Tặng Quân Rượu Độc, Tiễn Quân Ra Đi

Chương 232: Chương 232: Mặc kệ là chấp nhất hay đã thấu hiểu thì chúng ta cũng đã là đại diện cho sự ngu ngốc




“Mai Vũ, sao nàng còn ngủ nữa?”

Ai, ai đang nói chuyện với nàng? Giọng nói rất quen thuộc, rất ấm áp.

Mai Vũ mở mắt, mông lung nhìn quanh.

Căn phòng này rất quen, trong phòng có đốt nến, ánh sáng nhàn nhạt lay động, Mai Vũ không rõ tình hình lắm.

Nhắm mắt lại rồi mở ra lần nữa, có một người đột nhiên xuất hiện trước mặt.

Người kia toàn thân lấp lánh ngân sắc, mái tóc đen như thác nước, nghiêng đầu, nở nụ cười bất cần đời với nàng, nâng chén.

“Mai Vũ, khó khăn lắm ta mới về, không uống với ta một chén à?”

Vô Ca, là Vô Ca.

Vô Ca, huynh đã đi đâu? Huynh đã đi đâu rất xa à? Sao huynh lại nói khó khăn lắm mới về được?

Cúi đầu, Mai Vũ nhìn ly rượu trước mắt.

Ngửi một hơi, là Thập Lý Trường Đình.

A, là loại rượu mà nàng thích uống với Mục Vô Ca nhất.

Bưng chén lên. Mai Vũ kính Mục Vô Ca.

Mục Vô Ca cười, dây cột tóc ngân sắc tung bay, y nhẹ nhàng nói: “Thập Lý Trường Đình tàng mỹ tửu, không gặp tri kỷ chẳng chạm chung.”

Thập Lý Trường Đình tàng mỹ tửu, không gặp tri kỷ chẳng chạm chung…

Ta nhớ rõ, Mục Vô Ca, ta còn nhớ những lời này. Nhớ đêm Dương Châu pháo hoa không dứt.

Nhớ rõ lời nàng nói với huynh ấy, muốn cùng huynh cùng uống Thập Lý Trường Đình.

Gió nổi lên bốn phía, mở tung cửa sổ.

Tóc Mai Vũ bị gió thổi tán loạn.

Trong gian phòng này sao lại nhiều cửa sổ đến vậy?

Tất cả cửa sổ đều đã mở, Mai Vũ nhìn bông liễu trắng bay vào phòng, xoay tròn quanh người Mục Vô Ca, y mỉm cười, uống cạn ly rượu rồi đứng lên.

Mai Vũ bối rối muốn kéo y lại, nhưng không thể nào duỗi tay đến trước mặt y.

Y phiêu diêu như tiên giữa bông liễu, y phục phấp phới, tóc đen tung bay. Y cười thật ưu thương.

Gương mặt lúc nào cũng bốc đồng của y đột nhiên trở nên dịu dàng, y nói: “Thật xin lỗi, Mai Vũ, ta không thể nắm lấy tay nàng. Đừng khổ sở, coi như mọi thứ trở về lúc ban đầu thôi.”

Đừng mà, Vô Ca, huynh đừng đi mà.

Không phải huynh đã nói huynh là của ta hay sao?

Đêm đen như vậy, không còn ánh sao thì làm sao ta có thể đi trong bóng tối?

Chúng ta đã cùng trải qua nhiều chuyện, sao ta có thể xem như chưa từng có gì xảy ra?

Mai Vũ muốn giữ lại, muốn gọi y, cổ họng như bị tsssssắc nghẹn, một câu cũng không nói nên lời.

“Mai Vũ, hẹn gặp lại, hẹn gặp lại nha.” Mục Vô Ca bay ra ngoài cửa sổ.

Cảnh tượng xung quanh đột nhiên thay đổi, biến thành buổi chiều tại thành Dương Châu ngày ấy, Mục VôCa ngạo nghễ thu cánh tay đang duỗi về phía nàng lại, thúc ngựa rời đi.

Đó là…điều tốt đẹp mà nàng không cách nào giữ lại…

Cái gì trong đời cần có thì có, không có thì cũng chớ cưỡng cầu.

Vô Ca của ta, đây là đang nói huynh sao?

Có phải nếu ngày đó ở thành Dương Châu, nếu ta kiên quyết cự tuyệt sự tùy hứng và làm nũng của huynh thì sẽ không có ngày hôm nay đúng không?

Thì ra có nhiều lúc ta lại bất lực như thế này.

