Tặng Quân Rượu Độc, Tiễn Quân Ra Đi

Chương 75: Chương 75: Đêm ở tiên lâm, tai họa phủ xuống.




Không ngủ suốt ba ngày ba đêm, nhờ sự chỉ dẫn của một lão nhân sống trên núi, cuối cùng Mai Vũ, Mục Vô Ca và Tạ Vãn Phong đã đến được cửa vào tiên lâm.

“Các ngươi thật sự muốn vào đó sao? Lỡ đâu bị tiên sơn bắt lại, cả đời sẽ không thể trở về được đâu.” Lão nhân lo lắng thở dài. Nhìn mấy người trẻ tuổi tuấn mỹ trước mặt mà không ngừng than tiếc, tiên sơn thích nhất là những người có vẻ ngoài đẹp mắt đó.

Mai Vũ nhìn sương mù lượn lờ ở tiên lâm, tự nhủ: “Không, ta nhất định sẽ trở lại. Bởi vì ta không thể không về.”

Nếu nàng không về, hắn sẽ chết. Nam nhân vô tình đó sẽ vĩnh viễn ra đi. Nàng sẽ không để hắn dễ dàng buông xuôi mọi thứ như vậy.

Lão nhân lắc đầu, thấy mấy người trẻ tuổi này kiên định như vậy, không thể nói gì hơn, chỉ đành dặn dò: “Bách Long Nhãn sẽ phát ra ánh sáng màu lam vào ban đêm và chỉ có thể hái được nó vào bam đêm. Ban ngày nó sẽ không nở ra. Các ngươi phải cận thận đó. Nếu bị thực nhân hoa cắn, sẽ kinh động tới tiên sơn, khi đó thì phiền phức rồi, các ngươi sẽ không trở ra được nữa đâu.”

“Dạ, lão nhân gia, cảm ơn ngài, sắc trời cũng tối rồi, ngài nên sớm trở về đi.” Tạ Vãn Phong lễ phép chào hỏi lão nhân xong liền lôi kéo Mai Vũ, cùng biến mất ở cửa vào tiên lâm.

Ba người tìm một sợi dây, cột nhau lại, vừa đi vừa để lại ký hiệu, từ từ xâm nhập vào sâu trong rừng.

Dần dần, sương mù cũng mờ đi một ít.

Dưới ánh chiều tà, Mai Vũ đã thấy tiên lâm vào mùa trăm hoa khoe sắc, những đóa hoa xinh đẹp kiều diễm kia như muốn hấp dẫn người đi đường hái chúng đi. Nhưng ở chỗ khuất của những bụi hoa kia, có thể loáng thoáng nhìn thấy xương trắng dày đặc.

Nơi đây bốn mùa đều là mùa xuân, luôn tràn đầy kỳ trân dị thảo. Rất nhiều người đã đến đây, nhưng đều bị thực vật và động vật ở đây giết chết.

Mấy năm trước, tiên lâm nghênh đón một đoàn người lớn, những thứ xương trắng kia, hẳn là những gì còn sót lại.

Năm ấy, võ lâm kỳ hiệp Bách Bất Duy tay cầm thượng cổ danh phủ ( Phủ= rìu) tên là Thất Tinh Bách Trảm và bộ Thất Tinh bí tịch mà xưng bá võ lâm. Sau này kết thành tri kỷ với Kiếm Cơ danh tiếng lẫy lừng trong giang hồ.

Hồng nhan tri kỷ, thường là nguồn ngốc của tai họa.

Kiếm Cơ sai người cầm một tấm bản đồ thần bí giao cho Bách Bất Duy. Bách Bất Duy giải được bảo tàng được giấu ở tiên lâm này thế là định cùng Kiếm Cơ dắt tay nhau vào tiên lâm tầm bảo. Không ngờ Kiếm Cơ để lộ tin tức, những người tầm bảo chen nhau tới, muốn giết Bách Bất Duy. Nhưng không ai nghĩ tới, trong tiên lâm khắp nơi đầy rẫy nguy hiểm. Những người tầm bảo bị thực nhân hoa và dã thú xé thành mảnh vụn, có nhiều người còn bị mê hoặc thần trí mà chém giết lẫn nhau.

Từ đó, sau khi Tử Vong Thịnh Yến trôi qua, cũng không còn ai dám bén mảng tới tơi này nữa.  Tiền tài, dược liệu trân quý trong tiên lâm thứ gì cũng có nhưng không phải ai cũng có thể dễ dàng lấy được. Bởi vì, những người kia, chưa từng có một ai trở lại.

