Thì ra, có nhiều lúc, lừa gạt là cần thiết.
Xem đi, ta bây giờ, sau khi gạt nàng, lại tiếp tục lừa nàng.
Một câu tiếp một câu nói dối, nói cứ tiếp tục như thế, kỳ thật ta cũng rất mệt mỏi.
Muốn ta thành thật? Muốn ta nói lời thật lòng?
Mai Vũ, ta nói, nàng sẽ nghe sao? Nàng có muốn nghe không?
An Thiếu Hàn đã sớm chuẩn bị giấu diếm tất cả mọi thứ, Nhưng lúc chính y ngồi trước mặt nàng, lúc y nói với nàng tất cả những gì mình làm đều không liên quan đến nàng.
Y vẫn không thể đè nén cảm giác uất ức, khó chịu.
Tiểu yêu tinh mà y yêu thương, sắp không còn liên quan gì đến y nữa rồi. Rõ ràng y muốn ôm chặt nàng vào lòng, nhưng nghĩ đến cảm giác sẽ bị đẩy ra, An Thiếu Hàn đau không thở nổi.
Ở nơi An Thiếu Hàn không thấy được, hai tay Mai Vũ nắm chặt lại.
Ha ha, y, y nói, nàng nên hiểu cho dụng tâm của bổn vương, tất cả đều vì dân chúng trong thiên hạ.
Trí nhớ đứt đoạn đột nhiên xuất hiện.
Người đứng dưới ánh đèn rực đỏ, đôi mắt biết cười, bàn tay ôn nhu đều biến thành giả dối, tan biến.
Vương gia, Mặt Trời cao quý của Tây Thự, vĩ đại đến mức dịu dàng với một nữ nhân xa lạ.
Ha ha, đúng thế. Y là Mặt Trời của Tây Thự. Vì dân chúng mà hy sinh bản thân, thật vĩ đại biết bao.
Dự mưu của y đã bắt đầu từ lúc nào?
Lần đầu tiên gặp nàng ở Giang Nam? Hay là buổi chiều tại Lạc Vân Sơn? Hay là…từ trước khi gặp nàng?
Mai Vũ không dám nghĩ tiếp, cũng không dám hỏi thêm.
Nàng chỉ mỉm cười, đáp: “Vậy sao? An Vương có trái tim vì nước gì dân, Nhật Nguyệt chứng giám. Mai Vũ tuy là nhân sĩ giang hồ, không phải người danh môn chính phái nhưng đối với dụng tâm của Vương gia lại vô cùng bội phục.”
An Thiếu Hàn cúi đầu, nhìn cánh hoa rơi vào chén trà Lài, mỉm cười nhợt nhạt.
Tiếng “Vương Gia” nàng gọi truyền vào tai y, thật khó nghe!
Vương Gia, Vương Gia, nàng chưa từng gọi ta như thế.
Nàng luôn gọi ta là Thiếu Hàn. Mai Vũ, chắc nàng đã quên hết rồi. Lúc này, nàng dùng tư cách gì để nói lời trào phúng, châm chọc ta?
Nhật Nguyệt chứng giám? Nếu ta móc tim ra, nàng sẽ nhìn một cái sao?
Mai Vũ, tại sao ta lại là Vương Gia? Cũng bởi vì ta là một Vương Gia đáng ghét nên ngay cả một lần cơ hội nàng cũng không cho mà đã vội buông tay ta.
Cho nên giờ đây, nàng lại có thể vô tâm với tình cảm của ta, cũng hoàn toàn quên đi.
Ta nên hận nàng độc ác hay nên hận mình bất lực?
“Ha ha, cảm ơn cô nương đã hỗ trợ, Bây giờ, Vô Trần bị giam trong nhà lao kia chính là Đại Tướng Gia của Đông Thần- Gia Cát Trần. Cô nương và bằng hữu của cô đã giúp đỡ bổn vương rất nhiều. Về phần tạ ơn, bổn vương sẽ…”
“Không cần đâu.” Thật sự không thể nghe nổi nữa, Mai Vũ đứng lên, lạnh lùng ngắt lời An Thiếu Hàn.
Không biết tại sao, rõ ràng những lời y nói đều vô cùng hợp lý nhưng trong lòng Mai Vũ lại như bị kim châm, cực kỳ khó chịu.
