Tặng Quân Rượu Độc, Tiễn Quân Ra Đi

Chương 21: Chương 21: Lần Này, Thôn Cô Thật Sự Xong Đời




“Trước hết, ta muốn nói cho ngươi biết, ngươi xong đời.” Một tin tức dữ dội vừa được hạ xuống, Mai Vũ rất không khách khí hung hăng trừng mắt liếc hắn một cái. “Ta nhổ vào! Ngươi mới xong đời!” Ăn gà Liễu Hành Vân trộm được, vẻ mặt Mai Vũ phẫn hận. Không biết sát thủ này được dạy dỗ như thế nào, ra ngoài làm việc, cái gì cũng không làm xong. Ngươi mới xong đời. Liễu Hành Vân bĩu môi, vẻ mặt ủy khuất: “Ngươi hãy nghe ta nói hết đã.” “Nói.” Vẻ mặt thương cảm nhìn chân gà trong tay, Liễu Hành Vân nói: “Nói cho ngươi biết a, An Thiếu Hàn . . . . . .” Trên trán Mai Vũ bạo xuất mấy cái gân xanh. Chết tiệt, ngươi đang nói với ta, hay đang nói với chân gà. Hay là ngươi đem chân gà trở thành ta để nói chuyện. “Cô nương ở chỗ này, ngươi nghiêm túc chút cho ta!” Mai Vũ kích động kéo ống tay áo của hắn, hung hăng đem dầu mỡ trên tay bôi hết lên quần áo đối phương. Làm cho Liễu Hành Vân hổn hển vỗ tay của nàng: “Ghê tởm muốn chết, buông tay, ngươi cái thôn này cô. Ta nói, ta nói. An Thiếu Hàn cùng đương kim Thánh Thượng muốn trong thọ yến của thái hậu vào đầu tháng năm dâng lên một phần lễ vật, vì bảo vệ sự an toàn của vật kia, tìm sư huynh Vân Khinh biết dịch dung của ngươi tới.” Một hơi nói xong, Liễu Hành Vân rốt cục thành công bỏ tay của nàng ra. Mai Vũ cũng thành công trợn tròn mắt. Liễu Hành Vân thấy vẻ mặt nàng như đứa ngốc, mắt trắng dã liếc nàng một cái, nhún nhún vai nói: “Kỳ thật cũng không cần quá lo lắng. Tận lực trốn tránh chút là được.” Khóe miệng Mai Vũ co quắp một cái. Liễu Hành Vân nghi hoặc nhìn nàng: “Như thế nào? An tâm a, An Thiếu Hàn mỗi ngày an bài cho ngươi nhiều việc như vậy, làm sao có thể gặp gỡ.” Khóe miệng Mai Vũ lại rút thêm một cái. Trong mắt lóe ra lệ quang, Mai Vũ trước ánh mắt nghi hoặc cộng thêm không hiểu của Liễu Hành Vân, yếu ớt mở miệng: “Hành Vân, An Thiếu Hàn xế chiều hôm nay nói cho ta biết, từ ngày mai muốn ta làm nha hoàn thiếp thân của hắn.” Liễu Hành Vân bị dọa nuốt luôn chân gà ở trong miệng, mất một phen khí lực mới rút được ra. Cơ hồ trong nháy mắt chân gà được rút ra, Liễu Hành Vân liền muốn xông lên kẹp chết nàng. Mẹ nó! Cũng xế chiều hôm nay An Thiếu Hàn không bình thường. Kết quả, nha đầu kia lần nữa thành công khơi ra hứng thú của An Thiếu Hàn. Thật muốn ngay tại chỗ kẹp chết nàng. Mai Vũ ảo não cuộn tròn ở một bên, không để ý tới hắn. Mai Vũ nghĩ tới Vân Khinh sư huynh. Ở Mai Hoa sơn trang, cái tên kia luôn khuếch tán thế lực hắc ám cùng Trúc Thiên cấu kết với nhau làm việc xấu, hai tên hỗn đản luôn lấy khi dễ nàng làm việc vui. Nhớ tới lúc rời khỏi sơn trang, nam nhân chết tiệt kia nói: “Mai Vũ, nếu như sau này ngươi có thể thuận lợi bước vào giang hồ, cũng không nên dễ dàng chết nha. Bởi vì, ngươi phải chết trên tay ta.” Lại nghĩ tới buổi chiều, vẻ mặt An Thiếu Hàn rét lạnh như khối băng, tức giận quăng ra một câu:. “Ngươi rất rảnh rỗi nha, có thời gian chơi. Từ ngày mai, ngươi chính là thị nữ thiếp thân của ta.” Mai Vũ cảm thấy ngày tận thế của mình đã đến. Ngẩng đầu, Mai Vũ tuyệt vọng nhìn về phía Liễu Hành Vân, trong mắt lộ vẻ thê thảm. Ban đêm, tiếng dế kêu khô khan buồn tẻ vang rền, tựa hồ cũng lây dính chút ít hương vị thê lương. Nhìn nàng trong mắt giống như lóe ra lệ quang, Liễu Hành Vân nhất thời rối loạn, không biết nên an ủi nàng như thế nào. Cuối cùng chỉ đành hơi đỏ mặt cho nàng nhìn. Một hồi lâu, Mai Vũ nhẹ nhàng mở miệng. “Hành Vân. . . . . .” “Ừ, ta đây, ngươi nói đi.” “Trộm con gà nữa, hôm nay ta muốn ăn hai con. . . . . .” . . . . . . . . . . . . Liễu Hành Vân ngây người ba, năm giây mới phản ứng, từ từ xông lên. “Mai Vũ! Ngươi rốt cuộc có ý thức được chút nguy cơ nào hay không!” Tức giận chống eo, Liễu Hành Vân quả muốn xông lên cho nàng một quyền. Còn tưởng rằng nàng đang vì sẽ bị phát hiện mà buồn rầu, không nghĩ tới nàng chẳng qua đang nghĩ muốn cho hắn lại đi trộm gà. Mai Vũ vô tội ngửa đầu: “Vậy ngươi nói cho ta biết biện pháp giải quyết a.” Một câu, đem khí thể của Liễu Hành Vân lập tức đè ép xuống. Biện pháp giải quyết . . . . . . Giết hắn cho rồi! Làm sao có thể nghĩ ra được. Đối phương chính là cao thủ dịch dung a. Làm sao có thể không bị nhận ra! Buồn bực ngồi xuống, hai người chỉ có thể im lặng ngắm gió xuân. Người thực là xui xẻo, thật sự là uống nước lạnh cũng tắc kẽ răng. “Nếu không, ngươi hóa trang một chút đi. Hóa trang sao cho hắn hắn nhận thức không ra bộ dáng của ngươi.” Rất lâu sau, Liễu Hành Vân rốt cục bất đắc dĩ nói. Hiện tại, chỉ có thể dựa vào vận khí. Vỗ vỗ đất trên người, Liễu Hành Vân đứng dậy rời đi: “Ta đi dò xét một chút, ngươi sớm trở về đi.” Mai Vũ trầm tư một lát, đột nhiên cười quỷ dị. Hóa trang a, có lẽ sẽ qua mắt được hắn. Nếu như lúc này Liễu Hành Vân vẫn còn đang ăn gà…, tuyệt đối sẽ bị dọa sợ đến nghẹn không lấy ra được.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.