Những người trước nay vẫn chưa từng tiếp xúc với chiến tranh đã chân chính hiểu được sự tàn khốc của nó. Địch nhân dùng thang mây, hỏa tiễn (mũi tên lửa), hỏa lực không ngừng oanh tạc về phía này, xung quanh chỉ toàn là khói thuốc súng.
Lần đầu tiên họ chứng kiến tràng diện rúng động như thế, người chết bị ném sang một bên, lập tức có người lên thay thế. Một người ngã xuống, vô số người xông lên.
Trong hoàn cảnh khốc liệt này, nam nhân sẽ tìm thấy được chút gì đó mà bình thường không có.
Thứ đó gọi là nhiệt huyết.
Là cảm giác mà nam nhân chỉ có được trên chiến trường.
Trong chiến hỏa ngất trời, Mai Vũ nhìn về phía đội tiên phong ở ngoài thành, trong lòng có chút lo lắng.
“Cứ để họ ở ngoài như vậy sao?” Mai vũ bất an hỏi An Thiếu Hàn.
Nàng cảm thấy đội tiên phong đơn độc ngoài thành rất phiền phức. Cứ như là thả chuột ra cho mèo ăn vậy.
An Thiếu Hàn mỉm cười đáp: “Không có gì, trên chiến trường phải quang minh chính đại, sẽ không truy binh, nếu chịu không được nữa thì lui vào thành, phía Đông Thần Hạo sẽ không đuổi theo những binh lính lui vào thành đâu.”
Sắc mặt Mai Vũ đỏ lên, lúng túng nói: “Thì ra còn xem trọng việc này.”
Về đánh giặc, mình thật sự không hiểu chút gì.
“Đó là trong những cuộc chiến công bằng, nếu thật sự là loại chiến tranh tàn sát lẫn nhau, đương nhiên điều này sẽ trở nên vô dụng.” An Thiếu Hàn vừa quan sát chiến sự vừa giảng giải.
Mai Vũ nhìn người liên tục ngã xuống, ủ rủ thì thầm: “Chiến tranh cũng đâu có công bằng, không phải sao? Công bằng giữa các quốc gia, nhưng bất công với những chiến sĩ tử trận.”
“Không thể có chuyện công bằng với tất cả mọi người, cuộc đời tàn nhẫn có thể bất công với một ai đó, nhưng lại cực kỳ công bằng với thế giới này, không phải sao?” An Thiếu Hàn nghe được lời nàng nói, quay đầu lại hỏi nàng.
Mai Vũ xoa xoa tay, ngượng ngùng gật đầu.
“Nói cũng đúng.”
Thật là…sao y lại nghe thấy được! Ngại muốn chết!
Nhưng mà An Thiếu Hàn lãnh tĩnh trên chiến trường…thật là đẹp quá đi.
Trong nháy mắt họ nói chuyện với nhau, chiến trường bên dưới hình như đã có chút biến hóa.
Vì binh lính Tây Thự chiến đấu quá mức xuất thần, càng đánh càng hăng, họ đang dần rời khỏi phạm vi của An Thiếu Hàn.
An Thiếu Hàn vừa thấy, ngay lập tức ra lệnh cho phó tướng: “Bên dưới đang làm cái gì vậy! Truyền lệnh cho Mã phó tướng kêu hắn nhanh chóng về vị trí cũ.”
Tạ Vãn Phong đang chiến đấu trên tường thành, cau mày nói: “Vô dụng thôi, tự ngươi xem đi.”
An Thiếu Hàn lạnh mặt, Vân Khinh chỉ vào một người trong biển người ở chiến trường bên dưới: “Chiến tướng bị chém rồi. Vừa nãy hắn bị một binh lính Đông Thần vô cùng mạnh mẽ một đao chém đầu. Tốc độ quá nhanh ta không kịp nhắc nhở. Hoa Tử Nguyệt bắn một mũi tên sang nhưng đã bị đối phương cản lại.”
“Như vậy hình như hơi bất thường. Tướng sĩ kia quá mạnh mẽ rồi, cuộc chiến mới bắt đầu mà đã bạo tay như vậy, chẳng lẽ bên kia định tốc chiến tốc thắng?” Bách Bất Duy hỏi.