Có thể nắm lấy sự bắt đầu, điều khiển được quá trình nhưng cuối cùng lại đón lấy kết cục đầy nước mắt, vẽ không thành có.

Nhắm mắt lại, Mai Vũ thấy mũi mình chua xót, trái tim như bị xiết lại, trong hốc mắt có thứ chất lỏng cứ tuôn rơi.

Mai Vũ cảm thấy, cái chất lỏng mằn mặn kia cứ không ngừng trào ra khỏi cơ thể.

Không chỉ có nước mắt mà còn rất nhiều cảm giác mà bình thường không thể phát tiết được.

Đó là mơ, một giấc mơ đẹp có Vô Ca. Nàng biết nhưng vẫn muốn cứ ở hoài trong mộng, vĩnh viễn không tỉnh lại.

Rốt cuộc nàng có thể làm gì? Nàng lại không nhịn được mà nghĩ đến vấn đề này.

Lúc Vô Ca bị tuyết lở vùi lấp, nàng bất lực.

Lúc hôn mê trên tuyết, nàng cảm nhận được rõ ràng tất cả mọi việc Vãn Phong làm vì nàng.

Đối mặt với tuyết lang, nam tử kia đỡ rất nhiều nguy hiểm cho nàng, mình đầy thương tích. Nàng có ý thức nhưng cơ thể lại không chịu khống chế. Nàng cố gắng thanh tỉnh nhưng càng lúc lại càng chìm sâu vào mê man.

Ngoài ý thức ra, nàng không thể khống chế được gì cả.

Dọc đường, nam tử kia dùng tuyết để lót dạ mà tiếp tục cõng nàng, Trái tim nàng rất đau rất đau, rất muốn ôm lấy Vãn Phong lúc đó.

Nhưng nàng không động đậy được.

Dù lòng đau như muốn chết đi, dù muốn ôm lấy hắn đến điên cuồng, muốn nói chuyện với hắn.

Nhưng cánh tay không thể nhấc lên, miệng cũng không mở ra nổi, nàng như vậy, vô lực đến nhường nào?

Nàng yếu ớt đến vậy, rốt cuộc có thể làm được gì chứ?

Nếu cứ thế chết đi thì tốt quá rồi. Sẽ không làm tổn thương đến những người xung quanh nữa.

Ha ha, nàng từng nghĩ như vậy, Nhưng lại không có tư cách để tìm lấy cái chết.

Cuối cùng nàng cũng đã hiểu nỗi đau của Bách Bất Duy. Người quan trọng nhất trong sinh mệnh mình, người thân quen nhất dùng tính mạng để cứu lấy mình, sao có thể dễ dàng vứt bỏ?

Bên giường, có người nhích lại gần, nhét thứ gì đó vào miệng nàng.

Mai Vũ khóc, thứ chất lỏng ngọt ngào kia chảy dọc xuống cổ họng, hòa tan trong khoang miệng chua xót.

Là trà…

Mở mắt ra, Mai Vũ thấy Hoa Tử Nguyệt đang yên lặng ngồi bên.

Đặt chén trà trên tay xuống, Hoa Tử Nguyệt ôm nàng vào lòng.

“Nha đầu của chúng ta, uống thêm tý đường sẽ bớt đau khổ đi một ít.” Đau lòng cười, Hoa Tử Nguyệt dịu dàng nói. @Dii3n Đan nLe Quý đon^

Mai Vũ, nhìn nàng khóc, ta thật sự không biết phải làm gì cho nàng nữa.

“Ca ca, có phải muội đã làm sai hay không? Tại sao những người bên cạnh muội cứ từng người từng người vì muội mà chết.” Mai Vũ khổ sở dựa vào lòng Hoa Tử Nguyệt, nhìn ra bầy trời đầy sao ngoài cửa sổ, hỏi.

Ngôi sao sáng nhất trên bầu trời chắc chắn là Vô Ca.

Hoa Tử Nguyệt vuốt mái tóc nàng, nhẹ giọng an ủi: “Nha đầu, đừng áy náy, mỗi người dùng mạng của mình vì muội đều sẽ hạnh phúc, cũng hi vọng muội sẽ hạnh phúc.

“Hu hu, huynh gạt người, sao có thể hạnh phúc được? Rõ ràng chúng ta đã hứa sẽ ở bên nhau, không bao giờ rời xa. Chắc chắn là họ đau lòng lắm.”

“Ta không lừa muội. Mai Vũ, bọn ta đều giống nhau. Khi muội muốn dùng mạng mình trả giá vì bọn ta, chẳng phải muội cũng hạnh phúc hay sao?” Ôm chặt lấy nàng, Hoa Tử Nguyệt gối đầu lên tóc nàng, hỏi.

