Mục Vô Ca muốn giết người rồi!
Đáng chết! Nam nhân này có bao nhiêu thối nát!
Một ngày kia, Mục Vô Ca hắn mất nửa cái mạng!
Trước tiên chạy đến nhà Kỳ Vương gia đem ngọc quý nhà người ta làm vỡ vụn vài viên. Cũng không nói gọi mình cái gì mà Tiểu Ca Tử, mẹ nó! Quên đi, bởi vì cái gọi là, hảo hán không chịu thiệt trước mắt, Mục Vô Ca hắn có thể duỗi có thể co, gọi liền gọi đi.
Lại nói hắn đến tửu lâu người ta ăn cơm, nhìn đầu bếp nhà người ta khó chịu, muốn người ta dùng đậu đỏ làm mười món điểm tâm khác nhau.
Cuối cùng cư nhiên hỏi hắn một câu: “Tiểu Ca Tử, ngươi nói, những thứ điểm tâm này gọi là điểm tâm gì?”
Mục Vô Ca cũng không biết bên trong có thuyết pháp gì. Bản năng trả lời: “Điểm tâm đậu đỏ.”
Mẹ kiếp! Nam nhân chết tiệt đó cư nhiên liền mỉm cười nói với người ta: “Nghe được không? Hắn nói đây là điểm tâm đậu đỏ, cho nên, chưa tính là điểm tâm khác nhau. Hiện tại cho ngươi hai con đường, một, rời đi. Hai, đem nữ nhi của ngươi gả cho hắn.”
Hắn đó, tên như ý nghĩa chính là — Mục Vô Ca!
Ông trời ơi! Dáng dấp nữ nhi của đầu bếp kia tựa như Thường Nga tỷ tỷ mặt chạm đất. Lại còn vẻ mặt thẹn thùng mà nói: “Bằng không, ta đành ủy khuất một chút vậy.”
Nói là bị ủy khuất, một đôi mắt hận không thể đụng ngã Mục Vô Ca tại chỗ.
Miệng Mục Vô Ca rút rút, vặn vẹo.
Điểm tâm đậu đỏ không gọi điểm tâm đậu đỏ, chẳng lẽ gọi là điểm tâm đậu xanh sao, tên Hoa XX kia.
Xin lỗi, tha thứ cho hắn. Thật sự cảm thấy tiếc hận với cái tên phong nhã của Hoa Tử Nguyệt. Cho nên Mục Vô Ca tự động đổi cho hắn cái tên: Hoa XX.
Còn có, nữ heo bên kia, gia van ngươi, cho dù ngươi cho gia một triệu lượng hoàng kim, gia cũng sẽ không giày xéo mình như vậy.
Hắn thật vất vả thoát khỏi nữ heo đó, Hoa XX chân sau lại bước chân vào nhà một quan viên, lêu lổng cùng Tam di thái nhân gia gì đó, để cho hắn trông chừng.
Được rồi, trông chừng liền trông chừng, lại không chết người được.
Mục Vô Ca không nghĩ tới chính là, hắn chưa đứng được bao lâu, liền nhảy ra một nữ nhân, lôi kéo hắn gọi cái gì Nguyệt lang.
Còn nói cái gì mình rốt cuộc chịu gặp mặt nàng.
Mục Vô Ca vội vàng giải thích với nàng, còn chưa giải thích thông, liền nhảy ra một nhóm người, luôn mồm luôn miệng nói là muốn bắt gian phu.
Hắn thiếu chút nữa ngửa mặt lên trời rống giận: “XX gian phu ở trong phòng Tam di thái.”
Sau đó, chính là một hồi loạn.
Chờ Mục Vô Ca trốn ra được, Hoa XX cư nhiên mỉm cười nói với hắn: “A, ta quên ta còn hẹn Thất di thái.”
Khi đó, nếu không có chuyện của Mai Vũ ngăn cản, thần tiễn của Mục Vô Ca, sớm đem hắn thành bia bắn rồi.
Tóm lại, một ngày này, là một ngày kinh hiểm kích thích nhất đời này của Mục Vô Ca.
Hơn nữa, làm cho Mục Vô Ca vô cùng cảm khái vui mừng là, Hoa XX thối nát hơn so với tất mọi người hắn đã gặp! Tính khí cũng nát hơn nhiều so với Mục Vô Ca hắn.
