Một nam nhân ăn nhiều thịt nhiều cá; hai nam nhân tranh cá cướp thịt; ba nam nhân thịt cá khó chia; bốn nam nhân thịt, cá chẳng còn; vậy năm nam nhân?
Kết quả của bàn có năm nam nhân là: Đừng nghĩ tới chuyện ăn thịt, ngươi có thể cho cơm vào miệng là đã cảm tạ trời đất rồi.
Mai Vũ không chịu nổi nữa, thật sự không thể chịu nổi nữa.
Năm tên này mà ở gần nhau thì cả một bữa cơm cũng ăn không tiêu được.
Từ lúc bắt đầu bữa ăn trưa đây đã là lần thứ ba rồi.
Bưng cơm, cuối cùng cũng hít được không khí mới mẻ, an tĩnh gắp thức ăn cho vào miệng Mai Vũ cảm động muốn khóc.
Hu hu~ Bồ Tát ơi, có cơm ăn thật là hạnh phúc.
Chuyện là như vầy.
Lúc ăn cơm trưa, mọi người ngồi quanh một cái bàn.
Vốn không khí cũng không tệ, đồ ăn cũng có vẻ cực kỳ ngon miệng.
Nhưng khi Mai Vũ bưng chén cơm lên định gắp thức ăn thì sự việc đã xảy ra.
Đôi đũa của Mai Vũ đưa tới còn chưa kịp chạm tới đồ ăn, Hoa Tử Nguyệt đã nhanh chóng gắp thức ăn bỏ vào chén của nàng. Còn thêm vào một nụ cười dịu dàng của Hoa Tử Nguyệt đại soái ca.
“Tiểu Vũ, ăn đi.” Mai Vũ cảm động bởi sự chăm sóc của Hoa Tử Nguyệt, nở nụ cười ngọt ngào, đáp lại: “Cảm tạ ca ca.”
Chiến tranh giữa nam nhân không chỗ nào không có, có thể lớn cũng có thể nhỏ, lời này quả không sai.
Chiến tranh, bạo phát ngay từ câu nói “Cảm tạ ca ca” và nụ cười này.
Ghen tỵ, muốn nghĩ cách gây ấn tượng trước mặt nữ nhân trong lòng mình, mấy nam nhân ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, cuối cùng họ đã ra một quyết định trọng đại.
Đó chính là, gắp thức ăn cho Mai Vũ.
“Thôn cô, ăn cái này.”
“Mai Vũ, cái này ngon nè, cái này ngon.”
“Mai Vũ, nếm thử cái này.”
“Mai Vũ, nàng nghe ta, ăn cái này đi.”
Lúc đó, trên bàn ăn nổi lên một cơn lốc đồ ăn, mấy nam nhân trên bàn dồn hết lại.
Mai Vũ nhìn chằm chằm bát cơm đầy trong tay, không thể nào ăn được. Mà giờ đây, đồ ăn đã hoàn toàn biến chất rồi.
Chỉ thấy mỗi nam nhân thi triển một loại kỹ năng trên bàn cơm, nhao nhao gắp thức ăn.
Cuối cùng món ăn đi tới đâu Mai Vũ cũng không biết.
Đen mặt nhìn cơn lốc thổi quét qua bàn ăn, Mai Vũ bỏ cái chén bị đẩy qua đẩy lại xuống.
Hít sâu rồi lại hít sâu, rốt cuộc nàng vỗ bàn đứng lên, vô cùng dũng cảm cất tiếng hống của sư tử Hà Đông: “Các huynh có để người ta ăn cơm hay không đây!”
Mấy nam nhân quanh bàn cơm ngừng lại, nhìn trước mắt, một bàn hỗn loạn.
Đồng loạt bĩu môi, động tác ngồi xuống thật đồng đều.
Tiểu nhị ở xa xa chui ra khỏi gầm bàn, cười mếu: “Khách quan, khách quan, chúng tôi sẽ sai người làm một bàn khác.”
Cứ thế, cuối cùng chiến dịch cũng kết thúc.
Mai Vũ phở phì phò ngồi xuống, chờ bữa cơm trưa thứ hai. Nguyệt Lưu và Tả Y đã sớm viện cớ bận việc mà đi chỗ khác ăn rồi.
Cực khổ chờ đợi bàn cơm thứ hai được mang ra, Mai Vũ nhìn trái nhìn phải, nói trước: “Không cần gắp thức ăn cho ta, các huynh ăn phần mình đi.”
Năm nam nhân vô cùng ngoan ngoãn, còn rất phối hợp gật gật đầu.