An Thiếu Hàn lại nhíu mày.
Không sai, điều này không bình thường, công thành càng về sau sẽ đánh càng hăng, tất cả binh lính mạnh mẽ đều được an bài ở phía sau.
Nhưng bây giờ lại xuất hiện một nhân vật lợi hại, không biết Đông Thần Hạo muốn làm gì đây?
Nhìn bao quát, dường như đám người kia quyết tâm kéo quân Tây Thự ra giữa đội hình.
Hoặc là nói, trung tâm đội hình của họ có giấu cao thủ, muốn tiêu diệt đội tiên phong?
Đột nghiên đại cục nghịch chuyển, binh lính mất đi phương hướng, tất cả dần trở nên bối rối.
Cứ tiếp tục như vậy khẳng định là không được. Binh không có tướng thiếu ba phần khí thế. Nếu tiếp tục như vậy đội tiên phong sớm muộn gì cũng sẽ bị diệt sạch.
An Thiếu Hàn quay đầu, định phái một tướng lãnh khác xuống thì đã thấy Mai Vũ đột nhiên hoành tiêu đứng trên tường thành.
Liễu Hành Vân bị dọa sợ, vội kéo nàng xuống, lo lắng mắng: “Nàng muốn thành bia cho người ta ngắm hả!”
Mai Vũ lè lưỡi nói: “Ha ha, sao vậy được, các huynh tài giỏi như vậy nhất định có thể bảo vệ ta mà.”
Quay đầu, trong khói thuốc dày đặc, gió thổi phần phật, Mai Vũ vận lực lớn tiếng gào: “Quân tiên phong của Tây Thự nghe lệnh, Mã tướng quân cả đời chinh chiến trên lưng ngựa, vì nước quên thân. Nay ngài đang đứng nhìn các ngươi trên đường hoàng tuyền. Hãy bày ra khí khái nam nhi, kéo dài quang vinh của Mã tướng quân, chiến đấu vì đất nước!”
Nói xong, nàng quay đầu nói với đám Vân Khinh: “Hay chúng ta xuống dưới đi? Các huynh sớm đã không kìm được rồi mà.”
“Người hiểu bọn ta chỉ có Mai Vũ thôi.”
Mấy nam nhân cười ha ha, nhao nhao leo lên tường thành.
Mọi ánh mắt trên tường thành đều đổ dồn vào đám người này.
Môi An Thiếu Hàn trắng bệch, y gầm lên: “Mai Vũ, về đây.”
Mai Vũ tháo mũ giáp nặng nề trên đầu, gió thổi bay tóc nàng, nàng mỉm cười.
Lòng An Thiếu Hàn cảm thấy nặng nề vô cùng. --di3n.đàn>Lê< quy.đôn--
Đừng đi, Mai Vũ, dưới đó rất nguy hiểm. Xin nàng đừng đi.
“Không được đi, đây là quân lệnh.”
“Quân lệnh có cái có thể nghe, có cái không thể nghe. Tướng quân ở trên tường thành nhìn bọn ta đi. Bây giờ bên dưới cần bọn ta, nơi này cần ngài.” Mai Vũ nói rồi nhảy xuống tường thành.
Thở phào nhẹ nhõm, Mai Vũ cảm thụ sự vui vẻ khi được bay, cảm thấy như những thứ nặng nề cũng bay đi vậy.
Trước giờ nàng không phải là người có thể khoanh tay đứng nhìn.
Nàng muốn Đông Thần Hạo phải mất tất cả.
Thứ đầu tiên chính là thiên hạ này. Nàng nhất định sẽ giúp An Thiếu Hàn bảo vệ Tây Thự.
Đông Thần Hạo, ta muốn ngươi phải đau khổ gấp trăm lần Thiên Hòa.
Binh sĩ xung quanh hưởng ứng dũng khí từ sáu dũng sĩ này.
Giữ vững tinh thần, họ tỉnh táo lại lần nữa.
Phó tướng nhìn những bóng dáng đó, cảm thán: “An Vương có những tướng lãnh như vậy, quả là người có phúc khí.”
An Thiếu Hàn bất động thanh sắc nắm chặt tay, lệnh cho phó tướng: “Báo với tất cả, tùy thời chuẩn bị chuyển thủ thành công.”