Về sau, có người thấy trong núi có một nam tử tóc trắng, khảy đàn dưới trăng. Dù không thấy rõ dung mạo nhưng lại có cảm giác rằng nam tử kia rất tuấn dật. Mọi người nói, đó là tiên sơn, chủ nhân của tiên lâm. Thế nên ai muốn tới tiên lâm, phải cẩn thận. Càng là người trẻ tuổi càng không nên để tiên sơn phát hiện, nếu không sẽ bị bắt lại. Đừng nên chọc giận tiên sơn, nếu không, ngươi sẽ trở thành thức ăn của động thực vật trong khu rừng này.”

Một đường thẳng tiến, trời chiều dần buông. Mai Vũ cau mày, cầm chắc cây tiêu trong tay, không dám thả lỏng. Trong lòng vừa lo lắng cho Vân Khinh vừa tràn đầy ngờ vực đối với tiên lâm.

Năm đó, người ta nói những người tới tiên lâm không ai trở về, nhưng không ai nói rằng tất cả những người kia đều chết hết.

Lúc đó, Bách Bất Duy cùng lắm cũng chỉ mười bảy tuổi. Một người tài hoa trong thiên hạ, tuổi trẻ kiệt xuất chốn võ lâm, còn phá giải được bản đồ bí ẩn về tiên lâm. Nếu ở đây thật sự có giấu bảo tàng, vậy phải tránh khỏi nguy hiểm mở tìm được bảo vật. Nói vậy thì hắn còn sống hay chết vẫn còn là một câu đố. Một người trẻ tuổi mà đã lợi hại như vậy, sẽ dễ dàng chết đi hay sao?

Nghĩ thế, Mai Vũ mơ hồ cảm thấy bất an.

Nếu Bách Bất Duy còn sống, nhất định sẽ còn lợi hại hơn xưa. Nếu nơi đây là địa bàn của hắn, vậy thì Mai Vũ cảm thấy có thể ra khỏi tiên lâm hay không vẫn còn là câu hỏi khó.

Đêm càng yên tĩnh, càng bất thường.

Suốt dọc đường, Tạ Vãn Phong đã đuổi mấy con rắn nhỏ đi, dây mây vẫn quấn chặt trên người. Càng không có nguy hiểm lớn càng làm cho người ta sợ hãi.

“Mai Vũ, phải nắm chặt dây đó.” Tạ Vãn Phong đi phía trước nói.

Mai Vũ gật đầu: “Ừ.” 

Trong rừng cây âm u, có một bóng đen đứng trên cây, nghe thấy lời nói của Tạ Vãn Phong, nhếch môi cười.

Phải nắm thật chắc sợi dây, nhưng, sợi dây mà đứt thì…

Đêm, đã đến như mong muốn.

Mặt trời chìm xuống phía Tây, đoàn người Tạ Vãn Phong liền dừng bước.

“Có nên đốt lửa hay không?” Liễu Hành Vân hỏi.

Mai Vũ lắc đầu: “Đốt đuốc lên thì không thể nhìn rõ Bách Long Nhãn. Hay là thôi đi.”

Cứ thế, ba người dừng tại chỗ, nhìn quanh bốn phía.

Ba người nhìn một lúc, có ánh sáng màu lam lóe lên ở phía xa.

Mai Vũ mắt sáng rỡ, kích động kêu lên: “Ở đó kìa!”

Mai Vũ hưng phấn phóng từng bước về phái trước.

Tạ Vãn Phong nhíu mày, định kéo nàng lại.

Đột nhiên bốn phía lại nổi lên gió nhẹ, Mai Vũ lập tức dừng bước.

Gió….

Cơn gió lạ tới một cách kỳ quái mà đi cũng kỳ quái.

Đợi một lúc, Mai Vũ không có cảm giác gì khác lạ. Trong lòng bỗng thấy thấp thõm và bất an, Mai Vũ vươn tay, nói với Tạ Vãn Phong và Liễu Hành Vân: “Hành Vân, Vãn Phong, nắm tay ta.”

Vươn ngón tay mảnh khảnh ra.

Tạ Vãn Phong và Liễu Hành Vân vội vàng đưa tay bắt lấy.

Chỉ trong sát na khi họ chạm nhau.

Đột nhiên gió lại tới.

Thân thể Mai Vũ lao vụt đi.

“Mai Vũ!” Liễu Hành Vân hoảng sợ thét to, cố gắng đưa tay về phía nàng nhưng lại không với tới.

Mai Vũ chỉ cảm thấy trên người như có thêm một cái tay, hung hăng lôi nàng đi, kéo nàng ngã ra đất, thân thể ma sát với lá cây không ngừng trượt về phía sau. Sau đó, cả người đột nhiên rớt xuống.