Không cần đâu, bọn họ không cần những đồng tiền dơ bẩn của hắn.
Chán ghét liếc nhìn nụ cười tiêu chuẩn trên mặt An Thiếu Hàn, Mai Vũ nhanh chóng nói: “Những chuyện cần nói Vương Gia cũng đã nói hết rồi. Bọn ta sẽ sớm lên đường. Sau khi chuẩn bị đầy đủ, mấy ngày nữa bọn ta sẽ rời đi, bây giờ Mai Vũ xin được cáo lui.”
An Thiếu Hàn suy sụp, cười tự giễu: “Mời cô nương đi thong thả.”
Y hoàn toàn không biết mình đang nói gì cả. An Thiếu Hàn hiểu rõ, y bị nàng ghét rồi. Cứ buông thả để mình bị tổn thương, An Thiếu Hàn lại cảm thấy thật thoải mái.
Nữa đi, hãy tổn thương ta nữa đi. Để ta lại cảm thấy đau đớn hơn nữa. Như vậy, có lẽ ta sẽ yêu nàng ít đi một chút, ít để ý nàng một chút.
Trong hoa viên lặng gió, chỉ còn lại mình An Thiếu Hàn. Bỏ xuống nụ cười dối trá, cả người An Thiếu Hàn đều toát ra vẻ ưu sầu.
Mai Vũ, nàng biết không?
Ta rất khổ sở, đau khổ muốn chết…
Mai Vũ tức giận bỏ đi, dọc đường gặp đâu đá đó.
Tức chết nàng rồi! Tức chết nàng rồi! Tên Vương Gia chết tiệt kia thật là hách dịch!
Chẳng lẽ y chỉ lợi dụng nàng một lần rồi thôi?
Không có sau đó, chỉ vậy thôi à?
Tức giận nhìn ba người Hoa Tử Nguyệt đã lui đến cạnh cửa, Mai Vũ liếc mắt, nâng chân lên, tung một cước.
“Á~~~~” Liễu Hành Vân hét thảm một tiếng, ôm chân nhảy dựng lên.
Khóc! Tại sao có tận ba người đứng đây mà người bị đá lại là hắn?
Bày ra vẻ mặt cầu xin, Liễu Hành Vân hỏi: “Mai Vũ, ngươi biết hết rồi sao?”
Mai Vũ trừng mắt thật to, chống nạnh, một bụng lửa giận trong nhát mắt bộc phát.
“Biết? Bổn cô nương đã sớm biết từ tám trăm nắm trước rồi. Nếu không phải ta muốn chờ các huynh thẳng thắn nhận lỗi, bổn cô nương đã sớm tặng cho mỗi người một ly rượu, tiễn các huynh đi rồi. Huynh nói thử xem, rốt cuộc các huynh xem bổn cô nương là ai? Các huynh có gì khó nói thì dù ta không hỏi cũng không thể yên lặng như vậy! Cần gì giấu diếm kỹ như thế? Các huynh có biết bổn cô nương phiền lòng biết bao lâu không?”
Hoa Tử Nguyệt, Tạ Vãn Phong và Liễu Hành Vân đứng đó nghe nàng nói, không đáp lại lời nào.
Đương nhiên là không thể nói gì hết. Mai Vũ là ai? Là một thôn cô chỉ cần vừa thấy mình có lý là sẽ không buông tha ai hết. Bọn hắn chọc không nổi đâu.
Mai Vũ nói đủ liền ngồi xuống, giận dữ nói: “Được rồi, chuyện đã qua không cần nhắc lại. Hơn nữa Bách Bất Duy cũng đã được cứu. Mấy hôm nữa chúng ta sẽ lên đường.”
Tạ Vãn Phong nghi hoặc ngẩng đầu hỏi: “Vậy sao hôm nay chúng ta không đi luôn?”
Mai Vũ đỏ mặt, cà lăm đáp: “Cô, bổn cô nương muốn ở lại mấy ngày nữa, ta muốn uống rượu thêm vài ngày. Rời khỏi đây rồi chưa chắc đã có rượu ngon như vậy đâu.”
Cắn môi, Mai Vũ không muốn nói cho họ biết nguyên nhân nàng không muốn đi.
