Edited by Bà Còm
Hai mươi sáu tháng ba, ngày hoàng đạo, thích hợp gả cưới.
Hôn sự của Định Quốc Công phủ cùng Võ Hầu phủ tiến hành đúng hẹn. Thẩm Thái tựa hồ đã khỏi hẳn, trông bề ngoài cũng không thể nhìn ra có gì khác thường, sắc mặt tuy rằng không tốt, nhưng cuối cùng vẫn bình an hoàn thành một loạt lễ tiết rườm rà không xảy ra vấn đề gì.
Tuy rằng Lão thái quân có nói qua muốn Tạ Hộ hỗ trợ làm chút việc, nhưng người chân chính quản sự vẫn là Nhị phu nhân Trưởng Tôn thị. Trưởng Tôn thị không có bao nhiêu tín nhiệm với Tạ Hộ, sự tình quan trọng dĩ nhiên sẽ không an bài nàng đi làm, chỉ để nàng làm một ít chuyện nhỏ như đón khách đưa vào chỗ ngồi.
Trưởng Tôn thị không đưa việc cho nàng, Tạ Hộ đương nhiên cũng sẽ không hấp tấp một hai phải giành việc, chỉ lo tiếp đón khách nhân, một ngày trôi qua cũng rất nhẹ nhàng. Chờ khách khứa đã an vị, nàng còn có thể nhàn hạ đi nhã gian coi Vân thị đánh bài, hoặc đi tán chuyện với Thiếu phu nhân Lâm thị và Diêm thị.
Nhưng thật ra Nhị phòng bận rộn có thể nói là khí thế ngất trời -- Thẩm Thái là nhi tử ruột thịt của Trưởng Tôn thị, hắn đón nương tử, cưới vào là nữ nhi của Võ Hầu, chuyện đãi khách phô trương gì đó, cũng không phải là gia đình bình thường có thể so được.
Tạ Hộ nhẹ nhàng trải qua một ngày, sau khi đưa tân nhân vào động phòng, nàng cũng liền thoát thân về lại Thương Lan Uyển.
Thẩm Hấp đã sớm trở lại, ở tiểu thư phòng đọc sách. Trường Thọ ngồi ở thềm đá trước viện chờ nàng trở về. Tạ Hộ thấy trên người hắn có chút dơ, phủi phủi bụi đất cho hắn rồi kêu hắn về phòng tắm rửa. Hôm nay trong phủ có hỉ sự nên hắn không cần phải đến chỗ tiên sinh học hành. Có lẽ Trường Thọ muốn đến chơi với Tạ Hộ, chỉ là Tạ Hộ bận ở bên ngoài cho tới bây giờ mới trở về. Nhìn sắc trời cũng không còn sớm, đâu chơi được gì nên Trường Thọ mới bĩu môi lưu luyến lê bước về phòng của hắn.
Tạ Hộ đi vào phòng, hướng tiểu thư phòng nhìn nhìn thăm dò, thấy Thẩm Hấp đang ngồi phía sau án thư đọc sách, Tạ Hộ bèn rón ra rón rén đi vào nội gian, lấy rổ kim chỉ trở lại chính sảnh. Hôm nay đám Hoa Ý và Trúc Tình đều không ở trong viện, bởi vì tân nhân vào cửa nên nha hoàn bà tử hầu hạ đều sẽ có bao lì xì tiền mừng, cho nên khi đại nha hoàn của Nhị phu nhân tới mượn người, tất cả đám nha đầu đều nóng lòng muốn đi. Tạ Hộ không đành lòng ngăn cản đường tài lộ của bọn họ nên đồng ý để bọn họ đến tiền viện của Nhị phòng hỗ trợ. Vì thế hôm nay Thương Lan Uyển thật an tĩnh, chỉ có mấy tiểu nha đầu mới vừa thu lưu lui tới.
Tạ Hộ vừa ngồi xuống còn chưa bắt đầu thêu, liền nghe thấy tiếng Thẩm Hấp từ bên trong tiểu thư phòng kêu nàng: “Vào đi.”
Tạ Hộ đứng lên, cầm rổ kim chỉ đi vào tiểu thư phòng, tìm một ghế dựa to bằng gỗ tử đàn kê dưới cửa sổ ngồi xuống. Thấy Thẩm Hấp chỉ là kêu nàng tiến vào, chắc cũng không muốn nói với nàng chuyện gì, Tạ Hộ bèn lấy khung thêu trong rổ kim chỉ ra, quy quy củ củ bắt đầu thêu hoa.