Điều này làm cho hắn tìm được thăng bằng không ít.
Màn đêm buông xuống, Mục Vô Ca rốt cuộc có thể thoát khỏi ma trảo rồi, kích động hỏi Hoa XX: “Mau nói cho ta biết, Mai Vũ ở nơi nào? Nàng như thế nào?”
Con ngươi Hoa Tử Nguyệt đảo một vòng, lại muốn trêu chọc hắn, cho nên dứt khoát trả lời: “Chết rồi.”
Gió thổi qua bên người Mục Vô Ca, Mục Vô Ca mặt không chút thay đổi nhìn hắn chăm chú, nói: “Gạt người.”
Hoa Tử Nguyệt đáp lại: “Không có gạt người.”
“Mắt ngươi vừa đảo, gạt người.”
“Thật sự không lừa ngươi, nàng. . . . . .”
“Ngươi câm miệng cho ta! Nàng không có chết! Ngươi gạt người gạt người chính là gạt người!” Mục Vô Ca đột nhiên nổ tung, tức giận gầm thét, Hoa Tử Nguyệt bị hắn dọa sợ hết hồn.
Nhìn Mục Vô Ca đỏ cả vành mắt, Hoa Tử Nguyệt bật cười lắc đầu.
Nam nhân Mai Vũ quen biết, có lẽ thật sự đều quái dị lại thối nát. Nhưng đám người nát kia, đối với nàng, đều là thật lòng.
Mục Vô Ca cắn môi, cả giận nói: “Ngươi cười cái gì?”
“Nàng không chết, đã được cứu sống rồi. Bất quá, nàng còn chưa tỉnh lại, không có nguyên nhân, chính là không muốn tỉnh lại. Ta nghĩ nàng cần một vài lời chú. Ngươi biết chú ngữ này đọc thế nào không?” Hoa Tử Nguyệt xách theo ngọn đèn trong tay, dưới ánh trăng, khẽ mỉm cười.
Trên hoa đăng, hoa văn rực rỡ.
Mũi Mục Vô Ca có chút xót, nhưng như cũ quật cường nhếch mũi lên, nói: “Dĩ nhiên.”
Chú ngữ, ta biết rất nhiều đấy.
“Hiện tại, đến lượt ta hỏi ngươi, ngươi rốt cuộc là ai? Là gì của nàng?” Mục Vô Ca hỏi.
Sợi tóc của Hoa Tử Nguyệt bay xuống, che nửa gương mặt hắn. Ánh nến màu đỏ ấm áp, chiếu theo cả người hắn.
Là gì của nàng?
Hắn cũng không biết đấy?
“Ta nghĩ, nên gọi là người bảo vệ đi. An toàn của nha đầu này, ta tiếp nhận. Ta muốn bảo vệ nàng. Ha ha, mặc dù, nàng có thể không cần.” Hoa Tử Nguyệt thì thầm.
Là vậy đó, nàng có thể không cần.
Bởi vì người nàng cần, là Hoa Tử Tiêu, người trong trí nhớ, cũng là Hoa Tử Tiêu.
Hoa Tử Nguyệt hắn, bất quá là một người đi đường mà thôi.
Nhưng bi thương chính là, người đi đường này không đủ vội vàng. Cho nên sau khi dừng lại, liền có hậu quả xấu vừa thấy đã yêu.
Hắn yêu, nữ tử góp đậu đỏ đó.
Yêu, tương tư trầm mặc như đậu đỏ.
Mà nữ tử kia, lại không biết.
Hắn thích vẽ hoa văn lên đèn hoa đăng. Bởi vì nơi này, cất giấu một bí mật.
Ha ha, chờ thời điểm nữ tử kia, cũng quan tâm Hoa Tử Nguyệt giống như quan tâm Hoa Tử Tiêu, hắn liền nói cho nàng biết.
“Được rồi, nha đầu kia, xác thực có bản lĩnh cùng năng lực gây họa. Chúng ta bây giờ đi tìm nàng thôi.” Mục Vô Ca đi lên phía trước, cùng hắn sóng vai đồng hành.
Hoa Tử Nguyệt hỏi hắn: “Ngươi không muốn hỏi một chút nàng ở nơi nào? Chúng ta có thể mang nàng đi hay không.”
