Tặng Quân Rượu Độc, Tiễn Quân Ra Đi

Chương 77: Chương 77: Bách Bất Duy và tuyệt sắc nữ quỷ hiện thế, cản đường lúc nửa đêm!




Không ngừng lựa chọn, tại sao con người lại cứ phải đưa ra những lựa chọn? Có một số việc rõ ràng là không thể lựa chọn được kia mà.

Giống như bây giờ vậy, người kia cho nàng hai sự lựa chọn, nhưng nàng không muốn chọn cái nào cả.

Đúng là đời mà, nếu không lựa chọn thì sẽ phải dừng lại, cho nên dù không thích vẫn cứ phải chọn tiếp không phải sao?

Được rồi, để bổn cô nương chọn thêm mấy điều nữa đi.

Mai Vũ nắm chặt tiêu, hít sâu rồi lại hít sâu.

Xác định đã chuẩn bị tinh thần thật tốt mới quay sang nhìn hắn.

Gương mặt của hắn cực kỳ quyến rũ. Mái tóc bạc kia, đôi mắt tím nữa, nếu bỏ qua cái loại hơi thở khiến người ta chán ghét đang quấn quanh trên người hắn thì vị công tử này rất là tuấn tú. Nếu làm theo lời hắn, ở lại làm nô lệ cho hắn cả đời cũng không thiệt thòi gì. Lắc đầu, Mai Vũ không khỏi tiếc hận nhủ thầm trong lòng: Nhưng điều kiện tiên quyết là ta phải có lý do để nán lại trong này đã. Đúng vậy, sự thật đã chứng minh. Thứ nhất, nàng không có thời gian. Thứ hai, nàng đã lấy được thứ mình muốn.

Như vậy nàng không còn lý do nào để ở lại đây lâu hơn nữa.

“Vị công tử này, ta không muốn chọn cả hai điều trên. Cho nên, ngươi xem, ta và ngươi nên đánh một trận hay là ngươi hảo tâm thả ta đi?”

Nam tử tóc bạc mỉm cười, cố ý tỏ vẻ khó xử, cau mày, nói: “Không được, ta chỉ cho nàng chọn một trong hai. Nếu nàng đã không muốn chọn, ta chỉ còn cách dùng bạo lực mà thôi.”

Mai Vũ cười khổ.

Bổn cô nương biết ngươi vốn là người xấu, ngươi không cần phải cố ý giải thích làm chi.

Bước tới trước một bước, Mai Vũ cầm tiêu, nói: “Tại hạ là Mai Vũ, được người trong giang hồ gọi là Vũ Thần, xin thỉnh giáo đại danh của công tử.”

Nam tử tóc bạc mỉm cười, nói: “Tại hạ là Bách Bất Duy.”

Mai Vũ chùng lòng, khẽ chớp hàng mi, nói: “A..? Ra là Bách Bất Duy tiền bối. Ngưỡng mộ đã lâu.”

Qủa nhiên nàng không có đoán sai, kẻ địch của họ là Bách Bất Duy.

Không biết bây giờ Tạ Vãn Phong và Liễu Hành Vân thế nào rồi.

Bách Bất Duy vén một sợi tóc bạc vương trên môi hắn, nhẹ nhàng ma sát nó, cười nói: “Tiền bối à? Không cần nói ta già như thế chứ. Ta thích nàng gọi ta là công tử hơn, hoặc Duy quân, Duy lang, nàng thích thế nào thì gọi thế ấy.”

__

Gọi ngươi là sắc lang có được không?

Khóe miệng Mai Vũ giật giật. Thật là đáng ghét mà!

Chẳng lẽ soái ca khắp thiên hạ đều là những kẻ có tâm lý vặn vẹo, biến thái như thế này sao?

Lắc đầu, Bách Bất Duy lầu bầu nói: “A, đã nói cho nàng biết tên ta rồi. Vậy càng không thể để nàng rời khỏi đây. Ha ha”

Tay của Mai Vũ cũng bắt đầu run lên.

Ta nhịn! Ngươi cố ý! Nhất định là ngươi cố ý! Cố ý nói cho bổn cô nương nghe.

Ta, ta, ta sai rồi được chưa?

Mai Vũ vô cùng không có tiền đồ chịu thua. Không thể trách nàng, thật sự không thể trách nàng được đâu nha. Người ta vừa nhìn đã thấy là cao thủ, còn nàng vừa thấy đã biết chỉ là rau cải. Sao có thể đánh thắng được cơ chứ. 

