Một đêm quỷ dị, loại rượu kỳ lạ, chuyện khó hiểu đột ngột ập tới.
Ngoài dự tính, lại không thể tránh khỏi phiền toái.
Lúc Bách Bất Duy tỉnh lại đã là lúc sáng sớm, nơi hắn đang ở không phải là con đường có đèn treo, cũng không phải là nơi có thể nghe tiếng trúc xào xạc vào buổi tối. Mà trong tay hắn lại đang cầm một thanh đoản kiếm, nằm trên bãi cỏ.
Bách Bất Duy chỉ cảm thầy đầu hơi choáng váng, hắn đứng lên, lắc đầu, lại nhìn thanh đoản kiếm trong tay, vẫn không biết chuyện gì đang xảy ra.
Trời chưa sáng hẳn, không khí xung quanh làm cho người ta cảm thấy không thoải mái.
Bách Bất Duy cảm thấy có chút ảo não, than thở: “A, ta thật khờ, chắc không phải ta vừa cùng quỷ uống rượu cả đêm đó chứ.”
Trời ạ, hắn bị ngốc hay sao, lại có thể uống rượu với người lạ.
Lúc Bách Bất Duy định ném đoản kiếm đi, đột nhiên có một tiếng thét truyền tới.
“Đứng lại!”
Bách Bất Duy nghi hoặc, nhìn quanh, bốn phía đột nhiên xuất hiện một đám người cầm kiếm.
Bách Bất Duy nhíu mày, tự hỏi.
Trả thù? Hắn đã biến thành như vậy rồi, chẳng lẽ vẫn còn có người nhận ra hắn sao? Nếu không…là cướp à? Mới sáng sớm, sơn tặc dậy sớm vậy sao?
Nhưng hiển nhiên, cách nghĩ của hắn cũng không đúng, bởi vì sau khi đám người vây quanh hắn thì cầm kiếm nhìn chằm chằm như đã được huấn luyện nghiêm chỉnh, không hề có động tác gì khác. Sau đó, có một người từ phía sau bước ra.
Đó là một nam tử có gương mặt thanh tú, mặc một bộ sam y màu tím, vừa nhìn đã biết là người của gia đình giàu có.
Người kia quan sát Bách Bất Duy, lúc tầm mắt hắn dời đến thanh đoản kiếm kia, gương mặt bỗng trở nên nghiêm túc.
Hăn nói với đám người kia: “Bắt lấy hắn!”
Bách Bất Duy mất hứng, bĩu môi nói: “Này, chờ một chút. Bắt người phải có lý do chứ.”
Đám người này không muốn làm rõ tình hình à? Nếu Bách Bất Duy hắn muốn thì không ai ở đây có thể làm gì được hắn.
“Lý do? Lý do là gì ngươi còn không biết à?” Người kia giận dữ nhìn hắn, oán hận nói.
“Các ngươi muốn bắt ta, làm sao ta biết được?” Bách Bất Duy cảm thấy thật chướng mắt.
Điên thật, phiền phức cứ liên tục kéo tới, đang lúc tâm trạng hắn đang vô cùng khó chịu, dùng đám người này để trút giận vậy.
“Lý do là ngươi đã giết Thành chủ Bách Lý Phong Vân Thành.” Nam tử nói xong, vung tay lên, đám người cầm kiếm lập tức vọt lên.
Bách Bất Duy cười lạnh.
Hừ, giết Thành chủ? Bách Bất Duy hắn không có thời gian để làm chuyện nhàm chán đó.
Đám người này đến cả chứng cứ còn không có đã vội vã bắt người lung tung.
Bách Bất Duy vận lực, định phản kích nhưng hắn chợt phát hiện ngay cả một chút nội lực hắn cũng không thể sử dụng được.
Lòng hắn trầm xuống, cả người ngẩn ra.
Lại liếc nhìn đoản kiếm trong tay, Bách Bất Duy dường như đã hiểu được chuyện gì đang xảy ra rồi.
Bên tai hắn lại vang vọng lời nói của người đêm qua.
“Thanh Tương không phải loại rượu mạnh nhất, chỗ ta có một loại rượu dũng khí, ngươi uống vào nhất định sẽ say.”
