Bên ngoài Bách Hiểu Đường, ve kêu không ngừng.
Sau buổi trưa yên tĩnh……
Một tiếng kêu to đột nhiên vang lên, phá vỡ không khí khiến người ta buồn ngủ này.
“A ~~~~”
Tiếng ve trên cây im lặng xuống, nâng mí mắt lên, tỏ vẻ hiểu rõ quét qua Bách Hiểu Đường một cái. Người ngủ mê man tiếp tục ngủ mê man, kẻ nói chuyện tào lao tiếp tục nói chuyện tào lao.
Con người ấy à, chính là phiền toái.
Suốt ngày chuyện lớn này, chuyện lớn nọ.
Thật sự là không ít mà.
Còn nữa, Bách Hiểu Đường này thu công nhân gì vậy chứ.
Suốt ngày hô to gọi nhỏ, quấy rối rất nhiều đến dân chúng được không?
Người quấy rối dân chúng này, đương nhiên là Vô Ngân rồi.
Sáng sớm hôm nay hắn vừa mới thức dậy, liền nhận được tin nữ sát thủ vốn đã chết rồi, bây giờ lại đột nhiên diễn màn xác chết vùng dậy.
Trên đó viết: “Chào, Tiểu Ngân, ta là tỷ tỷ sát thủ thân yêu xinh đẹp của ngươi, ngươi biết ta là ai chứ, hẳn là biết rồi đi. Ha ha, đúng vậy, ta chính là Mai Vũ. Bởi vì vô cùng không hài lòng đối với công tác mà người sắp xếp, cho nên tỷ tỷ đã từ âm tào địa phủ trở về đây. Bây giờ, đã đến lúc ngươi đền bù cho ta. Giúp tỷ tỷ mang một món đồ đến cho Tạ Vãn Phong, rồi nói cho hắn biết, tháng sáu sen nở rộ Giang Nam, cũng là lúc đến mùa thưởng sen.”
Trái tim nhỏ của Vô Ngân phải gọi là run rẩy.
Giữa ban ngày, nữ nhân này quả thật là có thể hù dọa người.
Kinh nghiệm nói cho hắn biết, chọc cái loại người đã chết qua một lần này là việc không sáng suốt nhất. Cho nên Vô Ngân quyết định nhanh chóng vọt ra khỏi Bách Hiểu Đường.
Tạ đại hiệp, tiểu nhân trên có già, dưới có trẻ, bây giờ mệnh đang nằm trong tay ngài rồi. Ngài cũng đừng nên khiến cho ta không tìm được ngài đó.
Vô Ngân đương nhiên sẽ không tìm thấy Tạ Vãn Phong.
Bởi vì hắn đang ở ngay trong Thính Phong lâu.
Mỗi ngày viết bố cáo tìm người trong giang hồ ở đó,
Hoa rơi một đêm tại Thính Phong lâu, nhưng cũng không thấy hắn đổi đi nơi khác.
Xung quanh Thính Phong lâu là một vòng lớn các nữ tử mộ danh (hâm mộ danh tiếng) mà tới.
Tất cả đều chen chúc tại một nơi để nhìn hắn.
Tóc hắn phất phơ theo gió, cùng múa với màn sa trong sân viện. Áo quần bay bay, tựa như gió sắp sửa đi xa.
Vẫn luôn nghe người trong giang hồ nói, Tạ Vãn Phong tự nhiên ra sao, phong lưu phóng khoáng thế nào.
Lại không ngờ rằng, dáng vẻ mang theo nỗi đau buồn thản nhiên kia của Tạ Vãn Phong, cũng khiến người ta say đắm như thế.
Đóa hoa đào muộn kia, không biết đang ưu sầu vì ai.
Chỉ thấy hắn khẽ ngẩng đầu, nhẹ nhàng thở dài một tiếng, làm tan nát cõi lòng bao nữ nhân.
Làm sao có thể biết, thâm tình làm cho người ta ghen tỵ kia của hắn, là dành cho ai.
Cũng không phải là không có nữ tử nào đánh bạo đi lên bắt chuyện với hắn.
Thường nghe người ta nói, Tạ Vãn Phong phóng khoáng là cao ngạo, không muốn tùy tiện quen thân với người khác.
Nhưng mà, Tạ Vãn Phong tại Thính Phong lâu, dường như lại hiền hòa đi rất nhiều.
Có một nữ tử áo xanh, lấy can đảm tiến lên.
Đối mặt với nữ tử bắt chuyện, Tạ Vãn Phong vẫn luôn khẽ mỉm cười, nhẹ giọng nói: “Thực có lỗi, ta đang tìm người, không có thời gian. Hơn nữa ta cũng không thể nhận ý tốt của ngươi, thực xin lỗi.”
Sắc mặt nữ tử khẽ đỏ lên, nhỏ giọng nói: “Mọi người nói công tử tâm cao khí ngạo, hôm nay gặp mặt, mới biết tất cả đều là giả.”
