Tặng Quân Rượu Độc, Tiễn Quân Ra Đi

Chương 56: Chương 56: Cho Dù Là Bò, Ta Cũng Muốn Bò Đến Bên Cạnh Hai Người Kia




Mưa to vẫn như trước rơi xuống.

Tất cả mọi người ngừng lại.

Tạ Vãn Phong xoay người nhìn về phía nàng, đôi mắt hoa đào xinh đẹp ánh lên tia xoi mói, mặc dù máu trên cánh tay vẫn không ngừng chảy, nhưng một chút cũng không làm giảm phong thái của hắn, hắn nhướng mày, hỏi nàng: “Ngươi nói cái gì?”

Mai Vũ nhìn hắn, rất muốn đi đến phía trước vén làn tóc đang che mất đôi mắt hắn.

Nghĩ muốn tỉ mỉ nhìn thêm một lần nữa đôi mắt hoa đào xinh đẹp sâu như hồ nước.

Hôm nay vì sao trời lại mưa?

Nàng muốn nhìn một lần nữa bộ dáng sợi tóc hắn phiêu diêu, ống tay áo phiêu diêu.

Phiêu diêu, Vãn Phong phiêu diêu như vậy, từ nay về sau có lẽ sẽ không nhìn thấy nữa.

Vẽ ra chút tươi cười, Mai Vũ vui mừng vì mình mặc một thân hồng y, che đi vết máu chật vật trên người.

Nàng không muốn đến cuối cùng lưu lại cho Vãn Phong ấn tượng chật vật.

Mỉm cười, Mai Vũ nói tiếp: “Ta nói ta phản bội các ngươi. Ta nói ta không bao giờ nữa muốn bước chân vào giang hồ, trải qua cuộc sống gió tanh mưa máu.”

Nàng không chần chờ, thậm chí ngay cả lông mày cũng không nhăn một cái.

Chỉ cần vì bọn họ, lời nói tàn nhẫn cỡ nào nàng cũng có thể nói ra.

Tạ Vãn Phong nhìn nàng, nhẹ giọng cười, làm cho người ta đoán không ra ý nghĩ của hắn.

Hắn nghiêng đầu hỏi Liễu Hành Vân: “Hành Vân ngươi như thế nào?”

Liễu Hành Vân nghiêng đầu nhìn Mai Vũ, đột nhiên lộ ra loại tươi cười như ánh mặt trời tháng năm.

“Mai Vũ, ngươi không nhớ rõ ta đã nói gì sao?”

Mai Vũ run rẩy hạ tay xuống, cố tình khinh miệt nói: “Những thứ kia đều quên đi, ta đã phản bội các ngươi.”

An Thiếu Hàn nghiêng đầu nhìn vào mắt nàng, hắn có thể cảm giác được nàng đang run rẩy.

Liễu Hành Vân, từng nói cái gì?

“Đã ước định sẽ không chia lìa, cho nên, ta không thể còn sống ra khỏi Vương Phủ.” Liễu Hành Vân nói, ném kiếm trong tay xuống.

Tạ Vãn Phong cũng cười: “Thôn cô, ngươi không làm đúng như ước định, cho nên ta không tín nhiệm ngươi nữa. Nếu như ngươi thật sự quyết tâm, vậy sẽ phải muốn mạng của ta.

Giằng co, ẩn nhẫn, nhưng không thấy hai người kia có bất kỳ dao động gì.

Cắn môi, tay Mai Vũ, cuối cùng từ trên tay An Thiếu Hàn tuột xuống.

Không có cách nào, nàng không có cách nào ngụy trang nữa. Cước bộ chênh vênh cách An Thiếu Hàn từng bước.

Ánh mắt An Thiếu Hàn càng ngày càng lạnh.

Một khắc này, trên cánh tay thiếu đi hơi ấm, làm cho tâm An Thiếu Hàn bỗng nhiên như tờ giấy bị vò nát, cuối cùng không bao giờ có thể phẳng lại như cũ.

“Như thế nào? Thay đổi chủ ý? Ngươi không sợ ta giết bọn họ?” Thanh âm An Thiếu Hàn, lạnh lùng vang lên.

Mai Vũ giương mắt nghiêm túc nhìn hắn, trên mặt nàng tràn đầy nước mắt: “Thiếu Hàn, thực xin lỗi. Tất cả từ lúc bắt đầu chính là ta sai. Ta vốn không nên trêu chọc ngươi, là ta phản bội ngươi. Muốn hận, ngươi liền hận ta đi. Ta có thể không quan tâm bị hai người kia phỉ nhổ, bị hai người kia căm hận, lại duy độc không thể nhìn thấy hai người bọn họ chết trước mặt ta. Cho nên ta nguyện ý dùng hết thảy của ta đổi lại bình an cho hai người bọn họ. Nhưng giống như ta, bọn họ cũng có quật cường cùng kiên trì của mình. Nếu như ta hôm nay không ra khỏi Vương Phủ, bọn họ nhất định cũng sẽ không rời đi. Cho nên, ta phải đi, phải đi đến bên cạnh bọn họ.”

