Không chờ Bách Bất Duy tỉnh lại, Mai Vũ lập tức rời đi.
Lúc đi, Tả Y khó hiểu nhíu mày, hỏi nàng: “Sao không chờ hắn tỉnh lại? Nhất định phải đi bây giờ sao? Hắn sẽ tỉnh lại ngay đó.”
Mai Vũ trừng mắt, giải thích: “Ngươi nghĩ xem, huynh ấy đã không muốn cho ta biết, muốn tự mình đối mặt tất cả. Nếu biết ta tìm giải dược cho huynh ấy, huynh ấy sẽ cảm thấy mất mặt.”
Khóe miệng Tả Y giật giật, trên trán chảy xuống đầy hắc tuyến.
Thật không hiểu sao nàng ấy có thể cho ra cái kết luận này nữa.
Người bình thường sẽ vô cùng cảm động, sống chết trước mắt, ai còn để ý tới mặt mũi nữa chứ.
Ách, không đúng.
Nếu là người bình thường quả thật sẽ không để ý, nhưng những tên quái nhân bên cạnh Mai Vũ thì khó mà nói được. Giống như Tạ Vãn Phong và Liễu Hành Vân, có việc ngu ngốc gì mà họ chưa từng làm đâu.
Vì mặt mũi mà gặm bánh bao suốt nửa tháng đầu, nói không chừng không phải không có khả năng.
Bởi mới nói, Bách Bất Duy lựa chọn một mình đối mặt với tử vong.
Kẻ ủng hộ chủ nghĩ anh hùng chết tiệt, nam nhân sĩ diện ngu ngốc.
Nghĩ vậy, Tả Y không cản nàng nữa, chỉ nói: “Vậy ta phải nói với hắn thế nào về việc trị liệu?”
Mai Vũ trợn trắng mắt. DI?n đ<>n L3 Quy [email protected]
Làm ơn đi, Tả Y nàng ấy là thần y có được chưa, vấn đề chuyên nghiệp như vậy sao lại còn hỏi nàng chứ.
“Ngươi nói với huynh ấy là ngươi cứu huynh ấy đi.” Mai Vũ không nghĩ ngợi gì đáp.
“Ta sợ hắn kích động nhất thời, muốn lấy thân báo đáp.” Tả Y mỉm cười, nói đùa.
Nguyệt Lưu vẫn luôn im lặng ở một bên lúc này lại đột nhiên nở nụ cười, nhỏ giọng chen vào: “Mấy chuyện đó bà không cần ảo tưởng đâu.”
Tả Y lườm nó, vỗ lên đầu nó một cái, kêu lên: “Tiểu mỹ nhân, ngươi nhanh bắt thằng nhóc chết tiệt này đi đi. Độc miệng như vậy, ta không chịu nổi nó nữa.”
Nguyệt Lưu ôm đầu, hét oa oa: “Được đó, được đó. Vừa lúc ta cũng không muốn ở chung với lão thái bà thúi này nữa!”
“Ngươi muốn chết à, tiểu quỷ!”
“Bà mới chết đó, lão thái bà thúi.”
Mai Vũ bất đắc dĩ cười khổ, quay đầu nhìn Liễu Hành Vân nói: “Tình cảm của họ tốt thật, hâm mộ làm sao.”
Liễu Hành Vân rùng mình một cái.
Làm ơn đi, nàng không cần nói vậy với ta.
Ta không hề cho rằng nàng bình thường đối xử với ta như thế là vì có tình cảm tốt với ta.
Ồn ào một lúc, bọn Mai Vũ về Phủ Thành Chủ.
Bách Bất Duy sẽ tìm đến đây nhanh thôi.
Nàng cơ hồ có thể tưởng tượng ra.
Nam tử kia nhất định sẽ đứng trước mặt nàng, kiêu ngạo nói: “Này, sao nào, bổn thiếu gia đã nói là hẹn gặp lại mà.”
Tên nhóc không tim không phổi, cả một đám nhóc không tim không phổi.
Mai Vũ lại chẳng thể nào ngờ, một buổi chiều vô cùng bình thường lại ẩn giấu rất nhiều bão táp phong ba.
Mai Vũ vừa đến Phủ Thành Chủ đã vội vàng đi tìm Thiên Hòa.
Dọc đường đi, đám Hoa Tử Nguyệt vẫn luôn nói về việc ở chung với Thiên Hòa.
Nàng biết, mấy nam nhân này không muốn nàng mang Thiên Hòa theo. Trên thực tế, nàng cũng chẳng muốn dẫn Thiên Hòa đi cùng. Đương nhiên nguyên nhân không hề liên quan gì đến những nam nhân này.