Tạ Vãn Phong nhìn cả sân hoa sen nở rộ, yên lặng cúi đầu. Nhẹ nói: “Tạ Vãn Phong trước kia, quả thực rất quen thói kiêu ngạo. Cô nương, nếu như ngươi gặp được nữ tử trong tranh, có thể nói cho ta một tiếng không? Ta đang tìm nàng.”
Là giả sao?
Không phải.
Tạ Vãn Phong quả thực là tâm cao khí ngạo. Đã từng thực sự như vậy.
Ban đầu, Tạ Vãn Phong vẫn luôn phóng khoáng, nhưng cũng vẫn khuyết thiếu.
Trong linh hồn của hắn, thiếu đi một phần.
Luôn luôn trôi giạt, hắn không biết phần thiếu đó gọi là gì.
Sau đó, hắn gặp nữ tử kia.
Dường như một phần của linh hồn, đã sắp được lấp đầy.
Nhưng mà, cuối cùng, hắn không chỉ không lấp đầy linh hồn không trọn vẹn kia, còn làm cho linh hồn mang một lỗ hổng lớn hơn nữa.
Mỗi ngày viết những thứ này, dường như chỉ cần tiếp tục như thế, là có thể tìm thấy nàng.
Bỗng nhiên tỉnh lại thì phát hiện, trăng như vẽ, người biệt ly.
Cho tới bây giờ vẫn chưa có ai nói với hắn, có một số thứ, nếu buông tay, sẽ không bao giờ bắt lại được.
Mai Vũ, nhu tình của ta, bây giờ nên giao cho ai.
Mai Vũ, ta cho là không có nàng, Tạ Vãn Phong vẫn là Tạ Vãn Phong ung dung tự tại như gió. Nhưng Mai Vũ à, ta thật sự sai lầm rồi. Không có nàng, Tạ Vãn Phong quả thật vẫn là Tạ Vãn Phong, nhưng chỉ là một cái xác trống rỗng.
Mai Vũ, linh hồn của ta, sau khi tự tay hại chết nàng, đã chết rồi.
Nàng vẫn còn sống, nàng vẫn còn trên đời này đúng không, nếu vậy, trở về được không? Mang linh hồn của ta về cho ta được không?
Dáng vẻ đau buồn của hắn làm cho nữ tử đau lòng, giương mắt nhìn nữ tử trong tranh.
Là người này sao, là người này khiến cho hắn đau lòng sao. Khiến cho một nam tử phong hoa tuyệt đại* trở nên u buồn tiều tụy sao.
(*) phong hoa tuyệt đại: phong nhã tài hoa
Trong tranh, có một nữ tử đang ngồi dưới tàng cây đào khẽ mỉm cười.
Nàng mặc một thân y phục màu đỏ, lười biếng ngồi giữa ánh nắng mặt trời.
Chỉ một bức họa, có thể mang theo bao nhớ nhung của người đây.
Rừng đào nở rộ đóa này, có phải chính là tình cảm của nam tử kia hay không.
Cô nương áo xanh khom người, thức thời mà rời đi, trước khi đi còn nói một câu: “Nàng ấy rất đẹp.”
Khóe miệng Tạ Vãn Phong khẽ nhếch lên một nụ cười nhàn nhạt: “Cám ơn.”
Nam nhân nhào nát lòng của một đám nữ nhân, là Tạ Vãn Phong. Mà người khiến Tạ Vãn Phong tan nát cõi lòng, gọi là Mai Vũ.
Hắn luôn mỉm cười đối với mỗi người tiến lên bắt chuyện.
Hắn sẽ nói: Nếu như ngươi đã gặp qua nàng, nói cho ta biết được không?
Thật sự, rất rất muốn gặp nữ tử kia. Bởi vì muốn nói cho hắn biết một tiếng. Không để cho hắn tiều tụy thêm nữa.
Trong ánh mắt u oán của một đám nữ tử, một tiếng ngựa hí vang lên.
Chỉ thấy một nam tử hấp tấp xông tới, lớn tiếng nói: “Tạ đại hiệp, tìm được rồi, tìm được rồi.”
Tạ Vãn Phong chợt đứng lên, hốt hoảng bắt hắn lại, nói: “Ngươi nói tìm được rồi? Tìm được Mai Vũ rồi?”
Vô Ngân thở phì phò.
Tạ Vãn Phong nóng nảy, thúc giục: “Nói mau đi.”
Vô Ngân trừng mắt.
Lão huynh, ngươi túm cổ của ta, chẳng lẽ ngươi muốn để ta đến âm tào địa phủ nói với quỷ sao.
Tạ Vãn Phong nhìn theo ánh mắt của hắn, mới phát hiện mình thất lễ, lúng túng buôn hắn ra: “Ngươi từ từ nói đi.”