Chẳng qua là nàng kéo dài thời gian, suy nghĩ xem mình có thể tiếp được mấy chiêu của hắn mà thôi.

Đánh không lại chỉ có thể chạy. Mai Vũ quyết định sẽ đi đường thủy.

Liếc mắt về phía con suối, Mai Vũ thầm nghĩ, vỡi kỹ năng bơi của nàng hẳn là có thể chạy thoát rồi.

Bách Bất Duy nhìn theo ánh mắt nàng, lập tức hiểu rõ suy nghĩ của nàng.

Nở nụ cười vô hại, Bách Bất Duy nói: “A… đúng rồi, ta nên nói cho nàng biết…đừng có nuôi ý đồ chạy trốn, ta biết nàng không phải một mình tới đây.”

Mai Vũ trừng mắt!

Chuyện ta ghét thứ hai trên đời đó là bị người ta đoán trúng mình nghĩ gì đó!

Chuẩn bị tốt tư thế, Mai Vũ giận: “Xem ra không thể không đánh, xin các hạ chỉ giáo!”

Bách Bất Duy cảm thấy hứng thú, nhìn thẳng vào đôi mắt quật cường của nàng.

Hắn muốn nhuộm màu cho nàng, làm cho ánh mắt nàng đổi sắc, màu gì mới được đây? Màu đỏ à? Có vẻ màu đỏ rất hợp với nàng.

Ném cây búa trong tay xuống.

Ngay lúc Mai Vũ còn đang bất ngờ, Bách Bất Duy xòe tay ra: “Nể tình nàng là mỹ nữ, ta nhường nàng, dùng cái này thay cho búa.”

Lúc Mai Vũ nhìn thấy thứ nằm trong tay hắn, cả gương mặt liền đen đi.

Biến thái quả là biến thái!

Hắn lại có thể lấy phi tiêu ra. Nói cách khác là hắn muốn làm cho nàng cả người toàn là lỗ!

Được lắm, cái tên nam nhân độc ác này.

Hôm nay bổn cô nương liều mạng với ngươi!

Dù sao cũng chạy không thoát, từ lúc tiến vào tiên lâm nàng đã biết muốn bình an thoải mái bước ra là điều bất khả thi.

Hừ, binh tới ta chắn! Nước tới ta ngăn! Mai Vũ nàng bất chấp tất cả.

__

Liễu Hành Vân đang trên đường đi tìm Mai Vũ, nhất định là sẽ gặp nhiều khó khăn.

Có lẽ sẽ xuất hiện quái thú ăn thịt người, hắn đã từng nghĩ tới, tất cả những thứ này đều nằm trong dự liệu của hắn.

Có lẽ hắn sẽ bị hoa ăn thịt người quấn lấy, cái này hắn cũng từng nghĩ qua, nếu nó thật sự xuất hiện, hắn cũng sẽ không bất ngờ.

Tuyệt thế đại mỹ nhân? 

__

Tại một nơi khủng bố như thế này, cho dù là hắn có biến thái đi chăng nữa, hắn cũng hoàn toàn không có tâm trạng tưởng tượng ra loại cảnh ngộ này.

Được rồi, hắn không phải là một nam nhân lãng mạn.

Vậy, có nam nhân đa tình nào giải thích cho hắn được không?

Trong một khu rừng đầy rẫy nguy hiểm, dưới những bụi hoa chồng chất đầy xương trắng.

Tỷ lệ mà ngươi gặp một tuyệt sắc mỹ nữ là cao hay thấp?

Đáp án là: Gần như không có. Đúng thế, tỷ lệ gặp tuyệt sắc mỹ nữ là vô cùng ít ỏi.

Nhưng mà lúc này đây, Liễu Hành Vân đang đứng trước một mỹ nữ để lộ vai và đùi.

Khóe miệng hắn giật giật nhìn nàng kia ngồi trên cái ghế tựa được làm từ xương trắng hếu, xung quanh đầy hoa.

Trên người nữ tử kia mặc áo choàng màu đen, trên đó còn có vẽ một cây tường vi huyết sắc. Tơ lụa rời rạc buông thả, tựa như chỉ cần khẽ kéo là có thể thấy được cảnh xuân vô hạn ở phía trong.

Mái tóc đen nhánh buông dài tới hông, làn da trắng như mỡ đông, đầu hơi nghiêng nghiêng, bờ môi cong cong, đôi môi kia, diêm dúa, lòe loẹt đến dị thường.

