Không nên, ngàn lần không nên, Vân Khinh cảm thấy mình không nên nhận công việc này của An Thiếu Hàn. Không nên bởi vì tin tưởng diện mạo của hắn, từ đó tin tưởng diện mạo của toàn bộ người trong Vương Phủ. Mặc dù An Thiếu Hàn đã bày tỏ đó là một việc ngoài ý muốn. Mặc dù hắn đã khẳng định xử lý tuyệt đối nữ nhân xấu xí đó. Nhưng Vân Khinh vẫn mỗi ngày ngủ không ngon giấc. Cảm giác trong bóng tối, nữ nhân kia đang trưng ra khuôn mặt xấu xí trước mặt hắn tươi cười. Huống chi, trên đời sẽ không chỉ có một nữ xấu xí này, Vương Phủ cũng không phải là chỗ tuyệt đối chỗ an toàn. Vì vậy hắn không dám ra cửa, không dám đi lại trong vương phủ. Chứ nói chi là mục đích lúc ban đầu. Kỳ thực hắn không hề muốn cùng nhân vật Vương gia nguy hiểm này giao thiệp, và lại An Thiếu Hàn nhân vật lợi hại này. Hắn nhận công việc này chỉ vì tìm một người. Vũ Thần trong truyền thuyết giết chết Trúc Thiên cùng nha đầu trong trí nhớ luôn bị mình bắt nạt. Từ lúc nào mà trở nên lợi hại như vậy? Sau khi nghe nàng giết Trúc Thiên, hắn một ngụm nước đang uống liền phun ra ngoài rất không có hình tượng. Ngay lúc đó nhận xét chuyện này tuyệt đối là ngoài ý muốn. Nhưng không thể lường trước được Trúc Thiên mới chết, Mai Lưỡng Tân cũng bị nàng giết. Cái này chỉ có thể giải thích là “thần kỳ” Nàng có bao nhiêu ngu ngốc, có bao vụng về, không ai hiểu rõ hơn hắn. Đi hái thảo dược để dùng làm thuốc nàng không hái mà hái tất cả đều là cỏ dại. Mai Lưỡng Tân không tin, cảm thấy sai sót còn có thể trùng hợp xuất hiện? Ai biết, Mai Lưỡng Tân dùng cả đêm, từ trong “thảo dược” nàng hái phân loại ra hơn bốn mươi loại cỏ dại. Mai Lưỡng Tân tức giận thiếu chút nữa hộc máu bỏ mạng. Cùng nhau luyện võ công, nàng dùng cái gì cũng không dùng được. Sử dụng kiếm thì quẹt làm bị thương tay của mình. Đại đao thì múa rách y phục của mình. Roi cho tới bây giờ đều là dùng đánh bản thân. Ngay cả ám khí “Liên Tinh” dùng để cất vào trong ngực cũng đâm vào trên người mình. Mai Lưỡng Tân thật sự là không có biện pháp. Chỉ có thể chọn vũ khí không tốt nhất cho nàng. Cung tên. Hơn nữa mũi tên cũng không hề sắc bén. Còn nói với nàng: “Hài tử cầm đi, đến lúc đó có thể dọa người một chút.” Vì vậy từ trước đến nay nàng thành sát thủ đầu tiên dùng cung tên. Vân Khinh cũng không cảm thấy như vậy nàng có thể giết Trúc Thiên cùng Mai Lưỡng Tân. Cho nên, hắn muốn tìm nàng để hiểu rõ sự tình. Một đường theo dõi dấu vết xác định được nàng có thể cùng Liễu Hành Vân ở chung một chỗ. Cho nên dự tính lúc ban đầu hắn cần phải bước vào Vương Phủ, cũng nhất định tránh không khỏi nữ xấu xí đó. Đại cục đã định, Vân Khinh cũng chỉ có thể cảm thán mình năm nay gặp xui xẻo. Nhìn về phía ngoài cửa sổ, vô số lần hắn thở dài trong gió. ———— Nhét một bọc ô mai cho Mai Vũ, Liễu Hành Vân không nhịn được khen: “Mai Vũ ngươi thật là một thiên tài a.” Mai Vũ ở trong lòng vì mình một phen nước mắt thông cảm, vẻ mặt mất tự nhiên đáp lời: “Ha, kia, đó là đương nhiên.” Thật ra thì, nàng xấu hổ cho cái danh hiệu “thông minh” này. Đáng chết, nàng đơn giản chính là người ngu ngốc. Nhưng An Thiếu Hàn thông minh như thế làm