Mai Vũ cắn môi, nước mắt không ngừng chảy xuống.

Trong lòng nàng biết rõ, nhưng vì biết nên nàng mới đau lòng đến vậy…

“Nha đầu, thỉnh thoảng muội nên đứng trên lập trường của họ mà ngẫm xem. Nếu gặp lúc khó lường, không còn lựa chọn nào, Mai Vũ, ca cũng sẽ hy sinh vì muội. Nhưng ca cũng không cần muội phải báo đáp gì cả, cũng không muốn muội phải áy náy điều chi, ca chỉ muốn muội được hạnh phúc. Ca sẽ thành tâm chờ đợi muội vui vẻ đi đến cuối đường.” Hoa Tử Nguyệt thì thầm, khẽ hôn lên trán nàng.

Nhắm mắt lại, Mai Vũ lắc đầu.

“Không, ca ca, huynh đừng chết vì muội. Muội sẽ không chịu nổi.”

Muội không thể để bất kỳ ai rời xa muội nữa.

Đừng cưỡng cầu, đừng cưỡng cầu, nàng chưa từng cầu xin điều gì, sao ông trời lại đối xử với nàng tàn nhẫn như vậy?

Một bên muốn nàng chớ cưỡng cầu, một bên lại mạnh mẽ cướp lấy mọi thứ của nàng. Nàng không thể yên lặng chịu đựng được nữa.

Bây giờ, nàng muốn có được tất cả mọi thứ.

“Đồ ngốc…” Hoa Tử Nguyệt ngồi trong căn phòng ngập tràn ánh trăng, ôm lấy nàng, thủ thỉ.

Mặc kệ là chấp nhất hay đã thấu hiểu thì chúng ta cũng đã là đại diện cho sự ngu ngốc.

Vì chúng ta đều là những kẻ ngốc nên mới có những chuyện này, mới không thể thoát khỏi vòng tuần hoàn ác tính.

“Chủ thượng, mọi thứ diễn ra vô cùng thuận lợi, Mục Vô Ca đã chết, Tạ Vãn Phong trọng thương. Tất cả trách nhiệm đều đổ lên đầu thiên tai rồi ạ.”

Gia Cát Trần vừa cho chim ăn trong sân vừa nghe thuộc hạ bẩm báo.

Ném chút thức ăn cho con chim, Gia Cát Trần hỏi đầy ẩn ý: “Ly Ly, Lạc Lạc đâu?”

Người quỳ trên mặt đất chần chờ đôi chút, thấp giọng bẩm báo: “Mất tích rồi ạ…”

Tay Gia Cát Trần dừng lại, thức ăn cho chim trên tay tan thành bụi.

“Ngươi vừa nói…mất tích rồi à?”

Tên thủ hạ run rẩy, vội vàng bổ sung thêm: “Thuộc hạ đã phái người đi tìm, một khi tìm được nhất định sẽ lập tức diệt trừ họ. Xin chủ thượng cứ yên tâm.”

Gia Cát Trần nhìn về phương xa, trên trời vạn dặm không mây, hắn nỉ non: “Con người sống trên đời quả nhiên không nên tin bất kỳ ai…”

Chẳng lẽ nói, nữ nhân kia thật sự có ma lực gì đó?

Những người nhìn thấy nàng đều lần lượt thay đổi.

Thiên hòa luôn xem Đông Thần Hạo như thần cuối cùng cũng đoạn tuyệt quan hệ với ngài.

Đến thủ hạ trước giờ vẫn tận tâm và trung thành với hắn mà mà cũng mưu toan muốn thoát khỏi lòng bàn tay hắn.

Nữ nhân kia đã cho họ uống thuốc gì, một người rồi hai người đều khác thường như vậy.

Thật là không đáng tin.

“Qủy ảnh, cho tất cả những người ra ngoài làm nhiệm vụ ăn Cửu Nhật Tán. Ta không muốn lại có phản đồ xuất hiện.” Gia Cát Trần không thèm quay đầu lại, nói với nam tử ở sau lưng.

Nam tử tên Qủy Ảnh toàn thân run rẩy.

Cửu Nhật Tán? Đó là loại độc nếu ăn vào trong chín ngày mà không có thuốc giải thì gân cốt toàn thân đều sẽ bị xoắn thành tro.

Chủ thượng thật ngoan độc.

Quỷ Ảnh cắn môi, ngập ngừng đáp: “Thuộc hạ xin tuân mệnh.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.