Dưới bầu trời đêm, tiếng hát vang vọng.
Dường như ở rất gần, nhưng cũng có vẻ như ở rất xa.
Mai Vũ lắng tai nghe, tiếng hát kia quả thật là vô cùng tuyệt mỹ.
Hình như nàng đang lặp lại lời hát: Hồng nhan chưa già, lòng Hầu (*) đã đổi. Đêm qua vẫn còn được quý trọng ở Đông Sương, bây giờ lại ngồi đếm hoa ở Tây Phòng hiu quạnh.
(*) Hầu: Tước hầu. các nhà đế vương đặt ra năm tước để phong cho bầy tôi, tước hầu là tước thứ hai trong năm tước. Ðời phong kiến, thiên tử phong họ hàng công thần ra làm vua các xứ, gọi là vua chư hầu, đời sau nhân thế, mượn làm tiếng gọi các quan sang. Như quân hầu 君侯, ấp hầu 邑侯, v.v.
Mai Vũ cau mày, tiếng hát kia thật là bi thống.
Tạ Vãn Phong nhìn quầng sáng đang chuyển động kia.
Nhanh quá. Di chuyển nhanh như vậy con người không thể nào làm được.
“Chúng ta có cần đuổi theo hay không?” Tạ Vãn Phong hỏi Mai Vũ vẫn đang đứng yên bất động.
Mai Vũ lắc đầu: “Tốc độ nhanh như vậy, chúng ta có thể đuổi kịp. Nhưng mà… uống rượu quan trọng hơn.” Mai Vũ cười cười cầm bình rượu lên uống.
Bạch Ưu ơi là Bạch Ưu, ngươi cho rằng chỉ cần cho ta tận mắt nhìn thấy thì ta sẽ tin những lời nói về Linh Phi hiện thế của ngươi sao?
Ngươi sai rồi đấy.
Càng được tận mắt nhìn thấy ta lại càng cảm thấy đó là giả.
Đối với Mai Vũ, thứ có thể dùng mắt nhìn rõ hết thảy là thứ không đáng tin nhất.
Loại phản ứng bản năng này hoàn toàn là nhờ Vân Khinh ban tặng. Bởi vì phía sau cái mặt nạ mỉm cười kia luôn ẩn giấu những âm mưu.
Cho nên từ nhỏ Mai Vũ đã có một loại trực giác.
Thật là, không biết tại sao gần đây lúc nào cũng nhớ đến người kia.
“Mai Vũ, có phải ngươi đã phát hiện ra cái gì hay không?” Mục Vô Ca hỏi.
Mai Vũ cau mày, ra vẻ cúi đầu suy tư.
“Ừ, ta phát hiện…” Mai Vũ nhìu mày, ra vẻ cực kì nghiêm túc.
“Phát hiện gì cơ?” Tạ Vãn Phong và Liễu Hành Vân tò mò, rối rít hỏi.
“Đây chính là Linh Phi hiện thế.” Mai Vũ kêu to.
…..
“Cái này còn cần ngươi nói hay sao!” Ba người gào lại.
Mai Vũ gian trá cười cười.
Bây giờ vẫn chưa phải là lúc nói ra.
Nàng nghĩ Linh Phi này là người chứ không phải quỷ.
Nếu quả thật là Linh Phi hiện thế, tại sao lại hát là: Hồng nhan chưa già, lòng Hầu đã dứt? Nếu như nàng nhớ không lầm, thì phải hát là hoàng ân chưa đoạn chứ.
Nếu Linh Phi này là người, như vậy chứng minh rằng tất cả những thứ đang diễn ra ở đây là một âm mưu. Tất cả đều là âm mưu của Bạch Ưu. Vậy thì, rốt cuộc hắn để một đám người trong sơn trại đánh đánh giết giết, rốt cuộc nhằm mục đích gì? Có bí ẩn hay nội tình gì chăng?
Có quá nhiều chỗ khó hiểu, trên ngọn núi có Kỳ Lân Tường Ngọc có rất nhiều nơi phát sáng, một người không thể lướt qua nhiều nơi trong thời gian ngắn như vậy. Thế thì chuyện gì đang xảy ra?
Nàng rất muốn biết Bạch Ưu đang giở trò quỷ gì.
Sau khi cơm nước no nê, Mai Vũ đứng lên quay người trở về, vừa hà hơi vừa nói: “Tốt, tốt lắm. Bổn cô nương phải thu lợi ích lại.”
Trở lại nhà trúc, Mai Vũ cẩn thận hít không khí vào. Quả nhiên ngửi thấy mùi trà lài nhàn nhạt.