sao có thể không nghi ngờ nàng. Thời điểm sáng nay, hắn còn cười tủm tỉm hỏi nàng: “Làm sao ngươi biết nhược điểm của Vân Khinh?” Tay Mai Vũ run lên, hung hăng cầm lược chải đầu cho hắn. Nghĩ tới nghĩ lui không biết trả lời thế nào. An Thiếu Hàn lại nói tiếp: “Chẳng lẽ, ngươi là tới giết ta.” Khi đó, An Thiếu Hàn mặc dù là cười nhưng Mai Vũ lại cảm giác được sát ý rõ ràng. “Là bọn nha hoàn đều nói hắn chỉ tiếp tuấn nam mỹ nữ, cho nên ta suy nghĩ, nếu như hắn thấy người xấu xí sẽ có biểu tình gì.” Mai Vũ liều chết chải đầu búi tóc, nhanh nhẹn trả lời. Mai Vũ nàng những thứ khác không được, nhưng nói láo tuyệt đối là cao thủ trong cao thủ. Nhìn ánh mắt sắc bén của An Thiếu Hàn, nàng cảm thấy may mắn mình không có đầu thân hai nơi. Nhưng càng làm nàng tức giận chính là, An Thiếu Hàn lại còn nói: “Ta đã nói rồi, thôn cô ngươi làm gì có bản lĩnh giết người.” Nói xong, còn thương hại vỗ vỗ đầu của nàng. Thiên sát An Thiếu Hàn, cư nhiên vũ nhục sát thủ chúng ta. Ngươi chờ, ta đem bảo bối của ngươi trộm đi. Ngươi hãy nhân tiện xác định ta có bản lĩnh hay không. Giận dữ nắm chặt tay, Mai Vũ chớp mắt, hung hãn nhìn Liễu Hành Vân. Khóe miệng Liễu Hành Vân lập tức sụp đổ. “Đại tỷ, ban ngày, cũng đừng để cho ta đi ăn trộm gà được không?” Mai Vũ trở mặt khinh bỉ sâu sắc. Ai nói muốn hắn đi ăn trộm gà mà mò mẫm khẩn trương. Nàng chỉ là muốn nhanh rời khỏi Vương Phủ. Bởi vì, cảm giác nếu tiếp tục ở chung nữa sẽ rất nguy hiểm, hơn nữa còn có thể bị nhận ra. “Ta là muốn hỏi ngươi, ngươi nghiên cứu địa hình như thế nào rồi?” Đùa nghịch nhánh cây trong tay, Liễu Hành Vân buồn rầu nói: “Ah! Không ngại nói cho ngươi biết a. Ta đã biết Tử Ngọc bảo trâm được giấu ở chỗ nào rồi, nhưng ta không thể đi.” Mai Vũ sau khi nghe, lặng yên mấy giây, lập tức cười phá lên: “Ha Ha Ha Ha! Cười châm biếm, Thần thâu Liễu Hành Vân cư nhiên lại có thể có chỗ không đi được?” Liễu Hành Vân bị nàng cười sợ hết hồn, lập tức bụm miệng nàng lại: “Thôn cô chết tiệt, ngươi nhỏ giọng một chút cho ta, đừng quên chúng ta đang liên minh.” Mai Vũ le lưỡi, hỏi: “Chỗ nào ngươi đi không được?” Sắc mặt Liễu Hành Vân khẽ đỏ ửng: “Ta không biết bơi.” Bĩu môi, Liễu Hành Vân mất hứng ở trong lòng lầm bầm: nếu tiểu gia ta cái gì cũng biết, còn dùng mười vạn lượng thuê thôn cô ngươi giúp một tay sao. Mai Vũ cố ý thương hại vỗ đầu của hắn: “Hài tử đáng thương, tỷ tỷ không chê cười ngươi.” “Ngươi lúc này nghiêm chỉnh đi!” “Hảo, hảo. Ngươi nói, muốn ta làm như thế nào .” “Đêm nay thăm dò hồ hoa lau. Nếu như ta đoán không sai, Tử Ngọc bảo trâm đang giấu ở dưới nước.” “Không thành vấn đề.” Mai Vũ mỉm cười, xoay người trở về. An Thiếu Hàn đi ra ngoài, không biết lúc nào thì trở lại, nếu như trở lại không nhìn thấy mình ở trong sân, nhất định nổi giận. Liễu Hành Vân đột nhiên nắm tay của nàng, có chút chần chờ nói: “Có thể sẽ gặp nguy hiểm.” Mai Vũ quay đầu lại: “Thế nào, ngươi đau lòng?” Liễu Hành Vân nghiêng đầu, bên tai có chút hồng: “Không phải, nếu ngươi chết, ta không có biện pháp báo cáo với Tạ Vãn Phong.” Mai Vũ khẽ mỉm cười, nhẹ giọng nói: “Ha ha, ta đây cũng không phải là vì