Kết quả là, Mai Vũ vừa cầm đôi đũa lên, đúng lúc Mục Vô Ca cũng cầm đũa lên, duỗi tay về phía đĩa thịt bò.
Mục Vô Ca thành công gắp được một miếng thịt bò.
Đương nhiên, câu nói vô nghĩa này không phải là trọng điểm.
Trọng điểm là lúc hắn gắp thịt bò lên, một đôi đũa với tốc độ cực nhanh đã cướp đi miếng thịt bò trong nháy mắt.
Mục Vô Ca sửng sốt, sau đó phẫn nộ trừng mắt tìm tòi xem là tên khốn nào đã làm.
Ai! Ai dám giành đồ ăn với ta! Không muốn sống nữa hay sao!
Tầm nhìn của hắn lướt tới chỗ Hoa Tử Nguyệt đang mỉm cười nhàn nhã.
Hất cằm lên khiêu khích, ánh mắt Hoa Tử Nguyệt như đang truyền đạt một tin tức gồm tám chữ thật to: Ngươi có thể giành ăn với ông sao!
Trong lúc điện quang hỏa thạch (*), Liễu Hành Vân gắp miếng thịt gà cũng bị Bách Bất Duy cướp đi. @D~i$n đ~an ;L^e Q&y D=)
(*)Điện quang thạch hoả [电光石火] ~ Cũng hay được viết sai thành “Điện quang hoả thạch” [电光火石]: Là chỉ, ánh sáng của tia chớp, lửa của đá lấy lửa. Vốn là từ của Phật gia, chỉ sự vật đến rồi đi trong chớp mắt. Hiện nay được dùng để miêu tả sự vật biến mất trong nháy mắt giống như tia chớp cùng lửa của đá lấy lửa. Cũng được dùng để chỉ hành động nhanh chóng, ra tay trước hạn định.(Theo Baidu).
Liễu Hành Vân lập tức mặc kệ tất cả, tức giận gào lên: “Bách Bất Duy, ngươi cướp đồ ăn của bổn thiếu gia làm chi!”
Bách Bất Duy mỉm cười, vừa lau khóe môi vừa nói: “Ôi, xem Liễu thiếu gia nói kìa. Sao ta lại cướp đồ ăn của thiếu gia được cơ chứ, trên đồ ăn cũng đâu có viết tên của Liễu đại thiếu gia đâu, dù cho ta có muốn cướp, với khả năng của thiếu gia, cướp về là được rồi mà.”
Bách Bất Duy vừa giơ đũa ra gắp một miếng cá vừa khiêu khích nhìn Liễu Hành Vân.
Tạ Vãn Phong nãy giờ vẫn luôn yên lặng chỉnh lại vạt áo, nhanh chóng gắp một khoanh củ cải, ném thẳng vào mặt Bách Bất Duy.
Vui quá hóa buồn…
Bách Bất Duy đang vui sướng hoàn toàn không kịp phản ứng.
Một miếng củ cải tươi ngon cứ thế dính lên mặt Bách Bất Duy.
Nụ cười cứng đơ, mắt Bách Bất Duy chợt lóe hung quang, nghiêng đầu nhìn về phía Tạ Vãn Phong, nghiến răng nghiến lợi nói: “Hoa đào chết tiệt, mi cố ý à?”
Tạ Vãn Phong tao nhã lau miệng, cười đáp: “Ui, Bách thiếu gia sao lại nói vậy chứ, sao ta lại có thể cố ý được, trên đồ ăn cũng đâu có viết là ta cố ý đâu. Mà dù ta có cố ý, lấy tài năng của thiếu gia, quăng lại là được rồi mà.”
Nhíu mày, trong lòng Tạ Vãn Phong gào thét: Hừ, ngươi cũng không xem Liễu Hành Vân là của ai, ngươi muốn chết a.
Liễu Hành Vân ở một bên vui vẻ cười ha ha, vui vẻ đến mức Bách Bất Duy giận run.
Tuy nói, vạn sự phải đặt chữ nhẫn làm đầu. Nhưng trên đầu chữ nhẫn lại có một con dao (忍 > đây là chữ nhẫn). Chữ này dạy chúng ta khi nào không thể nhịn nổi nữa thì phải động đao.
Để thực hiện chân lý này, Bách Bất Duy gắp một miếng khoai lang nướng nóng bỏng ném vào miệng Liễu Hành Vân.
Liễu Hành Vân bị phỏng, nhảy dựng lên ngay tức khắc, kêu to: “Á á! Nóng chết ta rồi.”
Ta thật ức chế mà, tại sao người xui xẻo luôn là ta!
