Đông Thần Hạo hung hăng xé nát lá thư trên tay, phẫn nộ quay đầu nhìn Đông Thần Thanh Vân.
“Ngươi đã sớm biết rồi đúng không?”
Đông Thần Thanh Vân thổi nguội chén trà, nhìn ngược lại hắn.
“Không sai.”
Đông Thần Hạo nghe câu này, tức càng thêm tức.
Mai Vũ vậy mà lại đến hỗ trợ An Thiếu Hàn.
Uổng cho hắn khổ tâm nghĩ cách làm sao để đoạt được thiên hạ, cùng nàng thống trị nó.
Không được, hắn không cho phép Mai Vũ chạy khỏi lòng bàn tay hắn.
“Người đâu, triệu tập tất cả tướng lĩnh đến đây thương thảo chiến sự.” Đông Thần Hạo nắm chặt tay thành quả đấm, nói với người ngoài cửa.
Đông Thần Thanh Vân nhướn mày hỏi: “Bệ hạ?”
Đông Thần Hạo quay đầu, đôi mắt hắn đầy vẻ kiên định: “Trẫm sẽ thắng, nhất định sẽ thắng. Đông Thần Thanh Vân, ngươi sẽ thấy.”
Đông Thần Thanh Vân cảm thấy trong lòng hoảng hốt, nàng lại nhớ đến lời nói của Ly Ly, thủ hạ của Gia Cát Trần.
“Chủ thượng đã bắt đầu kế hoạch từ nhiều năm về trước, nhưng chúng thần không biết đó là gì.”
Đông Thần Thanh Vân biết Gia Cát Trần sẽ không phản bội Đông Thần Hạo. Nhưng việc nàng lo lắng là thời gian bắt đầu kế hoạch mà họ đã nói, đó chính là năm thứ hai sau khi kế hoạch “Bất tử thần tướng” bị bác bỏ. Cũng vào năm đó, Đông Thần Hạo bắt đầu chưởng quản quân đội.
Lắc đầu, Đông Thần Thanh Vân hi vọng bản thân mình chỉ quá nhạy cảm mà thôi.
Kế hoạch “Bất tử thần tướng” không thể thành công, vì đó căn bản không phải là việc làm của con người. Tuyệt đối không thể thành công.
Hơn nữa, Mai Vũ và những người kia chắc không dám bảo vệ chuyện của Thiên Điểu.
Ban đầu, họ đều không đồng ý nhưng khi Mai Vũ nói: “Xin các huynh giúp ta làm chút chuyện cho Thiên Hòa đi.” thì đành phải thỏa hiệp.
Nàng rất ít khi khẩn cầu người khác.
Nàng luôn tự trách mình không thể cứu lấy đứa bé kia.
Đau lòng bước đến trước mặt nàng, Tạ Vãn Phong trịnh trọng đồng ý.
“Mai Vũ, bọn ta nhất định sẽ bảo vệ nó.”
Vì nàng, bọn ta nhất định sẽ liều mạng bảo vệ nó.
Buổi chiều, An Thiếu Hàn nhận được chiến thư của Đông Thần Hạo.
Ước định bảy ngày sau sẽ là lúc công thành.
An Thiếu Hàn thủ, Đông Thần Hạo công.
Nếu Đông Thần Hạo thắng, An Thiếu Hàn phải tự động lui binh, để lại năm thành trì.
Nắm chặt quan ấn trong tay, An Thiếu Hàn tính toán.
“Vương Gia, hay là thương lượng với Hoàng Thượng đi, mất đi năm thành trì, Tây Thự ắt phải tiêu vong.” Phó tướng lo lắng khuyên nhủ.
Mai Vũ suy nghĩ một chút lại nhìn về phía An Thiếu Hàn.
Ánh mắt song phương chạm nhau.
Trong mắt An Thiếu Hàn có vài phần tìm tòi nghiên cứu.
Mai Vũ thở dài, kiên định tin tưởng nói: “Ấn đi, không phải ngài nghĩ thế sao?”
Trái tim An Thiếu Hàn rung động.
Không hổ là tiểu yêu tinh của hắn, hiểu rõ tâm tư hắn.
Không sai, hắn cũng nghĩ như vậy.