Mục Vô Ca nhún vai: “Coi như nàng ở Địa ngục, chỉ cần Địa Ngục có cửa, ta cũng muốn kéo nàng trở lại.”
Nha đầu chết tiệt kia. Hắn là cố chủ đứng đắn nhất của nàng. Mục Vô Ca hắn còn phải trả tiền thù lao.
Nàng không muốn cũng không được!
Mai Vũ vẫn chưa tỉnh.
Nhược Ly đã nói, huyết ngọc cứu tính mạng của nàng trở lại, nhưng nàng vẫn chưa tỉnh lại.
Vân Khinh đã nói Nhược Ly. Nhược Ly nói, trên tinh thần nàng không muốn tỉnh lại.
Mỗi ngày Vân Khinh đều coi chừng nàng, làm thế nào cũng gọi không tỉnh nàng.
Ngày càng trôi qua, thân thể Vân Khinh, cũng sụp đổ theo.
Cuối cùng không thể không nằm ở trên giường.
Mà lúc này, phòng của Mai Vũ liền dị thường an tĩnh.
Bởi vì an dưỡng, cho nên Vân Khinh mang theo Mai Vũ đến ở viện tử trong núi, không mang bất kỳ thủ vệ nào.
Mục Vô Ca cùng Hoa Tử Nguyệt dễ dàng liền xâm nhập vào trận địa.
Nhìn dáng vẻ an tĩnh của Mai Vũ, tim Mục Vô Ca lại bắt đầu đau đớn.
Mai Vũ, rốt cuộc, rốt cuộc nhìn thấy ngươi.
Ngươi biết ta có bao nhiêu sợ hãi không? Ta luôn nghĩ, nếu quả như thật không còn được gặp lại ngươi, ta nên làm cái gì bây giờ. Thật may là, thật may là, ngươi vẫn bình yên vô sự.
Đi tới bên người nàng, Mục Vô Ca xoa lên tóc nàng.
Ở bên tai nàng, nhẹ giọng thì thầm: mười dặm trường đình giấu rượu ngon, không gặp tri kỷ không chạm cốc. Mai Vũ, ta đang đợi ngươi cùng ta uống vò Thập Lý Đình đấy.
Mai Vũ, ngươi sẽ nghe được, nhất định.
Trong bóng tối, tựa hồ có người đang nói chuyện.
Mai Vũ nhìn không rõ, lại biết, cùng thanh âm dĩ vãng mình không muốn nghe không giống nhau.
Nàng trúng chú.
Chỉ có người niệm chú, nàng mới có thể tỉnh lại.
Như vậy, chú ngữ là gì? Thật ra thì, chính nàng cũng không biết.
Chẳng qua, nàng tựa hồ nhìn thấy, một ngày, một trong phòng, mình cùng một nam tử nâng chén.
Mình nói: mười dặm trường đình giấu rượu ngon, không gặp tri kỷ không chạm cốc.
A, nàng nhớ, mùi vị rượu kia, rất thơm. Nàng nhớ, tư vị rượu kia, rất say lòng người.
Nàng cũng nhớ . . . . . .
Nam tử theo nàng uống rượu đó — gọi là Mục Vô Ca.
Lông mi có chút rung rung, Mai Vũ mở mắt.
Đập vào mắt, quả nhiên là vẻ mặt vui mừng của Mục Vô Ca.
Mũi Mai Vũ khẽ xót, cười khe khẽ.
“Vô Ca, ta đã trở về.”
Ta đã trở về, ta hiểu rõ các ngươi sẽ đến đón ta, bất kể là ngươi, Vãn Phong, Hành Vân, ai cũng tốt.
Chỉ cần niệm chú, ta liền sẽ trở về.
Vành mắt Mục Vô Ca hồng hồng, đưa tay ôm nàng vào trong ngực, run rẩy vuốt ve tóc của nàng, cho đến khi nàng cũng ôm chắc mình, Mục Vô Ca mới chân thực có cảm giác an tâm.
Là thật, không phải là ảo giác, là thật, nàng trở lại.
“Hoan nghênh trở lại, Mai Vũ.”
Không còn ngôn từ nào khác, có lẽ không nói câu nào, cứ ôm như vậy, mới là nhắn nhủ tốt nhất.
Nhắn nhủ ta tư niệm nặng như ngàn cân.