Tặng Quân Rượu Độc, Tiễn Quân Ra Đi

Chương 44: Chương 44: Giả Trang Nữ Nhân Trà Trộn Vào Vương Phủ




Liễu Hành Vân, là cố nén không phun cười trước mặt Tạ Vãn Phong. Vô cùng thống khổ đè nén vẻ mặt của mình, đến mức khóe miệng liên tục co rút.

Tạ Vãn Phong ánh mắt ôn nhu nhìn hắn, nhu hòa nói: “Hành Vân, muốn cười thì cứ việc cười đi.”

Liễu Hành Vân run lên, kiên định nói: “Không, Vãn Phong. Bây giờ không phải là lúc để cười, đại sự quan trọng.”

Lời này hoàn toàn là nói láo. Tạ Vãn Phong kia thân cao, mặc váy, lại bôi chút phấn, một mỹ nam hoàn mỹ cương quyết vẽ thành nữ xấu xí.

Bộ dáng như vậy nếu để cho Vân Khinh quái gở kia nhìn thấy, còn không lập tức chạy mất a.

Hắn nếu không biết là Tạ Vãn Phong, cũng chính xác bị hù chết.

Nhưng hắn biết là Tạ Vãn Phong, cho nên, hắn sẽ không bị hù chết, mà là bị cười chết.

Nhưng hắn không dám cười a. Nếu cười một tiếng, nhất định sẽ bị hắn chỉnh đốn.

Ở trong lòng, Liễu Hành Vân từng lần một dặn dò mình: cái kia là vì che giấu diện mạo mới vẽ như vậy đấy.

Nhưng ruột gan vẫn còn đan thắt lại.

Cái bộ dáng này, hảo hảo cười a! ! !

Tạ Vãn Phong tiếp tục nhu hòa nói: “Ta quyết định đi Vương Phủ.”

Liễu Hành Vân lúc này không cười, cũng cười không ra, nhìn hắn nói: “Ngươi xác định?”

“Xác định.”

“Ngươi điên rồi? Ngươi biết chỗ đó là chỗ nào không? Nếu như chúng ta đi vào tuyệt đối sẽ chết thảm vô cùng.” Liễu Hành Vân cố ý nhấn mạnh nói.

Đúng, nơi đó cơ quan trùng trùng, xông vào mà nói, An Thiếu Hàn không ra người nào là có thể giải quyết xong hai người.

Tạ Vãn Phong nghe hắn nói như vậy nổi cáu: “Ngươi cũng biết a! Lúc ấy ngươi không phải là không sợ chết mang nàng đi sao!”

Liễu Hành Vân nhất thời không nói gì, yên lặng cúi đầu. Nhẹ giọng nói: “Vãn Phong, ta không sợ chết.”

Tạ Vãn Phong ngẩn người, thái độ ngay sau đó mềm nhũn ra.

Hắn biết, Liễu Hành Vân không sợ chết, hắn sợ cứu không được Mai Vũ.

“Chúng ta không thể chết được, chẳng những không thể chết được, còn phải cứu Mai Vũ ra.” Tạ Vãn Phong kiên định nói.

Liễu Hành Vân nghi ngờ ngẩng đầu, thấy nụ cười Tạ Vãn Phong tự tin.

Sắc môi màu đỏ kia, có khí phách . . . . . Âm thanh gây kinh sợ.

Không tự chủ co lại, Liễu Hành Vân chảy nước miếng hỏi: “Vãn Phong, ngươi, có, có biện pháp rồi?”

Tạ Vãn Phong ánh mắt ôn nhu nhìn hắn, từ trong tay lấy ra y phục màu xanh nhạt , ngẩng đầu , giọng the thé nói: “Hành Vân, đây là cho ngươi. Mặc vào đi.”

Gương mặt tuấn tú lập của Liễu Hành Vân lập tức tái đi vô cùng thê thảm.

Ông trời ơi! Là hắn biết, Tạ Vãn Phong sẽ không làm chuyện chịu thiệt. Coi như là mất mặt, hắn cũng sẽ lôi hắn theo.

Cặp mắt đáng thương mở to, Liễu Hành Vân vẻ mặt đau khổ vì mình tranh thủ một cơ hội cuối cùng.

“Vãn Phong, bọn họ cũng biết ta.”

Vãn Phong nhướng lông mày, thờ ơ nói: “Trang điểm lên là được. Ta cũng chuẩn bị xong cho ngươi rồi.”

Liễu Hành Vân lần này là hoàn toàn tuyệt vọng, trên tay đang cầm y phục run rẩy. Trong lòng lệ rơi đầy mặt.

Tạ Vãn Phong, ngươi quả nhiên là —— ngươi muốn xuống địa ngục, ai cũng phải đi theo ngươi a.