Võ tướng đứng một bên nóng nãy gào lên với Mai Vũ: “Ngươi thì biết cái gì? Nếu thua, binh lính sẽ xong đời, dân chúng gặp tai ương. Một đám người giống đàn bà các ngươi đừng có ra chiến trường nói bậy nói bạ.”
Trong mắt Bách Bất Duy sát khí bốc lên vùn vụt, đại đao trên tay cũng chực bay ra.
Mai Vũ nhíu mày quát: “Dừng tay.”
Bách Bất Duy không cam lòng dừng tay. //dien//đàn//le//quy//don
An Thiếu Hàn liếc nhìn Mai Vũ, chỉ thấy Mai Vũ đứng lên, lấy tiêu ra, hướng về phía võ tướng lạnh lùng nói: “Không bằng so thực chiêu, mời tướng quân rút binh khí ra.”
Võ tướng đang muốn giáo huấn đám tiểu tử không biết trời cao đất rộng này, rút trường thương phía sau lưng ra, thô lỗ đáp: “Bổn tướng nhắc nhở ngươi, binh khí nho nhã như vậy không thể ra chiến trường được đâu.”
Hoa Tử Nguyệt nở nụ cười châm chọc.
Binh khí tao nhã?
Đúng là người thô kệch, cây tiêu đó là thần khí.
Tuy có vẻ vô dụng nhưng lại vô cùng sắc bén, hơn nữa tuyệt đối không phải loại binh khí dễ bị hư hao.
Cái tiêu này giống như cái người gọi là Hoa Tử Tiêu kia, trừ khi tự nó muốn hư, nếu không tuyệt đối không xảy ra vấn đề gì.
Trường thương đâm tới, Mai Vũ nghiêng người tránh thoát.
Chuyển thân, tiêu liên tục đánh ba đường về phía đối phương, người kia nhanh nhẹn né tránh, Mai Vũ mỉm cười, nhấc chân lên nói: “Dưới háng có sơ hở.”
Đối phương sửng sốt, vội vàng lùi lại.
Mai Vũ tiến tới giữ chặt lấy đối phương, cổ tay võ tưởng xoay ngược lại bắt lấy tay Mai Vũ. Mai Vũ rút tay về, đối phương tay đưa tay tới, Mai Vũ nhíu mày nói: “Lúc này không nên vươn tay bắt đối thủ, nên thu cổ tay về, hạ khuỷu tay xuống vì đối thủ sẽ dùng chân!”
Một cước bọc dưới nách đối phương, chân Mai Vũ đá lên ngực người kia, võ tướng đau đớn xoay người, tiêu đã kề ngay cổ.
Trường thương của võ tướng rơi xuống đất, không dám cử động dù chỉ một chút.
“Tướng quân, nếu đây là chiến trường thì ngài đã chết rồi.” Mai Vũ mỉm cười nói.
Phía sau truyền đến tiếng vỗ tay của An Thiếu Hàn.
“Vương tướng quân, chịu thua chưa?”
Võ tướng ngại ngùng cười ngây ngô, đáp: “Thua, thua rồi, công tử, tại hạ xin lỗi vì những lời vừa rồi.”
Mai Vũ cười cười thu tiêu trên tay về, nói: “Vương tướng quân có lòng yêu lính thương dân, đáng tôn kính. Nhưng Vương tướng quân có từng nghĩ tới, dù về kinh hỏi Hoàng Thượng là đúng, nhưng cho dù dùng Thiên Lý Mã, nhanh nhất cũng mất đến năm ngày. Nếu trong năm ngày này, đối phương cắt đứt lương thảo bên ta vậy trận chiến sau đó, tướng quân nghĩ xem phải đánh ra sao?”~dien^[email protected]^[email protected]~
Võ tướng đỏ mặt cúi đầu.
Đúng vậy, hắn không hề suy xét đến điểm này.
“Truyền lệnh của bản tướng, toàn quân tiến vào trạng thái chuẩn bị chiến tranh.”
Nhếch môi cười, quan ấn của An Thiếu Hàn vững vàng ấn xuống.
Đông Thần Hạo, chúng ta hãy đường đường chính chính so đấu đi.
Ra khỏi trướng, Tạ Vãn Phong bóp mặt Mai Vũ kêu lên: “Ôi ôi, không ngờ Mai Vũ nhà chúng ta còn hiểu binh pháp nữa nha.”