Phân phó ba nam nhân thu thập này kia, Mai Vũ vội vàng tới phòng Thiên Hòa, mở cửa ra lại không thấy người.
Nhìn căn phòng an tĩnh, Mai Vũ không khỏi hoảng hốt.
Đóng cửa lại, Mai Vũ xoay người đi tìm nó.
“Thiên Hòa, đệ đâu rồi?”
Mai Vũ vừa chạy vừa gọi, lúc chạy đến hoa viên, Mai Vũ thấy An Thiếu Hàn cả người mặc hắc y và Thiên Hòa.
Thở phào một hơi, sau đó đột nhiên đồng tử nàng giãn ra thật to.
Nàng đang nhìn thấy gì? Nàng đang nhìn gì vậy?
An Thiếu Hàn vậy mà rút kiếm…
Mà cây kiếm kia đang chỉ vào ngực Thiên Hòa.
Mai Vũ sợ hãi, hét to: “Thiên Hòa!”
Nhìn thấy bóng dáng nàng, Thiên Hòa nghiêng đầu thét lên đầy sợ hãi: “Lão đại, cứu đệ với!”
Thanh kiếm trên tay An Thiếu Hàn khẽ run lên.
Trước mặt là ánh mắt khiêu khích của Thiên Hòa nhìn mình.
Nhếch môi nở một nụ cười không phải của một đứa con nít nên có, Thiên Hòa khẽ nói: “An Thiếu Hàn, có gan thì giết ta đi. Giết ta trước mặt nữ nhân kia.”
Cảm giác như rơi vào hầm băng làm An Thiếu Hàn không cách nào vung kiếm lên được.
Có hay không thể….giết nó trước mặt nữ tử kia…
An Thiếu Hàn…ngươi…có làm được chăng?
Lý do An Thiếu Hàn và Thiên Hòa đứng ở đây phải truy ngược về lúc Mai vũ sắp về.
Từ nhà lao về, An Thiếu Hàn vẫn luôn suy nghĩ xem ai là con cờ của Đông Thần Hạo.
Khi đó, Thiên Hòa đã đoán chắc thời gian và chờ y.
Lúc An Thiếu Hàn đi qua hoa viên đã bị Thiên Hòa chặn lại.
“Vương Gia đang lo lắng sao?” Ngồi trên xích đu, Thiên Hào cười đến đáng yêu, hỏi.
An Thiếu Hàn nhíu mày, xoay người lại, lạnh lùng hỏi nó: “Sao ngươi biết ta là Vương Gia.”
Thiên Hòa lắc lư đôi chân, nghiêng đầu đáp: “Ngài đoán xem?”
“Ngươi là con cờ của Đông Thần Hạo, có đúng không?”
Thiên Hòa híp mắt lại, nhún người, xích đu nhẹ nhàng bay lên, nó cười khanh khách, trả lời: “Ha ha, Vương Gia nói rất đúng. Nhưng mà sao bây giờ ngài mới biết được chứ. Ta cho rằng Vương Gia là người hiểu biết nhất, sau vẻ ngoài ngây thơ thường cất giấu sự tàn nhẫn nha.”
Ngón tay An Thiếu Hàn hết co rồi lại duỗi, đôi môi mím chặt.
Sau vẻ ngoài ngây thơ thường cất giấu sự tàn nhẫn sao…
Đúng là một câu hai nghĩa. <DIễn đ<>n L3 Quy [email protected]>
Sát khí dâng lên, bàn tay An Thiếu Hàn hướng về một bên.
Thiên Hòa nhìn, cũng không e ngại mà lại tiếp tục đu đưa trên xích đu, hỏi y: “Sao? Muốn giết ta à?”
“Ngươi dám khiêu khích bổn Vương, chuẩn bị chịu chết đi.” An Thiếu Hàn lạnh lùng nói, gương mặt như điêu khắc dần trở nên âm trầm.
Đứa bé này không thể giữ lại, tuyệt đối không giữ lại được.
Thiên Hòa nhảy xuống xích đu, đi tới trước mặt An Tiếu Hàn, chớp mắt hỏi y: “Ngài đoán xem, Mai Vũ biết ngài giết ta thì sẽ có hậu quả gì?”
Tay đặt trên binh khí của An Thiếu Hàn cứng lại.
Sẽ có hậu quả gì?
Nhất định nàng sẽ vĩnh viễn không cách nào tha thứ cho mình.