Vô Ngân cảm thấy cũng không thể nói rõ ràng được, dứt khoát lược bớt đi hơn phân nửa, chọn trọng điểm mà báo lại: “Vũ Thần gửi thư, nhờ ta nói cho đại hiệp: Tháng sáu sen nở rộ Giang Nam, cũng là lúc đến mùa thưởng sen. Còn có đồ muốn đưa cho ngài.”
Mở tay ra, một viên huyết ngọc màu đỏ hiện ra trước mặt Tạ Vãn Phong.
Tạ Vãn Phong run rẩy nhận lấy.
Gần như muốn khóc.
Dường như lại thấy lại ngày đó, dáng vẻ nữ nhân này nhẹ nhàng đặt món đồ quý trọng như vậy vào trong tay hắn.
Mai Vũ, nàng tha thứ cho ta sao?
Vô Ngân quét mắt nhìn những nữ tử đang vây xem ở đằng xa, yên lặng lau mồ hôi.
Trong lòng kêu to vì hình tượng của Tạ Vãn Phong: Mẹ nó, ngươi đừng có khóc chứ. Ngươi vừa khóc, nhất định hình tượng trên giang hồ sẽ rơi nặng đó. Nơi này lại nhiều người như vậy.
Nắm chặt vật trong tay, Tạ Vãn Phong cảm thấy không thể ở đây thêm chút nào nữa.
Đứng dậy lướt đi như gió.
Vô Ngân không hiểu, kêu to: “Bây giờ ngài muốn đi nơi nào vậy?”
Mắt hoa đào của Tạ Vãn Phong khẽ nhíu lại, cười một tiếng nghiêng thành: “Ta phải đi gặp nàng.”
Phải đi gặp nàng, đi Giang Nam. Đúng rồi, trước đó còn phải túm Liễu Hành Vân đang vội vàng tìm người ở bên ngoài đi cùng nữa.
Tạ Vãn Phong cảm thấy mình sắp điên rồi.
Cảm giác linh hồn được lấp đầy trong nháy mắt, khiến cho hắn trướng phồng lên như muốn bay.
Nhắm mắt lại, Tạ Vãn Phong đón hoa bay mà đi.
Giờ phút này, hắn đã hiểu, Mai Vũ, quả thật là một phần trong sinh mệnh của hắn.
Từ thuở ban đầu, linh hồn của hắn đã chờ đợi nàng. Chờ đợi nàng xuất hiện.
Cho nên, nàng là một phần trong sinh mệnh của hắn, không liên quan đến thời gian, chỉ là không thể nào phân cách.
Những nữ tử nhìn thấy hắn mỉm cười, đều bị mê say.
Đẹp! Đẹp! Rất đẹp đó!
Tuy Tạ Vãn Phong đau buồn rất mê người. Nhưng Tạ Vãn Phong phóng khoáng mới là Tạ Vãn Phong.
Tất nhiên là trong lòng cũng ghen tỵ với nữ tử kia. Nhưng lại cũng vui mừng như vậy.
Dù sao, nam tử phóng phóng khoáng khoáng như Tạ Vãn Phong, cũng không có mấy nữ tử có may mắn chiếm được.
Ước mơ là ước mơ, không liên quan tới thực tế.
Cho nên, vẫn chỉ hy vọng người này vẫn có thể duy trì dáng vẻ của hắn.
Phóng khoáng mê người, không phải là hắn ư -- -- - Thiên diện đào hoa Tạ Vãn Phong.
Cho dù ở trong khuê các, vẫn chỉ có thể than một câu: Lòng chàng Tạ đứng ở nơi khác, hoa đào vô ý nhánh nước này*.
*Nói lái từ câu: hoa rơi hữu ý nước chảy vô tình
Nhưng cũng vẫn đáng giá.
Trong gió to Tạ Vãn Phong tìm được Liễu Hành Vân, hắn đang cố gắng dán lệnh tìm người tại nơi đông đảo nhân sĩ giang hồ.
Tạ Vãn Phong nhìn bóng lưng gầy yếu của hắn, có chút khó chịu.
Đang trừng phạt mình sao, dùng phương thức như vậy. Cho dù biết kẻ thù có thể sẽ tìm tới cửa bất cứ lúc nào, vẫn kiên trì muốn tới đây dán bố cáo.
Đứng sau lưng hắn, Tạ Vãn Phong nói: “Hành Vân, chúng ta đi thôi, chúng ta……đi tìm nàng.”
Liễu Hành Vân cả kinh, run rẩy xoay người, cẩn thận hỏi: “Có thể ư?”
Tạ Vãn Phong mở lòng bàn tay, huyết ngọc im lặng nằm trên đó.
Giây phút này, chỉ có gió thổi qua không dấu vết.
Hành Vân, chúng ta đi tìm nàng đi, tìm được nàng rồi, cũng sẽ không mờ mịt nữa.
Linh hồn của chúng ta, cũng sẽ không mờ mịt nữa.