Xoay người lại, Mai Vũ cười sáng lạn: “Đứa ngốc! Còn đứng ngây đó làm gì! Chờ chết a. Mau cầm lấy kiếm!”

Liễu Hành Vân vừa nghe, lắc mình một cái, nhanh chóng cầm kiếm, cùng Tạ Vãn Phong tiến vào trạng thái chuẩn bị chiến đấu.

An Thiếu Hàn vẫn không nhúc nhích, hắc y hấp thụ tất cả tâm tình của hắn.

Hắn tĩnh lặng giống như đã dung hòa với màn đêm.

Nàng, lại gọi hắn Thiếu Hàn.

Mang theo chân thành gọi hắn, nhưng lại nói thực xin lỗi.

Ta không muốn ngươi nói xin lỗi, ta muốn ngươi ở lại bên cạnh ta.

Ngươi vì sao không chịu, vì sao nhất định phải trốn chạy.

Đưa tay, An Thiếu Hàn rút kiếm từ bên cạnh hông.

Tất cả lửa giận đều biến thành hàn đàm, đống kết tim của hắn.

Nếu như không chiếm được, liền hủy diệt đi.

Trừ ngươi ra, ta tin tưởng sẽ không có một món đồ chơi nào dám cãi lời ta như vậy.

Ngân quang léo lên, tay hướng phía sau lưng Mai Vũ.

An Thiếu Hàn cười lạnh, khuôn mặt anh tuấn lộ ra vẻ tàn nhẫn làm cho người sợ hãi, thanh âm êm gọi hoán nàng: “Tiểu Vũ, nếu ngươi lại tiến về phía trước một bước, ta liền đồng dạng chém một nhát trên lưng ngươi. Đi một bước, chém một nhát. Bất quá, nếu như ngươi còn có thể đi đến bên cạnh hai người kia, ta liền tha các ngươi rời đi.”

Mai Vũ không xoay người lại, nhưng lại nở nụ cười. Khuôn mặt nhuốm đầy càn rỡ cùng quật cường. Lớn tiếng nói: “Cho dù là bò, ta cũng muốn bò đến bên cạnh hai người kia.”

An Thiếu Hàn, ngươi vĩnh viễn cũng sẽ không hiểu được loại tình cảm này.

Nếu như có thể, ta thật sự rất muốn nói cho ngươi biết.

Trái tim ở vị trí bên trái ngực, nếu ngươi không thường xuyên cảm thụ nó đang đập, ngươi sẽ quên mất mình có trái tim.

Người không có trái tim, thì không cách nào có được tình cảm.

Bởi vì chỉ có người có được tình cảm, mới có thể vì những người khác có chuyện mà phát huy ra sức mạnh và dũng khí hắn vốn không có.

Ta chỉ là một viên đá vụn, một cái cát nhỏ giữa biển người mênh mông này, năng lực nhỏ bé, dũng khí có hạn.

Nhưng nếu vì hai người trước mặt này, ta sẽ phát huy ra sức mạnh và dũng khí ta chưa bao giờ có.

Chỉ vì một thân ảnh phiêu diêu giống như hoa đào, chỉ vì một nụ cười giống như ánh mặt trời tháng năm.

Mai Vũ cất bước tiến về phía trước, kiên định vô cùng.

Trong nháy mắt chân hạ xuống, sau lưng truyền đến một hồi đau đớn. Đó là cảm giác da bị cắt ra, chân thật đến làm cho người sợ hãi.

An Thiếu Hàn là cao thủ dùng kiếm, biết rõ vết cắt như thế nào sẽ làm cho người sợ hãi cùng hoảng hốt.

Mai Vũ bật cười, trong lòng tán thưởng một câu: hảo kiếm pháp!

Nàng rất đau, lại không thể kêu ra tiếng. Nàng chỉ là sát thủ thôn cô, không có cao nhã hào hứng gì.

Hiện tại không biết là vì đau, hay là vì sao. Đột nhiên muốn đọc thơ. Phân tán sự chú ý, sẽ chẳng còn thấy đau nữa.

Cao giọng, Mai Vũ ngẩng đầu đọc thơ.

“Mãn hoa xuân giấu trong tay áo cô tửu, đàn tỳ bà phía trước cửa sổ ngồi chải đầu.”

Cắn răng, chân Mai Vũ hạ xuống bước thứ hai.

Nàng nghe được Tạ Vãn Phong hoảng sợ kêu to: “Thôn cô dừng lại, ta liền qua đó, không cần lại bước tiếp.”

Mai Vũ thấy không rõ sự vật trước mắt, chẳng qua là bản năng kiên trì: “Vãn Phong! Hành Vân, ta có kiên trì của ta! Không cần vì ta phân tâm, ta đọc xong bài thơ này liền qua đó!”

Nàng không hy vọng Tạ Vãn Phong và Liễu Hành Vân bởi vì lo lắng cho nàng mà bị thương.