Đại khái qua nửa canh giờ, tiểu thư phòng vẫn là một mảnh yên tĩnh, ai cũng không mở miệng nói một lời.
“Buổi tối có gì ăn không?” Trong không gian yên tĩnh Thẩm Hấp đột nhiên mở miệng. Tạ Hộ mới vừa thêu xong cái đuôi của con tiểu miêu, ngẩng đầu nhìn phu quân một cái, thản nhiên hỏi: “Phu quân muốn ăn gì? Để thiếp kêu Thúy cô đi nấu.”
Lúc này Thẩm Hấp mới buông sách xuống, khuôn mặt tuấn dật thoáng hiện một nụ cười như không cười, nhìn chằm chằm Tạ Hộ một hồi lâu. Khi Tạ Hộ phát hiện có gì không đúng, bèn giương mắt nhìn Thẩm Hấp hỏi: “Sao? Phu quân muốn ăn thêm chút gì à?”
Tuy nói trong phủ tổ chức hỉ sự, nhưng nếu muốn Thẩm Hấp đi tham gia hôn lễ của Thẩm Thái chỉ sợ cũng chẳng nguyện ý, cho nên sáng nay Tạ Hộ cố ý nói với Thúy cô ở phòng bếp, phân phó Thúy cô làm hai bữa cơm cho nam nhân lớn nhỏ trong Thương Lan Uyển.
Thẩm Hấp nhún vai trả lời: “Buổi sáng hôm nay sau khi nàng ra ngoài, Nhị phòng liền phái người tới mượn nữ đầu bếp, nói là phòng bếp lớn thật sự kiếm không đủ nhân thủ, ta đồng ý.”
“...”
Tạ Hộ buông xuống khung thêu, kinh ngạc nhìn Thẩm Hấp, nhíu mày hỏi: “Cho nên... hôm nay trong Thương Lan Uyển không có đầu bếp sao?”
Thẩm Hấp gật đầu nhìn Tạ Hộ. Tạ Hộ vô cùng kinh ngạc, vẫn phải hỏi lại cho chắc chắn: “Vậy trưa nay phu quân ăn gì?”
Đối với vấn đề của Tạ Hộ, Thẩm Hấp không nói gì chỉ nhìn nàng. Tạ Hộ đặt rổ kim chỉ sang một bên, đi đến trước mặt Thẩm Hấp, khó có thể tin xác định: “Phu quân đừng nói với thiếp, cả ngày hôm nay chàng vẫn chưa ăn gì nha. Nhiếp Nhung đâu? Triệu Tam Bảo đâu? Vì sao lại không sai bọn họ đi mua?”
“Mê mẩn đọc sách đến bây giờ nên không cảm thấy đói. Mãi đến khi thấy nàng trở về mới nhớ ra là hơi đói bụng. Thúy cô và các đầu bếp đều bị ta cho mượn hết rồi, tối nay chỉ sợ phải làm phiền phu nhân tự mình động thủ nấu vài món điểm tâm rồi hâm một bầu rượu. Phu thê chúng ta cũng hiếm khi cùng nhau uống vài chén, được không?”
Tạ Hộ quả thực là hết chỗ nói phu quân của mình rồi, làm sao có thể không biết tự yêu quý bản thân như vậy? Chỉ tưởng tượng đến bữa trưa chàng không có hột cơm nào vào bụng, trong lòng Tạ Hộ miễn bàn có bao nhiêu áy náy. Nàng chợt hiểu ra vì sao lúc nãy Trường Thọ lại nhìn mình với ánh mắt lên án là có ý gì -- Thẩm Hấp không có cơm ăn, như vậy hắn càng không có khả năng được ăn cơm.
Tạ Hộ bất đắc dĩ xoay người đi về hướng phòng bếp, hô mấy tiểu nha đầu đang chơi đá cầu ở hành lang đi theo. Cũng may Nhị phòng chỉ đến mượn đi đầu bếp, không có mượn đi vật liệu nấu ăn. Tạ Hộ chọn mấy búp măng tươi, mấy quả trứng gà, mấy củ từ, mấy trái ớt chuông đỏ, sau đó sai nhóm tiểu nha đầu gọt vỏ rửa sạch để sang một bên, còn nàng tự tay bắt một con cá lóc trong lu ra.