Liễu Hành Vân vô cảm nhìn động tác và gương mặt hết sức quyến rũ của nữ tử.

Thứ nhất, hắn không phải tới để mua vui. Thứ hai, cho dù là tới mua vui, hắn cũng sẽ không tìm một nữ tử ngồi trên một đống xương trắng mà bên cạnh còn cắm một thanh đại kiếm.

Hắn không có sở thích đặc biệt, cũng sẽ không đói bụng ăn quàng.

Loại người hắn thích, mời xem Mai Vũ.

Nữ tử thấy nam tử trước mặt vô cảm, mân mê đôi môi đỏ mọng, mất hứng nói: “Tưởng gì, hóa ra là mặt than.”

Liễu Hành Vân nhíu mày: “Vị cô nương này, thật ngại quá, ta tên là Liễu Hành Vân, không phải mặt than.”

Nữ nhân xấu xí, ngươi muốn chết à? Ngươi muốn chết có phải không? Muốn chết có đúng không? 

Nữ nhân nghe xong, lập tức bật cười: “Ha ha, lại còn là một vị công tử khôi hài…”

“Cảm ơn đã quá khen.”

“A, thật đúng là một công tử không sợ chết. Công tử có biết, đây là nơi nào không?” Nữ tử đứng dậy, bộ ngực sữa lập tức lộ ra, nàng ta kéo áo lại, nhưng không hiệu quả gì nên cũng mặc kệ, nhếch môi cười, hứng thú hỏi hắn.

Liễu Hành Vân đảo mắt, nói: “Đương nhiên ta biết, đây là tiên lâm.”

Nữ tử nghe xong, cười khanh khách, tóc đen buông xuống làn da tuyết trắng nhẵn nhụi.

“Vậy không ai nói cho ngươi biết ở tiên lâm sẽ gặp được sơn tiên sao?” Nữ tử kia hỏi hắn, giọng nói rất dịu dàng, ngón tay lại vuốt ve trên thanh đại kiếm.

Liễu Hành Vân nhìn động tác của nữ tử kia, rút thanh đao sau lưng ra, nhíu mày: “Đã có người nhắc ta. Nhưng không ai nói cho ta biết sơn tiêm dùng đại kiếm, sớm biết vậy ta đã đổi một thanh đao lớn hơn rồi.”

Đại kiếm trong tay nữ tử kia tựa như không có sức nặng. Linh hoạt, uyển chuyển vẽ ra những đường cong.

Liễu Hành Vân chùng lòng.

Cao thủ.

Xem ra hắn đụng phải phiền phức lớn rồi.

Nữ tử kia cười nói: “Bây giờ công tử đã biết rồi đó. Ta nghĩ công tử cũng không phải đối thủ của ta. Không bằng chúng ta hãy bàn điều kiện đi. Ở tiên lâm này, muốn gì cũng có, ta tịch mịch đã lâu, không bằng công tử hãy ở đây cùng ta trải qua thanh xuân vô tận. Ta hứa, ta có thể cho công tử sinh mệnh vĩnh hằng.”

Liễu Hành Vân nhíu mày, sau đó bật cười: “Ha ha, sinh mệnh vĩnh hằng? Ngươi có bản lãnh đó à?”

Nữ tử cũng không giận, chỉ nói: “Lần đầu nhìn thấy công tử, ta đã thích chàng rồi. Vì thế nên ta mới nói cho chàng biết. Nếu không tin ta có bản lãnh này, sao công tử không thử đồng ý đi, rồi ta sẽ cho chàng thấy.”

Liễu Hành Vân dứt khoát lắc đầu.

Tuyệt sắc mỹ nữa à.

Sinh mệnh vĩnh hằng sao?

Mẹ nó! Nhất định phải nói với Mai Vũ, có nữ nhân đẹp hơn nàng gấp trăm lần bò lên người hắn, đòi cho hắn sinh mệnh vĩnh hằng! Để xem nha đầu chết tiệt kia có còn khi dễ hắn nữa hay không!

“Thật xin lỗi, ta nghĩ, ta không cần sinh mệnh vĩnh hằng, càng không muốn ở lại nơi này.” Liễu Hành Vân nắm chặt đao, khóe môi vẫn treo nụ cười không đạt tới đáy mắt, lắc đầu nói với nữ tử kia.

“Tại hạ Liễu Hành Vân, hôm nay muốn đi qua địa bàn của cô nương, xin thỉnh giáo tôn danh của cô nương!”

Chà, tối nay không lẽ là đêm trảm quỷ à?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.