An Thiếu Hàn sau lưng không nói một câu, chỉ tại thời điểm nàng bước bước thứ hai, kiếm thứ hai rơi xuống.

“Lầm dùng lược Đào Mộc chải tóc, chớ đem thù hận tố tình cừu.”

Bước thứ ba. . . . . .

“Ta đã từng tiêu dao giang hồ, không lưu dính nửa điểm hồng trần.”

Bước thứ tư. . . . . .

Cứ vậy một kiếm một kiếm rơi xuống, mỗi một kiếm cắt tại lưng của nàng, cũng cắt tại trong lòng An Thiếu Hàn.

Dần dần, sự vật bốn phía biến thành mơ hồ, Mai Vũ không thấy máu của mình chảy thành một mảnh kinh khủng như thế nào, chỉ là trong đầu kiên trì: “Nhất định phải đi đến bên cạnh bọn họ.”

Mất thăng bằng, Mai Vũ nặng nề ngã trên mặt đất.

Bốn phía bắt đầu biến thành vô cùng an tĩnh.

Những người đang giết chóc toàn bộ ngừng lại.

Trời mưa vô cùng lớn, không biết là ai đau lòng.

Mai Vũ cố gắng đứng lên, nhưng thực sự quá đau, nàng không có chút khí lực nào.

Tóc toán loạn dính vào trên mặt, Mai Vũ biết rõ, lúc này mình nhất định chật vật cực kỳ.

Nàng muốn cười một cái, muốn đọc xong câu thơ cuối cùng. Chính là, mệt mỏi quá.

Nhưng nàng không thể dừng lại, nàng muốn tiếp tục tiến lên phía trước. Muốn đi đến bên cạnh Vãn Phong cùng Hành Vân.

Cho dù là bò, cũng muốn qua đó.

Chống đỡ thân thể đứng dậy, Mai Vũ kéo lê thân thể mệt mỏi di chuyển lên phía trước.

An Thiếu Hàn nhìn một mảng lớn vết máu, sắc mặt biến thành trắng bệch, kiếm trong tay rốt cuộc nắm không chặt, rơi xuống đất.

Mai Vũ không nghe thấy, cũng không nhìn thấy. Trước mắt nàng một mảnh đen kịt.

Mệt mỏi quá, mệt mỏi quá.

Nàng rốt cuộc không chịu được nữa.

Mở miệng, có chút thê lương, Mai Vũ đọc nốt câu thơ cuối cùng: “Đam mê nhất hiểu trong mộng, Hành Vân tương quá vãn hồi phong.”

Mai Vũ cố gắng đưa tay về phía trước.

Chính là, quá tối, nàng cái gì cũng không thấy.

Hành Vân tương quá vãn hồi phong. (Gió đem mây trở lại quá muộn)

Hành Vân tương quá vãn hồi phong . . . . . .

Vãn Phong, vì sao ta với không tới tay của ngươi.

Hành Vân, vì sao ta nhìn không thấy ngươi.

Dẫn ta đi đi, chân trời góc biển, đi chỗ nào. . . . . . Đều được. . . . . .

—-

Trong cơn mưa to, Tạ Vãn Phong có phần không biết phải làm sao, khóc.

Tạ Vãn Phong, cho tới bây giờ đều chưa từng khóc.

Khi sư phụ chết không khóc, một mình bị đánh tàn nhẫn cũng không khóc.

Cho tới nay, hắn cho là mình không có nước mắt, nhưng giờ khắc này, hắn lại khóc.

Nước mắt từ tròng mắt chảy xuống, cùng mưa lẫn lộn cùng một chỗ.

Mùi vị, là kôổ sở mà lại ấm áp.

Nữ tử kia, cả người là máu vươn tay về phía hắn.

Ngón tay mảnh khảnh, nàng tựa hồ như không biết đau đớn cố gắng vươn tay về phía hắn.

Khát vọng, khát vọng được hắn nắm lấy.

Đam mê nhất hiểu trong mộng, Hành Vân tương quá vãn hồi phong.

Nàng là dùng tâm tình như thế nào, cố gắng nhích lại gần mình như thế?

Hắn, sợ nhất đau. Từ nhỏ chỉ sợ đau. Thế nhưng chưa từng có một người nào làm cho hắn đau đớn như thế.

Đau đớn đến rơi lệ.

Run rẩy vươn tay, Tạ Vãn Phong nắm lấy đôi tay nhuộm đầy máu tươi kia.

Nhẹ nhàng đem nàng ôm vào trong ngực.

Phía sau lưng nàng tràn đầy vết thương. Hắn thậm chí không biết phải ôm ở đâu, nàng mới không bị đau.

Mai Vũ nhận được hương vị cùng khí tức của Tạ Vãn Phong. Có chút an tâm nở nụ cười.

Rốt cục, bên cạnh bọn họ.

Hoa đào của ta, mặt trởi của ta.

Ta rốt cục có thể trở về bên cạnh các ngươi.

Như vậy, như vậy đủ rồi. . . . . .

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.