Bách Bất Duy nhìn Liễu Hành Vân nhảy tưng tưng, vui vẻ ra mặt: “Liễu công tử, thức ăn tại hạ gắp ngon nhỉ.”
Trừng trị Liễu Hành Vân rồi, kế tiếp là Tạ Vãn Phong.
Nói chung, chiến tranh giữa nam nhân lại bắt đầu vì một chút chuyện nhỏ như con thỏ.
Mai Vũ ôm chén, nhìn trận chiến đột nhiên nổ ra.
Nhất thời im lặng.
Bên tai không ngừng truyền đến tiếng nói của đám nam nhân.
“Mục Vô Ca, miếng cá hấp nước tương này tặng ngươi, chúc ngươi sớm ngày biến thành nước tương Mục Vô Ca.”
“Ha ha, Hoa XX, ngươi độc mồm đôc miệng như vậy, nhất định sẽ bị lỡ mồm, miếng phao câu này cho ngươi tẩm bổ.”
“Vãn Phong, đánh hắn, đánh hắn, dùng cái này, cái này, ném cho hắn thành công tử bún thiu luôn.”
“Hành Vân, không có vũ khí, lấy đậu phụ ma bà ra đây (đậu phụ ma bà Tứ Xuyên), chúng ta sẽ làm quái thú đậu phụ ma bà!”
“Hừ, muốn hủy hoại hình tượng của bổn công tử, các ngươi vẫn còn non lắm, xem chiêu!”
Đôi đũa của Mai Vũ đang run rẩy dừng lại giữa không trung.
Lạy, làm ơn đi, người đâu! %,Dien D^an L# Q%uy D1on
Tới lôi năm tên này ra ngoài đi.
Trời xanh ơi, đây là bữa cơm sao? Đây mà gọi là ăn cơm à?
Mai Vũ vừa định tức giận đã thấy một chén canh hùng hổ bay về phía nàng.
“Bụp” một tiếng.
Úp lên đầu nàng.
Thế giới an tĩnh lại trong nháy mắt.
Cơn giận của Mai Vũ dưới lễ rửa tội của chén nước canh đã bị dập tắt triệt để.
Ha ha ha, ha ha ha ha.
Rốt cuộc nàng đã hiểu, bây giờ không phải nàng ăn cơm, mà là cơm ăn nàng.
“Tất cả…” Mai Vũ lấy chén canh trên đầu xuống, đầu nàng dính đầu đồ ăn, trừng mắt, nhẹ giọng cất lời.
Liễu Hành Vân bị dọa, khẽ run rẩy, sợ sệt nói: “Mai Vũ, nàng đừng kích động.”
Mai Vũ mỉm cười, đáp: “Ta không kích động.”
Năm nam nhân đồng thời lui về phía sau một bước. Sao họ lại cảm thấy sự tình đã trở nên vô cùng nghiêm trọng đây?
“Ta có thể mời các huynh…cút đi không?” Thât khó mà nhịn được, Mai Vũ đứng bật dậy, ném chén cơm trong tay đi.
Năm nam nhân cuối cùng cũng nhận ra tính nghiêm trọng của sự việc, nhao nhao tông cửa chạy ra ngoài.
Lúc chạy ra ngoài, họ vẫn còn nghe tiếng Mai Vũ giận dữ gầm thét bên trong: “Ra ngoài cửa đứng hết cho ta, không có lệnh của ta thì không được ăn cơm!”
Năm đại nam nhân khóe miệng co rút đứng thành một hàng, nữ nhân lui tới đây đều không thể nhấc chân rời đi được.
Soái ca.
Quá nhiều soái ca luôn!
Bên trong, tiểu nhị lại cười làm lành, chui từ dưới gầm bàn ra: “Vị khách quan này, ta lại làm cho ngài một phần khác nha.”
Nói xong, hắn cũng xoay người bỏ chạy.
Thật là khủng khiếp, khủng khiếp quá đi.
Đi tắm một phen, lúc Mai Vũ trở ra thì đã thấy một cảnh tượng vô cùng chấn động..
Chỉ thấy trước cửa khách điếm tấp nập nữ nhân. Trên tay họ còn cầm theo chút hoa quả tươi ngon.
Khóe miệng co rút, Mai Vũ run rẩy đi ra ngoài cửa, quả nhiên thấy mấy nam nhân còn bày ra vẻ mặt oan ức, lắc đầu tỏ vẻ: Không phải lỗi của ta.
Mai Vũ trừng mắt, cơn giận trong người cũng tiêu tan.
Đám nam nhân này, đi tới đâu cũng gây phiền phức hết.