Mai Vũ trừng mắt, chụp lấy “móng vuốt” của Tạ Vãn Phong, gầm gừ: “Tránh ra coi.”
Vui vẻ bước đi, lúc bước tới trướng của Thiên Điểu, Mai Vũ bất giác dừng bước.
Sờ túi ô mai lớn bên sườn, Mai Vũ khó xử cắn môi.
Nàng muốn chia ô mai cho Thiên Điểu ăn.
Nhưng nàng đã cảnh báo mình, người kia không phải Thiên Hòa, phải luôn đề phòng nó. Nhưng có lẽ do trên người nó chảy cùng loại máu với Thiên Hòa, Mai Vũ muốn chia sẻ với nó những ký ức về Thiên Hòa.
Thiên Hòa giống nàng, thích ăn ô mai. Nó luôn bám lấy chân nàng, đòi nàng cho ăn ô mai.
Hoa Tử Nguyệt liếc mắt ra hiệu với những người khác. Cả đám thức thời nhốn nháo rời đi.
Mai Vũ bồi hồi ngoài trướng một lúc, thấp thỏm hỏi khẽ: “Thiên Điểu, đệ ở đâu?”
Thiên Điểu đang ở trong cầm Liên Tâm Qủa, không biết nên làm cách nào để Mai Vũ ăn nó. Nghe tiếng gọi bên ngoài, Thiên Điểu vội vàng giấu thứ trên tay đi.
“Ở đây.” Nó từ trên giường đứng dậy.
Mai Vũ kéo rèm bước vào.
Thiên Điểu nhìn nàng, lạnh lùng hỏi: “Có chuyện gì sao?”
Mai Vũ cầm cái túi lớn, ngượng ngùng nói: “À…không có gì đặc biệt…Vì đệ bị bệnh, đại phu nói không được ăn những thứ dầu mỡ. Ta còn chút ô mai nên mang qua.”
Thiên Điểu cười châm chọc: “Ngươi cũng dùng chiêu này để lừa gạt Thiên Hòa?”
Mai Vũ chán nản cúi đầu, mệt mỏi bước đến giường Thiên Điểu, lấy ghế ngồi xuống.
Nàng đã sớm biết mình không cách nào gần gũi với đứa bé này.
Thiên Hòa đáng yêu của nàng sao lại có một ca ca có cái miệng đáng ghét vậy chứ?
Nhét ô mai vào tay Thiên Điểu, Mai Vũ nâng má đáp: “Có lẽ thế. Thiên Hòa rất thích ăn cái này, lúc nào cũng quấn lấy ta đòi ăn ô mai, nó làm nũng đáng yêu lắm.”
Lòng Thiên Điểu chấn động, trong đầu hiện ra dáng vẻ Thiên Hòa tịch mịch ngồi trên bàn đu dây.
Có lẽ, nguyên nhân nó thân cận với nữ nhân này phần lớn là vì nó tìm thấy sự ấm áp từ nàng.
Đứa bé đơn độc sợ nhất là ấm áp. Một khi bại lộ dưới ánh mắt trời, tất cả sự băng lãnh đều bị hòa tan.
Mà những đứa trẻ cô đơn đều là đứa con của tuyết, một khi bị hòa tan sẽ lập tức biến mất.
Bỏ một miếng ô mai vào miệng cắn, gương mặt Thiên Điểu vẫn nghiêm túc, lạnh lùng: “Ta không phải Thiên Hòa, sẽ không bị ngươi mua chuộc.”
Mai Vũ cười dịu dàng, đáp: “Ừ, ta biết. Ta chỉ muốn chia sẻ với đệ một chút thôi.”
Như vậy…nàng sẽ thấy như Thiên Hòa chưa từng rời di.
Thiên Điểu quay đi, không muốn nhìn vẻ dịu dàng của nữ nhân kia.
Nó không chịu nổi vẻ mặt đó vì đến giờ nó vẫn chưa từng tiếp xúc với sự dịu dàng nào.
Bàn tay lơ đãng chạm vào Liên Tâm Quả.
Thiên Điểu đột nhiên nghĩ ra ý hay. Nó quay đầu nhìn Mai Vũ.
“Ta không thích thiếu nợ ai bất kỳ thứ gì. Ngươi đã cho ta thức ăn không tệ, để hoàn lễ, ta cho ngươi cái này.”