Liễu Hành Vân kiên trì , hai người rốt cục không có hướng tới bôi phấn trên mặt. Nhưng dáng dấp Tạ Vãn Phong thật sự là nhìn rất được.

Coi như là mặc nữ trang, vóc người căn bản không cân đối, nhưng cũng vẫn đẹp mắt dọa người như cũ.

Liễu Hành Vân ở trong lòng rất phỉ nhổ: đáng chết, lớn lên đẹp mắt để làm gì a. Không biết sẽ mang đến phiền toái rất lớn cho người khác sao.

Đôi mắt đào hoa lại buồn bả nói câu: “Trời ạ, không nghĩ tới để cho mình bình thường như vậy không dễ dàng.”

Liễu Hành Vân hận không được cắn được hắn một phát. Mắt hoa đào đáng chết!

Hai người tạm thời xác định tên mới.

“Ngươi tên là Tiểu Lục.” Tạ Vãn Phong chỉ vào Liễu Hành Vân nói.

“Ngươi tên là Tiểu Hồng.” Liễu Hành Vân nhìn Tạ Vãn Phong nói.

Hai người nói xong, nhìn nhau mấy giây, chợt đỡ nhau ra cửa nôn ra một trận.

Nôn, tên thật dung tục!

Nhưng không có cách nào, bọn họ là đến Vương Phủ làm nha hoàn, không phải đi giả trang Đại tiểu thư. Cho nên, nhất định phải làm đến —— không có tục nhất, chỉ có tục hơn.

Đi tới nơi tuyển nha hoàn, hai người lập tức ngây người.

Người ta tấp nập từng lớp từng lớp nữ nhân. . . . . .

Người cạnh tranh, rất nhiều a. . . . . .

Liễu Hành Vân gương mặt đau khổ nhìn hắn, nói: “Hôm nay công việc đơn giản, khó tìm a.”

Nhìn lại hướng bốn phía, tất cả cô gái cũng ngạc nhiên nhìn hai nữ nhân cao lớn đứng ở trong đội ngũ.

Thật là cao, có cảm giác bị áp bách.

Chân Liễu Hành Vân, có chút nâng lên

Khóc, cũng biết sẽ bị đại nhân ném lại.

Tạ Vãn Phong cúi đầu suy tư , khóe miệng nhếch lên nụ cười tà ác: “Xem ta.”

Xếp hàng đến chỗ chủ quản, chủ quản vốn là cúi đầu, cảm thấy được phía trên một mảnh bóng ma, lười biếng ngẩng đầu lên. Sợ thiếu chút nữa từ trên ghế nhảy dựng lên.

Mẹ kiếp, hai nữ nhân này thật là cao!

Không tự chủ co lại một cái, chủ quản vội vàng nói: “Không được, không được, quá cao.”

Tạ Vãn Phong cười một tiếng, đột nhiên bắt được tay chủ quản, kích động nói: “Chủ quản, trong vương phủ nhất định có nhiều thị thiếp được Vương gia sủng ái. Vương gia cả ngày mệt mỏi, không thể thường xuyên làm bạn. Chủ quản, ngươi nghĩ thử xem, nếu thị thiếp muốn lấy đồ nhưng lại không thể với tới, vậy làm sao làm? Hai người bọn ta cao to, vừa đúng có thể đền bù khuyết điểm này. Nhà ta lúc mới bắt đầu mở tiêu cục, gia đạo xuống dốc mới ra ngoài. Còn có một chút thân thủ, các vị thị thiếp phiền muộn thì chúng ta có thể biểu diễn xiếc ảo thuật giúp giải tỏa buồn bực. Nếu có nguy hiểm, có thể trước tiên đứng ra.Nha hoàn như chúng ta, chính là lúc ra ngoài cần mang theo a.”

Chủ quản bị hắn nói choáng váng, lại đột nhiên nhớ tới, bọn họ có chút võ công, nha hoàn lần này, vì coi chừng nữ tử kia mà chọn. Liền muốn cho hai người qua.

Lau mồ hôi, chủ quản hỏi: “Các ngươi tên gì?”

Tạ Vãn Phong lập tức tích cực hồi đáp: “Ta tên là Tiểu Hồng, hắn gọi tiểu Lục, chúng ta là tỷ muội đến từ tiêu cục.”

Chủ quản bị lôi khóe miệng co quắp, xoa cái trán một chút nói: “Hai người các ngươi được trúng tuyển, theo ta trở về Vương Phủ đi.”

Chủ quản nói xong, vội vàng đưa hai người kia rời đi.

Người không tệ, chính là tinh thần chưa ra hình dáng gì. . . . . .

Liễu Hành Vân hết sứ bội phục há hốc mồm, nhìn Tạ Vãn Phong. Thật lâu mới thốt ra một câu nói: “Tạ Vãn Phong, ngươi không đi kể chuyện cổ tích thật đáng tiếc .”