“Rượu này tên là Hồng Chước, mặc kệ là ai uống vào, đều sẽ say.”
…
Chết tiệt! Đây là một cái bẫy! Tất cả những chuyện này nhất định là đã có người sắp đặt trước.
Thứ kia căn bản chẳng phải là rượu gì cả mà chính là tán công dịch.
Hắn lại nghĩ về những chuyện kỳ lạ tối qua. Tại sao ở một nơi hẻo lánh như thế lại đột nhiên có người mời hắn uống rượu cơ chứ, đều tại lúc đó tâm tình hắn quá kém nên mới không có một chút hoài nghi nào.
Thiên hạ này quả nhiên không có loại rượu nào tốt cả.
Bây giờ xem ra hắn không thể phản kháng được. Trong lòng đã tỏ, Bách Bất Duy thức thời nén đoản kiếm trong tay xuống, giơ tay lên, nói: “Các ngươi bắt đi, dù sao thì ta cũng trong sạch.”
Dường như không tin hắn lại dễ dàng chịu trói như vậy, những người đó đợi một hồi, không thấy Bách Bất Duy có bất kỳ phản kháng nào mới trói hai tay hắn ra sau lưng.
“Mang về.” Tử y nam tử nói.
Bách Bất Duy trừng mắt, bực bội đám người này sao chẳng biết phân biệt trắng đen xanh đỏ gì cả.
“Này, ta cũng cần chết một cách rõ ràng chứ. Ta muốn biết tại sao các người lại đoán là tại hạ giết người?” Bách Bất Duy đè nén lửa giận sắp phun trào, cố gắng ra vẻ tốt tính nói.
Tử y nam tử nhìn hắn, nói: “Tại hạ là Tử Hoa, là quản gia của Thành chủ Bách Lý Phong Vân Thành, trước hết hãy nói tên của ngươi đi. Tuy ngươi sắp chết nhưng chúng ta vẫn phải phát thông cáo, tất nhiên phải biết tên của ngươi.”
Bách Bất Duy trừng mắt, mắng thầm trong lòng: “Ta không biết đã chết bao nhiêu lần rồi.”
“Đi không đổi tên, ngồi không đổi họ, tại hạ là Bách Bất Duy.”
Tử Hoa chau mày, không nói gì.
“Bách Bất Duy à, ngươi đã sắp chết, hãy cho ngươi chết một cách rõ ràng đi. Đêm qua ngươi đã sát hại Thành chủ nhà ta rồi lẩn trốn đến đây, chỗ thất sách của ngươi đó là ngươi còn chưa vứt bỏ hung khí.” Tử Hoa kết luận.
Bách Bất Duy nản lòng gục đầu xuống.
Bây giờ hắn thật giận hai tay mình bị trói, nếu không hắn sẽ xông lên cho tên kia một đấm.
Tên kia còn tiễn hắn bằng một câu: “Ngu ngốc!”
Đúng vậy, ngu ngốc! Đầu óc hắn đâu có bệnh, nếu định chạy trốn sao còn cầm theo hung khí! Trực tiếp ném lại đó không được à.
Hãm hại, rõ ràng là hãm hại.
Nở nụ cười bất đắc dĩ, Bách Bất Duy ngẩng đầu, muốn nói chuyện với người kia.
“Này, huynh đệ, ngươi không nghĩ tới vì sao ta lại cầm theo hung khí mà chạy trốn à?”
Đôi mắt Tử Hoa trầm như nước, hắn nói: “Nếu là người khác thì ta không dám nói. Nhưng nếu ngươi là Bách Bất Duy thì ta lập tức xác định ngươi chính là hung thủ. Ai ai cũng biết, Thành chủ Bách Lý Phong Vân Thành cất giấu một quốc gia đã biến mất, Nguyệt Lạc Quốc, trong tòa thành này. Thanh đoản kiếm này chính là chìa khóa để mở ra Nguyệt Lạc Quốc. Bách Bất Duy, ngươi là một cao thủ đạo mộ, người khác không biết giá trị của thanh đoản kiếm này, chẳng lẽ ngươi lại không?”
Lúc này, Bách Bất Duy mới cẩn thận nhìn ngắm thanh đoản kiếm trong tay hắn.