Tạ Hộ không dám giết gà giết vịt, nhưng làm cá thì thật ra có chút can đảm. Nguyên nhân cũng vì đời trước nàng hầu hạ chủ tử, chủ tử thích ăn hải sản, ngẫu nhiên ra ngoài săn thú, không thể kêu ngự trù đi theo, nữ quan hầu hạ bên người như các nàng thì “mười tám ban võ nghệ” đều phải học một chút.
Giết cá và làm cá chính là lúc ấy Tạ Hộ học được, vốn tưởng rằng những kỹ năng đó đời này không cần dùng đến, ai ngờ hiện giờ vẫn phải lôi ra rồi.
Tạ Hộ dùng chuôi dao gõ đầu cá, sau đó chặt đầu cá đặt sang một bên rồi bắt đầu đổ nước đánh vảy, xong xuôi liền mổ bụng cá, móc ra nội tạng, dưới ánh mắt vô cùng bội phục của nhóm tiểu nha đầu làm con cá một cách gọn gàng rồi giao cho tiểu nha đầu rửa sạch, sau đó nàng cũng dùng bồ kết rửa sạch máu cá trên tay. Đợi cá đã được rửa sạch sẽ, Tạ Hộ cầm lấy một con dao dài lưỡi mỏng, bắt đầu tỉ mỉ lát cá ra thành từng miếng.
Tạ Hộ ướp muối những miếng cá vừa lát, sau đó lấy măng cắt miếng, đập trứng gà vào trong chén đánh lên, làm món măng xào trứng gà, còn có củ từ xào ớt đỏ. Sau đó nàng liền bắc nồi làm nóng dầu để xào ớt, bỏ lát cá bọc lòng trắng trứng vào nồi chiên với dầu ớt một lúc rồi đổ nước vào nồi để hầm canh.
Đại khái bận rộn ở phòng bếp hơn nửa canh giờ rốt cuộc mới nấu xong, Tạ Hộ xoay người đang định sai tiểu nha đầu đi nhà ăn chuẩn bị chén đũa, vừa quay đầu lại liền thấy Thẩm Hấp đang ung dung dựa vào cạnh cửa, cũng không biết đã nhìn nàng bao lâu mà có chút mê mẩn.
Thẩm Hấp đi đến trước mặt Tạ Hộ, không màng gì cả trực tiếp dùng tay bốc một miếng măng mới xào đưa lên miệng, sau đó dựng thẳng ngón cái về phía Tạ Hộ khen: “Phu nhân thật là toàn năng. Ta đã kêu Triệu Tam Bảo chuẩn bị ngựa đi mua thức ăn, không ngờ phu nhân còn có tay nghề như vậy. Ta cứ tưởng phu nhân chỉ biết làm điểm tâm, thất kính thất kính.”
“...”
Lúc Tạ Hộ đã dọn xong tất cả đồ ăn lên bàn, Trường Thọ cũng từ trong phòng hắn đi ra, bị hương thơm hấp dẫn đưa tới. Tuy nhiên vì ngại có Thẩm Hấp ở đây nên hắn không dám tiến vào, đáng thương hề hề ghé vào cạnh cửa nhìn một bàn đồ ăn chảy nước miếng.
Tạ Hộ kéo hắn vào, hắn vẫn còn mâu thuẫn, níu chặt khung cửa, kéo thế nào cũng không dám tiến vô. Thẩm Hấp cũng không lên tiếng cho phép, Trường Thọ lại càng không dám vào, cuối cùng Tạ Hộ thật sự không có biện pháp, đành phải dùng mấy cái chén xẻ đồ ăn ra cho Trường Thọ đem về phòng.
“Phu quân, chàng đối với Trường Thọ quá nghiêm khắc. Hắn chỉ là một hài tử.”
Tạ Hộ tự mình xới cho Thẩm Hấp một chén cơm bóng bẩy trắng ngần, gắp cho chàng một lát cá cay rát. Thẩm Hấp muốn uống rượu, Tạ Hộ tuy rằng cảm thấy ăn đồ cay uống rượu không tốt, bất quá hiếm khi phu quân có hứng thú, nàng sai tiểu nha đầu đi rừng thông trong hậu viện đào lên một vò rượu mật hoa dưới gốc cây đào. Đây là mật hoa mùa hè năm trước nàng đã làm ra, vẫn luôn chôn dưới cây hoa đào, vốn dĩ tính lưu trữ đến mùa hè năm nay đem ra ướp lạnh để uống.