“A!”

Thét thảm một tiếng, Mai Vũ ngay cả thời gian để níu lấy sợi dây cũng không có, rơi thẳng xuống dưới.

Âm thanh vang vọng khắp bầu trời ở tiên lâm làm quỷ ảnh vô cùng vui vẻ.

Đúng rồi, hoảng sợ như vậy mới vui chứ.

Dây leo quấn quanh cổ thụ và hoa cỏ tươi tốt nhanh chóng che giấu nơi nàng biến mất trong nháy mắt.

Đồng tử Tạ Vãn Phong co lại, sợi dây nối liền ba người giờ đây đang nằm trên nền đất của khu rừng đen nhánh, có vẻ lạnh lẽo dị thường.

Cổ thụ chọc trời hay thực nhân hoa Tạ Vãn Phong đều không sợ. Thứ hắn sợ là cô hồn dã quỷ trong đêm lạnh này.

Trong lòng vô cùng lo lắng nhưng Tạ Vãn Phong lại cố gắng chèn ép sự vọng động của mình.

Quỷ ảnh ẩn nấp trong khu rừng này. Nếu hành động thiếu suy nghĩ, đừng nói là tìm Mai Vũ, nhúc nhích cũng sẽ chết.

Bên tai, chợt truyền đến tiếng gió.

Lại là gió! Hồng đao trong tay xoay tròn, Liễu Hành Vân nghiêng người, ngăn hướng tiếng gió kia. 

“Leng Keng” một tiếng động vang lên. Lúc này, Tạ Vãn Phong nhanh chóng quẹt lửa.

Một bóng người lướt qua.

“Hành Vân, tìm Mai Vũ đi!” Tạ Vãn Phong ném lại một câu rồi phóng theo.

Quỷ ảnh trên cây vẫn luôn nhếch môi cười rồi mờ dần.

Đuổi theo đi, đuổi theo đi.

Như vậy mới vui chứ, không phải sao?

Liễu Hành Vân nhặt thứ trên mặt đất lên, đó là một cái phi tiêu đen nhánh, phần đuôi có ký hiệu chim én.

Nghi ngờ lật mặt kia lên, phía trên có khắc chữ làm Liễu Hành Vân há hốc miệng.

“Vũ”.

Đó là một chữ vũ.

Mấy năm trước, cao thủ đào mộ trong võ lâm- Phi Vũ, là người cùng xuất đạo với Bách Bất Duy, là huynh đệ của Bách Bất Duy. Mà năm ấy, cũng chính hắn đã phản bội Bách Bất Duy, lừa gạt lòng tin của Kiếm Cơ, lấy tin tức của bảo tàng rồi kéo người vào tiên lâm.

Giờ phút này, Liễu Hành Vân đột nhiên cảm thấy rất lạnh.

Xem ra thứ họ phải đối mặt không phải tiên sơn, càng không phải dã quỷ gì đó.

Mà là một nhân vật chính trong câu chuyện tiên lâm năm đó. Là những đại nhân vật đã làm thay đổi võ lâm.

Nếu Phi Vũ còn sống, vậy còn Bách Bất Duy và Kiếm Cơ thì sao?

Liễu Hành Vân không nghĩ đến những thứ đó nữa, hắn đứng dậy vội vàng đi về hướng Mai Vũ rơi xuống.

May mà hắn thông minh còn giữ lại một chiêu. Hắn đã thả “Bách lý truy hương” trên người Mai Vũ và Tạ Vãn Phong.  Loại mùi hương này phát tán thông qua nhiệt độ cơ thể con người.

Bây giờ mùi thơm vẫn còn nồng nặc chứng tỏ Mai Vũ vẫn an toàn nhưng nếu không nhanh đến bên cạnh nàng, không biết tiếp theo sẽ có chuyện gì xảy ra.

Vén từng tầng, từng tầng lá cây. Liễu Hành Vân men theo vách đá mà tìm.

Trong khi đó, Tạ Vãn Phong đã đuổi theo cái bóng đen kia một mạch đến bên một con suối không biết tên.

Người áo đen kia chạy lấy đà rồi đột nhiên tung người nhảy xuống nước. Tạ Vãn Phong nhíu mày, khẽ cắn răng rồi cũng tung người, mạo hiểm nhảy xuống nước.

Đêm ở tiên lâm, đối với ba người họ là khảo nghiệm sinh tử. Chỉ mong ba người có thể thuận lơi thông qua khảo nghiệm này.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.