Thiên Hòa thấy y dao động, lại nói tiếp: “Nhưng mà ta đã quyết định rồi. Ta quyết định lúc rời Phủ Thành Chủ sẽ giết Mai Vũ ngay lập tức. Cho dù là chủ thượng muốn nàng, dù cho bị ghép tội phản nghịch ta vẫn sẽ giết chết nàng ấy.”
An Thiếu Hàn cúi đầu, Thiên Hòa không nhìn thấy vẻ mặt y, nhưng nó biết y đã dao động rồi.
Đứng trước mặt y, Thiên Hòa lẳng lặng chờ y đáp lại.
Cuối cùng, dường như An Thiếu Hàn đã quyết định làm điều gì đó, y yên lặng rút kiếm ra.
Mà đúng lúc này, như dự tính, Mai Vũ đã nhìn thấy cảnh này.
Kích động chạy về phía trước, Mai Vũ hét lên: “An Thiếu Hàn, ngài điên rồi sao?”
Không quay đầu lại, An Thiếu Hàn lớn tiếng quát: “Đừng qua đây!”
Bước chân của Mai Vũ dừng ngay tại chỗ, hoảng sợ nhìn An Thiếu Hàn giơ kiếm lên.
Đừng, đừng mà!
Rốt cuộc là có chuyện gì đã xảy ra? Tại sao An Thiếu Hàn lại vung kiếm với một đứa bé?
Ở góc độ Mai Vũ không thể nhìn thất, nó ngửa đầu nhìn nam nhân đang giãy dụa kia, nhẹ giọng nói: “Ngài sẽ xuống tay à? Nàng sẽ hận ngài đó, sẽ hận ngài cả đời.”
Dòng chảy bi thương kia lại xuất hiện trong thân thể.
Đó là cái cảm giác cực kỳ thống khổ. Huyết dịch đều bị thay thế bởi sự đau khổ, chảy đi khắp mọi ngõ ngách khắp toàn thân.
Đương nhiên y biết sẽ có nhiều hậu quả. Đương nhiên y biết nữ tử kia sẽ hận y.
Thậm chí y còn biết nàng sẽ hận mình trên danh nghĩa mình sẽ đeo trên lưng cái tội danh gì trên lưng.
Nàng sẽ không biết mình giết người vì nàng, càng không biết tình yêu của mình. Trong mắt nàng, mình sẽ là một tên khốn ngay cả một đứa bé cũng không tha.
Nhưng thế thì đã sao?
Vậy thì sao chứ?
Y không thể ngừng yêu nàng, cũng không thể tự thoát khỏi nụ cười của nàng.
Nếu yêu là một một lỗi, An Thiếu Hàn đã sớm nghiệp chướng ngập trời.
Mai Vũ, vì nàng, chuyện gì ta cũng nguyện ý làm.
Nếu vận mệnh ép ta phải vậy. Đôi tay dính đầy máu tươi và tội lỗi của ta sẽ đổi lấy sự hạnh phúc và bình an cho nàng.
“An Thiếu Hàn, ngài điên rồi, nó vẫn còn là một đứa trẻ!” Mai Vũ kêu to, muốn xông tới.
Đúng lúc này, An Thiếu Hàn quay đầu lại, nhoẻn miệng cười với nàng.
Trong làn hoa bay, nụ cười kia khuynh quốc khuynh thành.
Gió thổi những cánh hoa bay xuống, thổi bay tóc y, ánh hàn quang lóe lên trên thanh kiếm, tất cả đều không tiếng động rơi xuống.
Hoa rơi, tóc rơi, ánh hàn quang trên kiếm hạ xuống…
Đó là nụ cười chia ly, mang theo tất cả yêu thương và lưu luyến.
Vĩnh biệt, tiểu yêu tinh mà ta yêu.
An Thiếu Hàn quay đầu lại, mỉm cười với Thiên Hòa, sự bi thương lan tràn nơi khóe môi, đuôi mắt, nỗi chua xót như suối tuôn ra.
“Ta yêu nàng, chẳng cần biết nàng có yêu ta hay không, có hận ta hay không. Ngươi biết không? Ta đã sớm quen với sự tàn nhẫn của nàng…”
Ta….vẫn luôn sống trong địa ngục, ta đã quen với tịch mịch và cô đơn.
Nơi đó không có ánh mặt trời, không có sự ấm áp.
Tiểu yêu tinh của ta, là người cho ta sự ấm áp đó.
Ta là ma quỷ, nhưng ta lại muốn bảo vệ tiểu yêu tinh của ta.
Cho nên… hãy để ta gánh chịu.
Tất cả… tội nghiệt.