Hoa Vũ Đình lúc nào cũng ở bên cạnh mấy cây thuốc của hắn. Lúc xế chiều, khi tinh thần khá hơn, Mai Vũ lấy băng ghế nhỏ ngồi bên cạnh những cây hoa cỏ của hắn, nhìn hắn bận rộn.
“Này, đại phu vô lương tâm, tại sao ngươi lại muốn thôi miên giúp ta? Ngươi không sợ An Thiếu Hàn sao?” Mai Vũ nghịch ngợm cây thảo dược nhỏ trong tay, hỏi.
Hoa Vũ Đình bận rộn dọn cỏ dại cho thảo dược của hắn, không quay đầu lại, nói: “Thứ nhất, ta là một đại phu có đạo đức, đừng có kêu lung tung. Thật ra thì, ta giúp ngươi chỉ vì cảm thấy ngươi là bệnh nhân của ta. Thân thể của ngươi xảy ra vấn đề, ta lập tức chữa bệnh. Lòng ngươi có vấn đề, ta cho ngươi tâm dược, chỉ đơn giản như vậy thôi.”
Mai Vũ duỗi tay, bứt một cây thảo dược nhỏ, lại duỗi, lại bứt. Cảm thấy như vậy rất thú vị, Mai Vũ vừa nói chuyện phím với Hoa Vũ Đình, vừa bứt những cây thảo dược mà Hoa Vũ Đình cực khổ chăm sóc kia.
“Ồ, không ngờ, ngươi là người tốt như vậy nha.”
“Sai rồi, phải nói ta là nam nhân vô cùng tuấn tú.”
“Ngươi đừng làm ta mắc ói có được không, nói sao thì ta cũng là bệnh nhân, ngươi không muốn thân thể ta vừa khỏe thì lại hư dạ dày chứ.”
Hoa Vũ Đừng ưỡn lưng, lau mồ hôi, nói: “Ngươi nha, cái nữ nhân này, thật là không biết thưởng thức. Nên biết là đại phu tuấn tú, mặc kệ đối mặt với bất kì nữ nhân nào cũng rất được yêu mến như ta, biết đi đâu mà tìm nha.”
Mai Vũ liếc mắt: “Đại ca, ngươi đừng kiêu ngạo như vậy chứ.”
Hoa Vũ Đình cười: “Có nguyên nhân cả thôi. Đúng rồi, ngươi cẩn thận một chút, đừng đạp lên thuốc của ta, những thứ này rất đắt tiền, có bán mười ngươi cũng chưa chắc mua được những thảo dược này đâu, người bình thường cũng không có mà xài.”
Trong tay Mai Vũ, lúc này đang cầm một cây thảo dược nhỏ vừa hy sinh oanh liệt.
Ngẩng đầu nhìn Hoa Vũ Đình đang bận rộn, cúi đầu nhìn một mảng lớn thảo dược đã hy sinh dưới chân.
Thấy sau lưng không có tiếng động nào, Hoa Vũ Đình nghi ngờ hỏi: “Sao?”
Mai Vũ quả quyết kéo băng kế đang ngồi, che đi “thi thể” của đám thảo dược kia.
“Không có gì, chỉ là cảm thấy mấy cây cỏ này thật là yếu ớt.”
Lúc Hoa Vũ Đình xoay đầu lại, Mai Vũ vẫn ra vẻ bé ngoan.
Người ta không có làm cái gì hết á.
Hoa Vũ Đình gãi gãi đầu, tiếp tục làm việc.
Mai Vũ đổi sang chỗ khác, tiếp tục gieo rắc tai ương cho những cây thảo dược nhỏ đáng thương.
“Đại phu vô lương tâm, ngươi có thảo dược nào thật lợi hại hay không?” Mai Vũ hỏi.
Khóe miệng Hoa Vũ Đình nhếch lên một nụ cười kiêu ngạo: “Đương nhiên là có rồi.”
Mai Vũ nghe thấy, ánh mắt lập tức lóe sáng~
“Có thảo dược nào thấy máu là chết không?”
“Ngại quá, cái này không có.”
“Vậy, chỉ cần chạm vào đầu lưỡi là chết ngay?”
“Không có loại thảo dược này, thật là xin lỗi.”
“Cái gì cũng không có.....Hứ.” Mai Vũ bĩu môi, nói một câu.
Hoa Vũ Đình nhíu mày: “Ai có thể tìm ra loại thảo dược kinh khủng như vậy chứ! Cái này rõ ràng là độc dược đó. Không đúng, coi như là độc dược cũng không ai có thể làm ra loại kinh khủng như vậy!”
Mai Vũ cúi đầu, không nhìn hắn, tiếp tục bứt mấy cây thảo dược nhỏ.
Hoa Vũ Đình hoàn toàn co rút.
Này...