Nở nụ cười, Mai Vũ vào phòng đóng cửa lại.
Nửa canh giờ sau lại chui ra ngoài bằng đường cửa sổ.
Nàng muốn thăm dò Lạc Vân Sơn vào ban đêm, mà Bạch Ưu cũng sẽ không ngờ rằng nàng sẽ lại ra ngoài lần nữa.
Mục Vô Ca đã chờ sẵn ở ngoài, thấy nàng leo ra, nở nụ cười với nàng.
“A, tại sao ngươi lại biết ta muốn ra ngoài?” Mai Vũ bật cười, hỏi hắn.
Người này, đúng là như hình với bóng nha.
“Trực giác.” Mục Vô Ca cười.
Mai Vũ nhớ lại những nơi Kỳ Lân Tường Ngọc đã lướt qua, cùng đi với Mục Vô Ca.
Cuộc tìm kiếm trong đêm chỉ vừa mới bắt đầu.
Hai người đi cả đêm, đến sáng sớm ngày thứ hai mới ngủ.
Sáng sớm ngày thứ hai.
Tại Lạc Vân Sơn, Bạch Ưu lại tổ chức cuộc đấu tranh giữa các sơn trại còn dang dở lần trước.
Chờ lúc Mai Vũ thức dậy đã là lúc mặt trời lên cao.
Cả bọn chạy tới xem chiến.
Ở xa xa, Mai Vũ tựa lưng vào đại thụ, lười biếng hỏi: “Vô Ca, sau khi những người này bị thua sẽ ra sao?”
“Bị giết. Vì để giữ bí mật, mọi người trong sơn trại đã nhất trí rằng người thua sẽ phải chết.” Mục Vô Ca nói.
Mai Vũ nhíu mày: “Quy tắc ác như vậy sao lại có người đồng ý chứ?”
Tạ Vãn Phong cười nhạo nói: “Đồng ý chứ. Vì Bạch Ưu nói sẽ có năm mươi người sống sót. Năm ngươi người thắng lợi cuối cùng sẽ không phải chết. Chọn một vị Vua, lãnh đạo những người khác.
Mai Vũ lại càng thêm rối rắm.
Chuyện này thật là buồn cười. Qúa buồn cười. Chẳng lẽ bọn họ lại không hoài nghi Kỳ Lân Tường Ngọc có thật hay không? Không nghi ngờ Bạch Ưu?
Mặc dù nàng là sát thủ, nhưng lại không muốn những người này chết vô ích như vậy.
Ở đây có tới hàng trăm hàng ngàn người đó.
Liễu Hành Vân đứng bên cạnh, vỗ vỗ vai nàng: “Trong bọn họ có rất nhiều người là nông dân, những người thô kệch. Cũng không có mấy người biết chữ. Cho nên đối với kiến thức uyên bác của Bạch Ưu có vài phần kính nể. Hơn nữa, họ tận mắt nhìn thấy cảnh tượng thần kỳ như vậy. Suy nghĩ của bọn họ bị hạn chế, vô cùng kích động vì phát tài. Hằng năm vật lộn trên lưỡi đao, đối với bọn họ mà nói, mạng sống không đáng tiền. Bọn họ chỉ muốn sống tốt hơn một chút mà thôi.”
Nếu không phải tình thế bắt buộc, ai lại muốn làm phường trộm cướp?
Mai Vũ dùng tay vẽ trên mặt đất, đột nhiên cảm thấy rất phiền não.
Nhớ lại những người đã từng là cha mẹ của mình.
Cha mẹ đã vì tiền, vì tính mạng mà giao mình cho một người xa lạ. Cũng ngu ngốc giống như vậy.
“Vô Ca, gần đây bên ngoài có chuyện gì thú vị hay không?” Mai Vũ dựa vào người Tạ Vãn Phong, tìm một chỗ thoải mái, cuộn mình như con mèo nhỏ, hỏi.
“Có, ở Giang Nam á, gần đây ở đó lưu hành loại đồ ăn mà ngươi thích nhất đó.” Mục Vô Ca suy nghĩ, mặc dù cảm thấy mình nói những lời vô nghĩa nhưng vẫn không nhịn được nói cho nàng biết.
“A? Ta đã nói ô mai là ngon nhất mà. Nhưng mà tại sao vậy?”
“Bởi vì dạo gần đây đột nhiên An Vương Gia rất thích ăn ô mai.” Mục Vô Ca nở nụ cười nhạt nhẽo.
“Vương Gia mà cũng ăn ô mai sao?” Mai Vũ cười châm biếm.
“Há há, ai biết được.”