Vãn Phong, ta là vì mười vạn lượng cùng nụ cười như mặt trời tháng năm của Liễu Hành Vân. Nếu như sợ ta chết, liền bảo vệ ta đi.” Liễu Hành Vân không nói lời nào, cắn môi dưới trầm mặc. Cứ như thế trong nháy mắt, hắn muốn buông tha tất cả, mang nàng hoàn hảo rời đi như lúc ban đầu. Nhưng cũng chỉ là một trong nháy mắt, Liễu Hành Vân ngẩng đầu, kiên định đối diện với ánh mắt nàng: “Ta sẽ bảo vệ ngươi.” Liễu Hành Vân xác định chuyện này phải hoàn thành, sẽ không lùi bước. Lùi bước không phải là biện pháp giải quyết vấn đề. Cho nên, Mai Vũ, ngươi —— ta tới bảo vệ. Ánh mắt trời tháng tư ôn nhu, mang theo một chút lạnh lẽo, nhưng Mai Vũ muốn một ngày nào đó lạnh lẽo sẽ không còn, ấm áp sẽ truyền khắp toàn thân. Cúi đầu nhìn vẻ mặt kiên định của người thiếu niên quật cường kia, có chút hơi lộ vẻ ngây thơ, nhưng lại không mất vẻ cường tráng. Khóe miệng Mai Vũ lại nhộn nhạo mở ra nụ cười ấm áp. Tuổi trẻ như thế, có một ngày sẽ trở thành nam nhân không ai bằng. Hành Vân, ngươi không biết ngươi như vậy có bao nhiêu đáng tín nhiệm. “Ta tin tưởng ngươi.” ———— Vừa mới trở về đình viện, An Thiếu Hàn lập tức liền đi vào. Vừa tiến đến gương mặt khó chịu. Mai Vũ tò mò nhìn sang, chỉ thấy An Thiếu Hàn trong tay gắt gao nắm một hình nhân bằng vải nhỏ xíu. Gương mặt sát khí, Mai Vũ lui về phía sau một chút, cảm thấy vẫn là tránh lui một chút tốt hơn. Ai biết, An Thiếu Hàn thấy nàng, trầm giọng kêu nàng: “Tiểu Vũ, tới đây.” Mai vũ ở trong lòng gào khóc một hồi. Bồ Tát ~ sớm biết cũng không trở lại. Run rẩy đi qua, Mai Vũ thấy rõ ràng trong tay hắn là búp bê vải. Vừa nhìn thấy lập tức hôn mê. Trời! Con búp bê vải này, cư nhiên là An Thiếu Hàn! Nhất định sẽ không sai! Nhất định sẽ không sai! An Thiếu Hàn đem búp bê giơ lên trước mặt nàng, khuôn mặt cực kỳ hung ác giống Diêm Vương hỏi: “Có giống ta không.” Mai Vũ lập tức đổ mồ hôi lạnh. Con mẹ nó, ta muốn nói là chính là ngươi, có thể chết không! Nếu như ta nói không phải là ngươi! Ngươi tin sao! “Vương, Vương gia, đây là búp bê, ha ha, ha ha.” Mai Vũ chuẩn bị giả bộ ngu. “Nói!” Vẻ mặt An Thiếu Hàn lập tức rét lạnh thêm mấy phần, chỉ phát ra một tiếng. Dù sao cũng là chết, Mai Vũ vươn cổ, lớn tiếng nói: “Từ bên ngoài nhìn vào chính xác là như vậy.” Đương nhiên! Bởi vì phía trên còn viết tên “An Thiếu Hàn”! ! ! An Thiếu Hàn nhịn không được nữa, rốt cục tức giận xé nát con búp bê vải trong tay. “Lại dám nguyền rủa bổn vương, bổn vương muốn ngươi chết!” Mai Vũ nhìn bầu trời sợi bông bay tán loạn, mắt thấy An Thiếu Hàn nổi điên muốn giết người. Lúc này mới hiểu được tính chất nghiêm trọng của chuyện này. Lập tức xông tới cản hắn: “Ngươi muốn đi đâu?” “Đi giết người làm búp bê vải này.” Mai Vũ nhìn thấy hắn mặt đầy sát khí, trong tức giận lại cất giấu một cỗ bi thương. Trong lòng biết, người kia nhất định rất quan trọng với An Thiếu Hàn. Liều mạng cản hắn: “Không thể đi!” “Cút! Chuyện của Bổn vương ngươi cũng dám trông nom?” “Chuyện liên quan đến mạng người ta phải xen vào! !” Mai Vũ lớn tiếng nói. Trong lúc nhất thời, trong phòng trở nên vô cùng an tĩnh, chỉ còn lại tiếng thở dốc của hai người.