Dạ, hảo đáng tiếc. Nhưng hắn không đi ăn xin đáng tiếc hơn.

Cứ như vậy há miệng, muốn ăn xin bao nhiêu gia đình cũng có thể thành địa chủ giàu có.

Tạ Vãn Phong sắc mặt khó coi một quyền nện trên bụng Liễu Hành Vân.

Vẻ mặt Liễu Hành Vân nhất thời thay đổi.

Con mẹ nó! Hạ thủ thật ác độc.

Tạ Vãn Phong lại ngẩng đầu, cố ý giả thanh âm rất ghê tởm nói: “Nha, tiểu Lục nhi, ngươi khen người làm ta ngượng ngùng đây.”

Dạ dày Liễu Hành Vân. . . . . .

Bắt đầu co giật, co lại . . . . . .

Tạ Vãn Phong, ngươi quả nhiên đủ độc ác. . . . . .

Cứ như vậy, hai người theo chủ quản đến Vương Phủ.

Lại không nghĩ rằng, An Thiếu Hàn không chỉ có thông minh, cũng rất cẩn thận.

Bọn nha hoàn mỗi lần bị dẫn đi vào, liền lập tức bị gọi vào trong phòng.

Chủ quản nói, An vương muốn đích thân kiểm tra có người nào khả nghi xâm nhập vào hay không.

Tạ Vãn Phong cùng Liễu Hành Vân liếc mắt nhìn nhau, rối rít đổi sắc mặt.

Thật là xui xẻo a! A! A!

————

An Thiếu Hàn đi vào, đứng ở phía trước nhất, phòng rất lớn, Tạ Vãn Phong cùng Liễu Hành Vân đứng ở hàng cuối cùng. Lại cố ý co lại thân thể, trong lúc nhất thời không thấy được bọn họ.

An Thiếu Hàn vô cùng bình tĩnh, chỉ là nhìn một cái, dò xét.

Tạ Vãn Phong xuyên thấu qua đám người thấy được hắn.

Lập tức ở trong lòng phân tích.

Cuối cùng phải kết luận không biết ai đẹp trai hơn.

Hoàn toàn không phải là một loại hình. Tạ Vãn Phong có chút khinh thường bỉu môi.

Hừ, lớn lên đẹp trai như thế nào. Lạnh lùng như vậy, bộ dạng từ chối ngàn người, Mai Vũ mới sẽ không thích đây.

Nghĩ tới trong lòng có chút thư thái.

Trong lúc nhất thời thế nhưng không khẩn trương hắn sẽ nhanh đi tới bên cạnh.

Ngược lại một bên Liễu Hành Vân không dám thở mạnh, khẩn trương nắm quả đấm, chuẩn bị vừa xảy ta tình huống, lập tức chạy trốn.

Nhưng cuối cùng, An Thiếu Hàn cũng không đi tới.

Bởi vì có một người hầu hoảng sợ chạy vào. Quên quy củ hô to: “Vương gia, ngài nhanh đi xem mấy con chim quý một chút đi. Vũ cô nương chơi đùa mấy con chim điểu nổi điên rồi!”

Vũ cô nương, là Mai Vũ a.

Tạ Vãn Phong che miệng lại, thiếu chút nữa cười phun ra.

Khiến chim nổi điên, Mai Vũ này thật đúng là lợi hại a.

An Thiếu Hàn nghe được, trên vẻ mặt lạnh như băng lập tức tan ra, không hề quát tên người hầu mà là giận dử nhảy lên, xoay người, nổi giận nói: “Cái gì! Nha đầu đáng chết này!”

Cắn răng nghiến lợi nói một câu, An Thiếu Hàn vội vàng rời đi, trước khi ra cửa còn mới nói một câu: “Để cho bọn họ nên làm gì thì làm cái đó đi.”

Tạ Vãn Phong có chút ngẩn người.

Chiến thần An Thiếu Hàn lạnh lùng trong truyền thuyết, vậy mà cũng có vẻ mặt nhân tính như thế.

Quá thần kỳ. Trong mơ hồ, Tạ Vãn Phong cảm thấy, giữa Mai Vũ cùng An Thiếu Hàn, còn có chuyện gì đó hắn không biết.

Mai Vũ tại sao không bị giam lại?

Nghe người hầu nói, nàng rất khỏe mạnh ở đây làm loạn. Như vậy An Thiếu Hàn tại sao bắt nàng trở lại.

Càng làm cho hắn kinh ngạc chính là, hắn nghĩ tới, Tử Ngọc bảo trâm vẫn còn trong tay Liễu Hành Vân.

Mà An Thiếu Hàn, tựa hồ không hề phái người đi tìm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.