Khi hắn nhìn đến hình trăng lưỡi liềm khắc trên lưỡi kiếm, tâm tình càng thêm trầm xuống.
Từ xưa, quả thật Nguyệt Lạc Quốc đã từng tồn tại. Mấy trăm năm trước, có một tòa thành đột nhiên xuất hiện. Nơi đó chứa đầy báu vật, trân châu, nơi nơi đều là kho báu, người ở đó mặc kệ là nam hay nữ đều đẹp như tiên. Những kẻ tham lam muốn chia cắt Nguyệt Lạc Quốc nên nói xấu rằng mọi người ở đó là do Hồ Ly biến thành, muốn cùng nhau công thành. Nhưng trước đêm đó, Nguyệt Lạc Quốc đột nhiên biến mất trên thế gian, về sau mới có Bách Lý Phong Vân Thành.
Sau đó, nghe đồn Thành chủ Bách Lý Phong Vân Thành cứu một nữ tử, nhất kiến chung tình với nàng.
Từ đó hai người họ yêu nhau. Nhưng một ngày kia, đột nhiên nữ tử kia bị người ta đuổi giết.
Thành chủ đến cứu nhưng đã trễ. Lúc chết, nữ tử trao cho hắn một thanh đoản kiếm, nói đó là chìa khóa vào Nguyệt Lạc Quốc.
Tuy Thành chủ lấy được đoản kiếm nhưng vẫn chưa tìm ra cửa vào Nguyệt Lạc Quốc nên cái chìa khóa kia cứ thế truyền xuống đời đời.
Làm sao hắn có thể không biết? Đương nhiên là hắn biết.
Rốt cuộc là ai đã hãm hại hắn? Hao phí nhiều tâm tư như vậy, trùng hợp với những điều hắn đã nghĩ đến.
Không, không phải như thế.
Vẫn có một người có thể chứng minh là hắn trong sạch, là người đêm qua.
“Ta không có giết người, ngày hôm qua ta uống rượu cùng một nam nhân đeo mặc nạ màu bạc!” Bách Bất Duy vùng vẫy.
Hắn không sợ chết, nhưng cũng không có nghĩa là hắn chấp nhận một cái chết không rõ ràng.
Tử Hoa cười lạnh, nói: “Không sai, Thành chủ nhà ta hiếu khách, mời ngươi uống rượu, nào ngờ ngươi lại là kẻ lòng lang dạ sói, lại có thể giết chết hắn.”
Bách Bất Duy lập tức ngẩn người.
Sao, sao lại thế này?
Người chết là cái người ngày hôm qua uống rượu với mình sao?
Có lẽ do bị kích động, có lẽ là do nhìn thấy nơi chủ mình bị giết, Tử Hoa phẫn nộ chỉ về phía gian phòng trước mặt, nói: “Nhìn đi, nơi này có quen không, Thành chủ nhà ta đã mời ngươi uống rượu ở đây. Bách Bất Duy, ngươi mà là nhân sĩ giang hồ à? Sao lại có thể đê tiện như vậy?”
Trừng mắt, Bách Bất Duy mở to miệng.
Không, hắn không có uống rượu ở trong này.
Đêm qua tuy có uống rượu nhưng hắn vô cùng tỉnh táo.
Hắn và người đeo mặt nạ uống rượu trong một gian nhà trúc.
Nghiêng tai là có thể nghe thấy tiếng lá trúc xào xạc, trước cửa có một con đường rất dài, hai bên có hàng rào treo đầy đèn lồng. Cho dù là vứt đèn đi thì hàng rào cũng không thể nào biến mất.
Mà bây giờ trước mặt hắn rõ ràng là một ngôi nhà gỗ tương đối xa hoa, bên ngoài còn có một cái hồ sen thật lớn. Tháng bảy, hoa sen tươi đẹp đang nở rộ làm mờ mắt người khác.
Cuối cùng, Bách Bất Duy cũng ngừng giãy dụa. Nhắm mắt lại, cảm giác vô lực bỗng trào dâng, xem ra ông trời thật sự muốn tiêu diệt hắn.
Vô duyên vô cớ bị người ta hãm hại.
Lần này, thật sự xong rồi.
Ha ha, chết à? Cũng được thôi, sống thật là mệt mỏi.
Chi bằng, chết cho thoải mái.