Thẩm Hấp uống một ngụm rượu mật hoa, lúc này mới trả lời Tạ Hộ: “Ta chỉ không hiền lành với hắn thôi, nhưng cũng đâu phải nghiêm khắc. Ta không hề đánh chửi hắn, không phải sao?”
Nhìn Thẩm Hấp nghiêm trang nói lời này, Tạ Hộ cảm thấy có chút bất đắc dĩ, phải làm thế nào giải thích tâm lý hài tử cho phu quân hiểu đây?
“Qua vài ngày nữa, nàng theo ta đến thôn trang ở Quảng Đông trụ lại một đoạn thời gian nhé.” Ăn một ngụm cá lát cay rát, tuy Thẩm Hấp bị cay đến nỗi đầu lưỡi có chút tê dại, nhân lúc uống ngụm nước nói với Tạ Hộ như thế.
Tạ Hộ đang gỡ xương cá cho phu quân, nghe chàng nói như vậy không khỏi kỳ quái hỏi: “Đang êm đẹp vì sao lại muốn đi thôn trang trụ lại thế ạ?”
Thẩm Hấp không trực tiếp trả lời mà chỉ nói gần nói xa: “Sắp đến mùa hè rồi, thôn trang ở Quảng Đông có rất nhiều cây ăn quả, vải, long nhãn, cái gì cũng có. Nàng có bản lĩnh ủ rượu, đến lúc đó chúng ta đi thôn trang, nàng hãy ủ cho ta mấy bình rượu trái cây nhé.”
Tạ Hộ ngẩng đầu nhìn thoáng qua Thẩm Hấp, thấy coi bộ phu quân không định giải thích rõ ràng nên cũng không hỏi nhiều, chỉ gật đầu đồng ý: “Được chứ, chỉ cần phu quân thích, muốn thiếp ủ rượu gì cũng được.”
Thẩm Hấp ăn cá lát, vốn dĩ cho rằng Tạ Hộ sẽ “đánh vỡ nồi lẩu hỏi đến đáy”, lại không ngờ nàng không hề thắc mắc thêm, chỉ vui vẻ tiếp nhận an bài này. Loại cảm giác được hoàn toàn tín nhiệm khiến Thẩm Hấp thấy thật tốt quá, nhưng vẫn là quyết định giải thích cho nàng một chút: “Quốc Công phủ có khả năng sẽ không yên ổn, chứng cứ tham ô của Quốc Công ở Bình châu bị người tìm được, đã thượng trần lên triều đình, hiện giờ đang trong vòng điều tra. Nếu tội danh thành lập, Quốc Công chỉ sợ không giữ nổi danh hiệu nhất đẳng. Tránh cho hắn thẹn quá thành giận, chúng ta vẫn nên đi ra ngoài tránh một chút thì tốt hơn. Bên trong thôn trang thanh nhàn không ai quản, chúng ta sống tự do tự tại một thời gian, chẳng phải thật tốt sao?”
Nghe Thẩm Hấp nói xong, Tạ Hộ mới minh bạch, Định Quốc Công Thẩm Diệp nhất định sắp bị giáng cấp, đời trước đã phát sinh qua, bất quá đời này thời gian xảy ra sớm hơn đời trước một chút, cũng không biết trong đó có phân đoạn nào bị đột phá hay không?
Không có nhiều hơn bình luận về vấn đề này, Tạ Hộ gật gật đầu: “Tốt, phu quân đi nơi nào thì thiếp liền đi theo nơi đó.”
Nàng hầu hạ chủ tử nhiều năm như vậy, vấn đề này vẫn có thể bắt được điểm mấu chốt. Có đôi khi tuy rằng chủ tử cũng sẽ giải thích cho ngươi một chút vấn đề, nhưng chỉ vì tự chủ tử muốn mà thôi, cũng không có nghĩa là chủ tử thích ngươi hỏi nhiều. Cho nên khi đối mặt với chủ tử, sự lắng nghe sẽ hợp tâm ý chủ tử hơn là việc thảo luận.
Thẩm Hấp tựa hồ thật sự vừa lòng với việc Tạ Hộ đạm nhiên không truy vấn, nhìn một bàn đầy đồ ăn hứng chí phát biểu: “Lúc trước ta còn lo lắng đi thôn trang ăn không được món ngon, hiện giờ xem ra chỉ cần có phu nhân bên cạnh, chúng ta ngay cả đầu bếp cũng không cần mang theo, chỉ phải thu thập tay nải là có thể lên đường ngay.”
“...”