Tạ Vãn Phong trừng mắt, định nói gì đó lại bị Hoa Tử Nguyệt ngăn lại.
Nàng không muốn đi, hẳn là vì muốn ở bên người kia thêm vài ngày nữa.
Cho dù không còn ký ức, dù đã quên đi nhưng nàng vẫn bị hơi thở hấp dẫn kia thu hút.
“Tiểu Vũ, An Thiếu Hàn đã nói gì với muội?” Hoa Tử Nguyệt hỏi.
Hắn cảm thấy hứng thú với điều này hơn.
An Thiếu Hàn đã nói gì với nàng?
Mai Vũ vừa nghe hắn nhắc tới cái này, khóe môi lập tức nở nụ cười châm chọc, làm bộ làm tịch nhấc chân lên, vung tay nói: “Còn có thể nói gì chứ? Vương Gia cao cao tại thượng vì dân vì nước, vĩ đại làm sao ~. Hừ, cái gì mà vì dân chúng? Không phải là vì thanh danh tốt đẹp của bản thân sao?”
Nói tới cái này nàng liền tức giận, đáng ghét! Đáng giận! Tên Vương Gia chướng mắt!
Hắn… nói vậy à?
Rốt cuộc hắn phải có dũng khí như thế nào mới có thể nói như vậy?
Nhìn nữ tử trước mặt vẫn còn hờn dỗi.
Hoa Tử Nguyệt bỗng nhiên nhớ tới cái đêm y ngồi dưới ngọn đèn dầu leo lắt, tay nâng ly rượu, khẽ nói: “Ta sớm đã quen với sự tàn nhẫn của nàng. Ta không ngại nói dối nhiều thêm một chút, cũng không ngại phải chịu thêm tổn thương. Cho dù nàng có hận ta, ta vẫn có thể chịu đựng. Bởi vì, đó là cách ta yêu một người.”
Tàn nhẫn, nàng luôn tàn nhẫn như vậy, cũng luôn chân thật như vậy.
Đúng, nam tử kia tàn nhẫn, yêu một cách tàn nhẫn nhưng cũng là tình yêu dịu dàng.
Nữ nhân này cũng tàn nhẫn, tàn nhẫn quên đi tất cả, nhưng lại không biết mình tàn nhẫn.
Nếu gặp nhau rồi lại tổn thương nhau, chi bằng không gặp thì hơn?
Lắc đầu, Hoa Tử Nguyệt thở dài.
Đến bây giờ hẳn là An Thiếu Hàn vẫn không nghĩ tới chỗ tốt khi không gặp nàng nữa. Nếu không y đã không kiên quyết đến vậy.
Biết rõ nói vậy sẽ làm nữ tử này tức giận, nam tử kia vẫn chọn con đường này.
Trong lòng, đột nhiên giống như bị kim đâm.
Người bị đâm ẩn ẩn đau đớn.
Hoa Tử Nguyệt bước tới, đau buồn vuốt tóc nàng, nói khẽ: “Mai Vũ, muội cần phải hiểu, có đôi khi, mặc kệ là nói dối, lừa gạt hay tàn nhẫn, đều là những điều cần thiết.”
Mai Vũ nghi hoặc ngẩng đầu, đôi mắt trong suốt đầy vẻ mê mang, đáp lại: “Muội… không hiểu.”
Tử Nguyệt, Tử Nguyệt ca ca của ta, tại sao ta lại thấy trong mắt huynh vẻ bi thương đó?
Giống như là, vì ta mà bi ai. Rốt cuộc là tại sao vậy?
Hoa Tử Nguyệt ôm nàng vào lòng, nhỏ giọng nói: “Sau này, muội sẽ từ từ hiểu ra…”
Nàng sẽ từ từ hiểu được, sau đó hiểu rõ quá khứ của nam tử kia.
Vì lúc nàng tổn thương sau lưng y, trong lòng nàng, trái tim yêu An Thiếu Hàn đang khóc. Có một ngày, nàng sẽ nhớ lại tất cả, lúc nàng lấy lại được toàn bộ ký ức, một lần nữa có được hồi ức về An Thiếu Hàn.
Mai Vũ, nàng sẽ đau khổ.