở triều đình, một là Tả môn vệ Trung lang tướng, một là Ngự sử đại phu, một môn ra ba vị quan viên, có thể thấy Định Quốc Công phủ vinh quang đến độ nào.
Hiện giờ vài vị phu nhân đang ngồi ghế trên, theo thứ tự là chủ mẫu nhị phòng Trưởng Tôn thị, chủ mẫu tam phòng Vạn thị, theo phía sau là một phụ nhân trang điểm không tầm thường, nhìn dáng vẻ dường như là di nương của Thẩm lão gia, bề ngoài cũng thật xuất chúng, là nhân tài kiệt xuất trong vô số các di nương.
Thân mẫu Lạc thị của Thẩm Hấp hai năm trước đã qua đời, nghe nói tất cả nội vụ trong Quốc công phủ đều do Lão thái quân chủ trì, chủ mẫu của nhị phòng và tam phòng cùng hỗ trợ giải quyết. Vì thế giống như trường hợp hôm nay, ra xã giao chính là Trưởng Tôn thị cùng Vạn thị, Lão thái quân đương nhiên không cần ra mặt, gặp gỡ các vãn bối thì chỉ cần phái hai vị phu nhân tiến ra ứng phó hàn huyên một phen, cũng coi như là tận hết lễ nghĩa của chủ nhà.
Các nữ nhân trẻ tuổi ngồi với nhau phần lớn bàn về nam nhân trẻ tuổi, còn các nữ nhân lớn tuổi ngồi chung thì thường bàn về con cái.
Con cháu Thẩm gia cũng tính là thịnh vượng ngoại trừ đại phòng. Lão thái quân thích con cháu đầy nhà náo nhiệt nên đã từng lập quy củ nếu sinh cho Thẩm gia một nam hài nhi thì sẽ được thưởng vạn lượng bạc. Lão gia của nhị phòng và tam phòng thê thiếp thành đàn, ngày ngày đêm đêm triền miên nỗ lực, rốt cuộc không làm thất vọng bốn chữ “con cháu đầy nhà“. Chẳng qua con cháu Thẩm gia tuy nhiều nhưng lại không có một ai có thể thắng được Đại công tử Thẩm Hấp của đại phòng. Đương nhiên đây cũng không phải là chuyện đáng xấu hổ gì, rốt cuộc đừng nói là Thẩm gia, cho dù toàn bộ kinh thành cũng không kiếm được công tử nhà ai có thể thắng được tài danh của Thẩm Hấp. Ngay cả Xuân Sơn công tử của Tĩnh An Hầu phủ có cố gắng liều mạng đi nữa cũng không thể thắng được.
Đột nhiên Trưởng Tôn thị mở miệng hỏi chuyện Vân thị vẫn luôn trầm mặc không nói: “Vân Tranh hôm nay cũng tới, lúc trước ít khi gặp muội, còn tưởng muội không đến đây.”
Vân thị cũng không ngờ Trưởng Tôn thị sẽ đột nhiên nói chuyện với mình, trên mặt lộ vẻ sửng sốt, đừng nói là Vân thị, ngay cả Tạ Tân và Tạ Hộ cũng bị sửng sốt, không ngờ Nhị phu nhân Quốc công phủ thế nhưng lại nhận thức mẫu thân “cửa chính không ra, cửa sau không ló” của các nàng.
Bị Trưởng Tôn thị điểm danh, Vân thị cũng không thể tiếp tục trầm mặc, đứng lên hành lễ với Nhị phu nhân rồi đáp: “Vâng, tạ Nhị phu nhân nhớ tới.”
Trưởng Tôn thị vẫy tay kêu Vân thị lại gần, hai người tuổi tác không kém nhau bao nhiêu, nhưng thái độ Trưởng Tôn thị đối với Vân thị như là trưởng bối đối với vãn bối. Vân thị đành phải tiến lên nghe bà ta nói chuyện, Trưởng Tôn thị ra hiệu cho Vân thị ngồi xuống trước mặt, nói: “Hai chúng ta đều từ Giang Nam gả tới kinh thành, ít nhiều gì cũng nên quen biết nhau, vốn dĩ nên nâng đỡ cho nhau. Chỉ là mấy năm nay muội gần như không ra cửa khiến ta cũng không thấy muội, hôm nay gặp được thì cần phải uống với nhau một chén rượu, không được chối từ, được chứ?”
Vân thị mặt mày đỏ ửng, xưa nay bà ít nói lại càng không thích nói chuyện trước mặt mọi người, Trưởng Tôn thị mạnh mẽ khiến bà càng rụt rè, đành phải đỏ mặt gật đầu: “Vâng. Toàn theo Nhị phu nhân phân phó.”
Trưởng Tôn thị tựa hồ rất vừa lòng đối với thái độ kính cẩn nghe theo của Vân thị, nhìn thoáng qua trong đám người lại hỏi: “Hôm nay chỉ có một mình muội tới sao? Nghe nói muội sinh hai nữ nhi, có dẫn theo không?”
Vân thị vội vàng gật đầu nói: “Vâng, có dẫn theo. Tân nương, A Đồng, mau tới đây hành lễ với Nhị phu nhân.”