Ngươi đừng có ngây thơ như vậy chứ. Nghe không được lời mình muốn nghe lại tự động im lặng.
Còn nữa, ngươi đang làm gì đó?
“Này, Mai Vũ! Đừng chà đạp mấy cây thảo dược của ta!” Hoa Vũ Đình ném thứ đang cầm trong tay ra, chạy về hướng nàng.
Mai Vũ nắm lấy một cây thảo dược, bứt lên, bỏ chạy.
“Cho ta một cây thảo dược hữu dụng, nếu không ta sẽ ăn hết toàn bộ!” Mai Vũ làm mặt quỷ, uy hiếp hắn.
Hoa Vũ Đình thật sự không thể nào tưởng tượng ra là nàng lại ngây thơ như vậy!
Rốt cuộc ngươi bao nhiêu tuổi rồi chứ! Cô Nương!
Hơn nữa, với sức ăn của ngươi, ta bảo đảm ngươi sẽ chảy máu cam hơn mười ngày đó!
Cuối cùng, Hoa Vũ Đình bị nàng quấy rầy, không còn cách nào khác đành cho nàng mấy cây cỏ có thể cứu mạng, lúc này mới coi như là đuổi được nàng đi.
Dưới bóng cây, có một người yên lặng đứng nhìn. Khóe miệng mỉm cười.
Đứng xa xa nhìn nàng như vậy, đã hạnh phúc lắm rồi.
“Này! Tên Tiểu Nguyệt Tử kia, đứng ngây ra đó làm gì, làm việc nhanh đi. Ngươi phải dọn cho xong vườn hoa này đó.” Chủ quản đi qua nơi nào đó, thấy một hạ nhân lười biếng.
Lập tức nghiêm nghị la lên.
Hoa Tử Nguyệt bĩu môi.
Hừ, ngươi có thể không tin mục đích bổn thiếu gia đến đây, nhưng không thể nghi ngờ năng lực của bổn thiếu gia.
“Chủ quản, ta đã sớm làm xong rồi ạ.” Hoa Tử Nguyệt xoay người, cười nói.
Chủ quản ngi ngờ nhìn hắn, cuối cùng vẫn không tin: “Dẫn ta đi xem một chút.”
Hoa Tử Nguyệt dẫn Chủ quản đến vườn hoa.
Hừ, ta sẽ cho ngươi xem một chút, nghệ thuật là như thế nào.
Vườn hoa hiện ra trước mắt Chủ quản giống như chốn địa ngục to lớn.
Khóe miệng co giật, Chủ quản không khỏi nghĩ, nơi này vừa có một trận bão cuốn qua chăng?
Chỉ thấy cánh hoa màu đỏ rơi đầy đất, giống như một mảng máu lớn. Giống như một bãi chiến trường.
Nhưng mà, cũng khá là may mắn.
Ví dụ như, người nào đó xoa tay, cười với dáng vẻ kì quái.
“Ý nghĩa của cảnh này, là nhiều năm trước, trên chiến trường có một loại binh khí làm người ta nghe tin là đã sợ vỡ mật...” Hoa Tử Nguyệt hăng hái bừng bừng chuẩn bị giảng bài cho Chủ quản.
Chủ quản lạnh người, trên thân thể hơi mập mạp, từng thớ thịt đều run rẩy.
“Hoa Tiểu Nguyệt! Ta gọi ngươi tới không phải là để ngươi giảng giải ẩn ý! Khôi phục vườn hoa lại như cũ nhanh lên!” Chủ quản nói xong, run rẩy bước đi.
Để lại Hoa Tử Nguyệt một mình nhún vai.
Hứ, đúng là người không biết thưởng thức!
Tối đến, Mai Vũ bị An Thiếu Hàn gọi tới.
Theo lời người ta nói là, Vương Gia muốn khen thưởng cho biểu hiện của nàng hôm đó.
Mai Vũ cười cười, không nói gì cả.
Mặc kệ đám nha hoàn đang hưng phấn kêu nàng phải phục vụ thật tốt.
Mai Vũ đi trên hành lang dài, ở vườn hoa, nàng và Hoa Tử Nguyệt nhìn nhau.
Bước chân của Mai Vũ, bất giác dừng lại.
Hoa Tử Nguyệt hơi lo lắng nhìn nàng.
Tử Nguyệt của ta, đứng trong vườn hoa thật đẹp. Tay bắt loa, dùng khẩu hình nói.
Hoa Tử Nguyệt bật cười, bắt chước dáng vẻ của nàng, dùng khẩu hình nói: “Ta chờ ngươi trở lại.”
Mai Vũ gật đầu, dưới sự thúc giục của nha hoàn, tiếp tục đi về phía trước.
Trong phòng, An Thiếu Hàn và Đông Thần Thanh Vân đang ngồi.