Không biết bắt đầu từ khi nào, đối mặt với một nàng không nhớ gì cả, hắn lại đột nhiên muốn nói cho nàng nghe tất cả những chuyện về vị Vương Gia kia.
Mai Vũ, nếu như có một ngày nàng nhớ ra, ít nhất trong lúc nàng quên đi hắn, hắn cũng không phải là khoảng trống.
Ở Giang Nam, đột nhiên ô mai nổi tiếng một thời.
Luôn có người, vào lúc hoàng hôn, nhìn thấy Vương Gia một mình nhàn nhã, tiêu sái đến chỗ bán ô mai, mua một túi ô mai, rồi từ từ trở về Vương Phủ.
Lúc đầu, rất nhiều người không thể tin được đó chính là Vương Gia.
Sau đó, có người lặng lẽ đi theo một đoạn, mới chứng nhận đây là sự thật.
Vương Gia thích ăn ô mai. Con dân Giang Nam lan truyền tin tức này khắp nơi. Trong lúc nhất thời, ô mai nổi tiếng.
Lại càng tôn kính Vương Gia hơn. Cảm thấy như vậy có thể gần gũi với Vương Gia thêm một chút. Cho nên rất nhiều người cũng đi mua ô mai ăn.
Hơn nữa, lúc hoàng hôn, những cô gái Giang Nam ăn mặc thật xinh đẹp bước chân ra đường. Mặc dù không thể nói với Vương Gia tuấn mỹ nửa câu, nhưng khát vọng có thể là người đầu tiên được ưu ái.
Hắn luôn mặc đồ đen, đi một mình.
Hắn luôn mua ô mai rồi rời đi.
Không ai biết vì sao Vương Gia lại thích ăn ô mai, cũng không ai biết vì sao hắn phải tự mình đi mua ô mai.
Nhưng nghe nói là, Vương Gia giải trừ hôn ước với Thanh Vân Quận Chúa. Chẳng nói tại sao. Chỉ là sau khi Quận Chúa Đông Thần trở về Đông Thần Quốc, song phương hòa bình giải trừ hôn ước.
Có một lời đồn rằng: Vương Gia yêu phải một người không nên yêu.
Vì thế, hắn mới đơn độc như bây giờ, là vì cái người không nên yêu đó sao?
Hoàng hôn ở Giang Nam đẹp như một bức tranh, theo sau bóng lưng tịch mịch của An Thiếu Hàn, không biết có bao nhiêu trái tim nữ tữ đã vỡ nát.
Lại một buổi hoàng hôn, An Thiếu Hàn mua ô mai trở về.
Ảnh Tử báo tin: Nàng đến Lạc Vân Sơn.
“Chủ tử, như vậy kế hoạch có phải sẽ bị đảo loạn hay không?” Ảnh Tử lo lắng hỏi.
An Thiếu Hàn nhìn về phía ngọn núi xa xa, nói nhỏ: “Không sao, bảo bọn họ cẩn thận một chút, chớ ra ngoài làm loạn, đừng tổn thương nàng và người của nàng.”
Chờ Ảnh Tử lui xuống, An Thiếu Hàn không tự chủ lắc đầu.
Tiểu yêu tinh của ta, nàng trừng phạt ta như vậy, ta phải làm như thế nào mới đúng đây.
Hắn không tin nàng sẽ không gây rối. Con tiểu yêu tinh này, chỉ cần nhìn cái gì không vừa mắt, nhất định phải đá cho một cước.
Bỏ một viên ô mai vào miệng, An Thiếu Hàn thưởng thức vị chua ngọt kia.
Chạm tới cây lược Đào Mộc trong ngực áo, An Thiếu Hàn bất đắc dĩ cười, đắng cay tràn ra nơi khóe môi.
Vẫn còn chưa thể buông tay, đúng không?
Tiểu yêu tinh của ta, ta vẫn chưa thể buông nàng ra, bởi vì mỗi một ngày ta đều nhớ đến nàng.
Đến lúc nào thì ta mới có thể hoàn toàn buông tay?
Đừng nên chọc vào mấy phiền phức lớn. Đừng xảy ra sơ suất gì ở Lạc Vân Sơn.
Hắn rất sợ, An Thiếu Hàn rất sợ hắn không bảo vệ nổi Mai Vũ. Bởi vì hắn quá rõ tính cách của Mai Vũ.
Những chuyện đang xảy ra ở Lạc Vân Sơn đều do có người đứng phía sau điều khiển, hắn cũng là một phần tử trong đó. Mà ngươi kia, là người mà ngay cả hắn cũng không thể nào khống chế được.