Tạ Tân và Tạ Hộ tiến lên, hành đại lễ rất đúng tiêu chuẩn khuê tú với Nhị phu nhân đang ngồi ghế chủ vị. Trưởng Tôn phu nhân quan sát các nàng, ánh mắt dừng lại trên mặt Tạ Hộ, khóe miệng mỉm cười nói: “Đều là cô nương xinh đẹp, thật đúng là “trò giỏi hơn thầy“. Nhớ năm đó muội cũng là mỹ nhân nhất đẳng của vùng Giang Nam, nói câu không sợ người chê cười, ngạch cửa nhà muội sắp bị người ta dẫm nát rồi. Hiện giờ nữ nhi của muội cũng không chút nào thua kém.”
Con cái chính là niềm tự tin hiếm có của Vân thị, nghe Trưởng Tôn thị khen hai khuê nữ của mình cũng thiệt tình bật cười.
Trưởng Tôn thị vẫy tay kêu Tạ Tân, Tạ Tân bước từng bước nhỏ tiến tới, Trưởng Tôn thị cầm tay nàng vuốt ve tán dương: “Thật xinh đẹp, năm nay bao lớn rồi?”
“Hồi Nhị phu nhân, mười lăm rồi ạ.” Thanh âm Tạ Tân thật nhu mì, nghe ra là cô nương có tính tình dịu ngoan.
Trưởng Tôn thị vừa lòng gật gật đầu, biểu tình này khiến mọi người trông thấy đều không hiểu rõ, chẳng lẽ nhị phòng Tạ gia bắt đầu gặp vận may, thế nhưng được phu nhân Quốc công phủ coi trọng?
Lại vẫy tay kêu Tạ Hộ, Tạ Hộ cũng giống Tạ Tân tiến lên hành lễ, Trưởng Tôn thị nhìn diện mạo Tạ Hộ càng thêm nhịn không được thầm khen.
“Còn con thì sao? Bao lớn rồi?”
Tạ Hộ giòn giã đáp: “Hồi phu nhân, mười một ạ.”
“Ồ, mới mười một thôi à?” Trưởng Tôn thị lại dùng một loại thanh âm rất là tiếc nuối nói: “Thật ra cũng không vội.”
Hai cô nương nhị phòng của Tạ gia cứ thế mà bị người ta kêu tiến lên nhìn mặt rồi tung ra vài câu kỳ quái, sau đó lại bị tống cổ trở về.
Bất quá, sau khi các nàng trở lại chỗ ngồi, âm thanh nghị luận của mọi người xung quanh vang lên không dứt bên tai.
“Nhị phu nhân đây là muốn tìm tức phụ cho vị lang quân nào sao?”
“Nhìn có vẻ quan trọng. Có thể xứng cho ai? Không phải là... Đại công tử chứ?”
“Đại công tử? Ta thấy không thể nào...”
Các loại suy đoán truyền đến tai Tạ Tân và Tạ Hộ. Tạ Hộ còn đỡ, nàng trải qua hai đời đã sớm rèn được bản lĩnh Thái Sơn có sập trước mặt cũng không biến sắc, huống chi nàng coi như đã biết được tương lai của đa số người ở đây, Tạ Tân gả cho ai, Thẩm Hấp cưới ai, nàng đều biết hết.
Không nói đến Tạ Tân, về phần Thẩm Hấp trước khi đăng cơ hoàn toàn không cưới chính thê; sau khi làm Hoàng đế thì tuyển đầy hậu cung, sắc phong nữ nhi của Thừa tướng làm Hoàng hậu, còn phi tần cũng có không ít. Bất quá tuy hậu cung tràn đầy nhưng trong ấn tượng của Tạ Hộ, Hoàng đế bệ hạ tựa hồ cũng không thể nào quang lâm hậu cung, cho tới khi nàng chết thì Hoàng đế bệ hạ tựa hồ còn chưa thể có được một nhi tử, cũng vô cùng kỳ quái.
So với sự bình tĩnh của Tạ Hộ thì Tạ Tân có vẻ lúng túng rõ ràng. Gương mặt đỏ bừng, ngay cả lỗ tai cũng không thể may mắn thoát khỏi, đầu cúi xuống sắp chạm đến ngực, không ngừng khẽ cắn môi thẹn thùng khả ái; nhìn bộ dáng này của tỷ tỷ Tạ Hộ ít nhiều gì có thể hiểu được vì sao.
Rốt cuộc lúc này đối tượng bị ghép đôi là Thẩm Đại Lang, chính là mỹ nam cao cấp nhất của đế quốc. Cho dù Tạ Tân không có tâm tư gì đối với hắn, nhưng bị người ta đồn thổi như vậy cũng thực thích thú, ít nhất có thể đỡ ghiền.
Dù sao Tạ Hộ đúng là suy nghĩ như vậy. Chỉ là tuổi của nàng còn nhỏ, có muốn ghép đôi với chủ tử cũng không đến phiên nàng. Nếu đời này có thể được người ta đồn đãi gán ghép cho chủ tử, cho dù chỉ dính chút xíu tai tiếng thì cũng coi như phần mộ tổ tiên có phong thủy tốt. Hiện giờ, bởi vì tuổi tác không khớp mà thật có điểm đáng tiếc!