Mai Vũ vẫn luôn cúi đầu, không nhìn về phía trước.
Cung kính hành lễ. Nghe An Thiếu Hàn vừa nói gì đó, nhưng nàng hoàn toàn không biết hắn nói cái gì.
Vẻ mặt của An Thiếu Hàn rất phức tạp, Mai Vũ không nhìn thấy chút gì, mà cũng không muốn nhìn thấy.
Tất cả về An Thiếu Hàn, nàng không bao giờ.... muốn chạm tới nữa.
Mai Vũ tiếp nhận thứ gì đó từ An Thiếu Hàn. Qùy một chân trên đất, cúi đầu, nói: “Tạ ơn Vương Gia.”
Tay An Thiếu Hàn nắm cái ghế hơi cứng lại.
Dù sao vẫn cảm thấy trong lời nói của nàng, tràn đầy châm chọc.
“Nếu không còn việc gì khác, nô tỳ xin được phép cáo lui.” Mai Vũ ôm một đống châu báu.
“Ta phái người đưa đồ đến chỗ ngươi vậy.” An Thiếu Hàn nói.
Mai Vũ nhìn châu báu lóng lánh rực rỡ, nói: “Không cần đâu, ta rất thích những thứ châu báu này, ta ôm là được rồi.”
An Thiếu Hàn thở phào nhẹ nhõm.
Nàng thích là tốt rồi.
Không biết, phải làm sao mới bù đắp được cho nàng, ít nhất, tặng nàng những thứ nàng thích.
Khóe miệng Mai Vũ cong lên một nụ cười, xin phép cáo lui, rồi lui ra khỏi phòng.
Ra khỏi phòng, dường như tâm tình của Mai Vũ đặc biệt tốt. Đột nhiên nổi hứng hát vang.
Ngồi trên ghế, An Thiếu Hàn có thể mơ hồ nghe thấy tiếng hát kia.
“Tóc đen thành tóc trắng, mỹ nhân giờ đã già. Trong một thu xào xạc, lại hát khúc chia ly. Từ xưa, mỹ nhân đến già, ân liền dứt. Trước giờ, tiêu lang bạc tình, cũng không lạ. Tiễn đưa Thiên Kim, không thể bạc đầu. Từ đó Thiên Kim vắng bóng, không mong người bạc nghĩa bạc tình.”
Má hồng chưa nhạt, ân tình dứt, từ đây tiêu lang chỉ là người qua đường.
Mai Vũ hiểu rõ hàm nghĩa của những lời này. An Thiếu Hàn, thì ra cũng có một ngày, ngươi cho rằng có thể dùng những thứ đồ này để mua chuộc ta.
Ha ha, ngươi cho rằng Mai Vũ là ai?
Tiếng cười và tiếng hát của Mai Vũ, từ đây lan ra khắp Vương Phủ.
Tay của An Thiếu Hàn, vẫn luôn khẽ run.
Từ đó Thiên Kim vắng bóng, không mong người bạc nghĩa bạc tình....
Hắn không làm gì cả, sao lại đau lòng như vậy chứ?
Mai Vũ đi thẳng, đưa tất cả châu báu trên tay, cho nha hoàn và bọn hạ nhân trên đường.
Mọi người kinh ngạc nhìn nàng, nàng cười nói: “Bổn cô nương hôm nay phát tài, những thứ này tặng cho các ngươi, cùng nhau vui vẻ một chút đi.”
Bọn hạ nhân hưng phấn nói cảm ơn, rồi rời đi.
“Các ngươi cũng lui xuống đi.” An Thiếu Hàn ngồi trên ghế, mệt mỏi nói với Đông Thần Thanh Vân và nha hoàn xung quanh.
Đông Thần Thanh Vân muốn nói gì đó, lại không thể mở miệng.
Chỉ có thể đứng dậy cáo lui.
An Thiếu Hàn ngồi trong phòng một mình.
Bên ngoài phòng, truyền đến tiếng nha hoàn cười đùa.
“Nè, hôm nay đúng là trời ban phúc lạ nha.”
“Nhưng mà, nàng ấy thật kỳ lạ. Nghe nói, Vương Gia khen thưởng, nàng ấy đến vườn hoa thì tặng sạch. Một chút cũng không chừa lại.”
“Nhiều bảo bối như vậy, tại sao lại không cần chứ?”
“Ai mà biết?”
Gió thổi qua, An Thiếu Hàn cảm thấy rất lạnh.
Tim của hắn rất đau.
Nhắm mắt lại, An Thiếu Hàn cảm thấy có thứ gì đó, vỡ tan.
Hắn thật là ngu ngốc, mới có thể cho rằng nàng cần những thứ châu báu kia.
Nhất định là ngu rồi, mới có thể lại tổn thương nàng như vậy một lần nữa.