Võ tướng kinh ngạc há hốc miệng.
“Tướng quân…”
“Chỉ là chuẩn bị thôi, đừng lo lắng.” Biết mình an bài có chút bất ổn, An Thiếu Hàn lại nói.
Lúc này võ tướng mới rời đi. An Thiếu Hàn vẫn không dời mắt khỏi Mai Vũ.
Bất kể nàng ở đâu trong biển người mờ mịt, hắn vẫn có thể tìm thấy bóng dáng nàng.
Mai Vũ, ta điên mất, ta sẽ điên mất thôi. Chỉ cần nàng ở trước mặt ta, ta không cách nào bình tĩnh được, tất cả mọi chuyện đều theo sau nàng.
Sâu xa nhìn một người phía trên tường thành, nhìn phía dưới rồi yên lặng thở dài: “Sư tỷ của ta xằng bậy quá.”
An Thiếu Hàn nhíu mày hỏi: “Sao ngươi không vào trướng nghỉ ngơi đi.”
Nhún vai, Thiên Điểu nói: “Bây giờ không phải là lúc nghỉ ngơi. Chiến trường loạn lạc, vẫn là ở nhà an toàn hơn.”
An Thiếu Hàn không nhìn nó, nhìn thẳng về hướng Mai Vũ, không yên lòng đáp: “Ta sai người đưa ngươi về.”
Thiên Điểu cười cười, cũng leo lên tường thành.
An Thiếu Hàn cả kinh, giận dữ quát: “Ngươi đang làm cái gì đó! Mai Vũ mà biết sẽ trách ta.”
“An Thiếu Hàn, trước khi ngươi làm gì người đầu tiên ngươi nghĩ đến là Mai Vũ à?” Gió thật to thổi bay quần áo nó. Thiếu niên không mặc khôi giáp trông có vẻ vô cùng mảnh dẻ, nó quay đầu hỏi y.
Sắc mặt An Thiếu Hàn trầm xuống, đáp: “Là vì bản thân ta, vì dân chúng Tây Thự.”
Lắc đầu, Thiên Điểu cười, lại là một người trong ngoài bất nhất.
Thôi đi, tất cả hận thù bất quá cũng chỉ là vòng tuần hoàn ác tính.
Dù giết bao nhiêu người Thiên Hòa cũng không sống lại được.
Nếu bây giờ nó giết Mai Vũ hoặc An Thiếu Hàn sẽ chỉ giúp cho kẻ tiểu nhân nào đó được lợi mà thôi.
Có lẽ Gia Cát Trần nghĩ nó dễ lừa. Nhưng thật ra nó biết tất.
Thiên Hòa vì Mai Vũ mà chết, bị An Thiếu Hàn giết. Nhưng người khiến đứa nhỏ đó lựa chọn đường chết là Đông Thần Hạo.
Bất phụ Như Lai bất phụ khanh, Thiên Hòa đã chọn con đường ngu ngốc như vậy. So với việc giết họ, không bằng nó giúp họ làm tốt việc của mình.
Không ai có được hạnh phúc, tất cả phải sống trong đau khổ.
Thiên Điểu tháo mặt nạ xuống.
An Thiếu Hàn nhìn thấy gương mặt kia, lộ ra vẻ mặt kinh ngạc.
Nó…nó là Thiên Hòa?
Máu trong người hắn như đông lại. Gương mặt kia…gương mặt của thiếu niên đã đẩy y vào vực sâu.
Trong cơn mưa hỏa tiễn, Thiên Điểu nói với y: “An Thiếu Hàn, ngươi có tin vào vận mệnh không? Vận mệnh sẽ đưa ngươi và người đó lại gần nhau, nếu nàng chết, ngươi cũng sẽ chết. Ngươi nên cẩn thận. Ngươi yên tâm đi, ta sẽ không giết Mai Vũ, điều ta muốn làm đã làm xong, hẹn gặp lại, An Vương.”
“Ngươi là ai?” An Thiếu Hàn lớn tiếng hỏi.
Tóc Thiên Điểu bay bay trên không trung.
“Thiên Điểu, ta là Thiên Điểu, là người có vận mệnh tương liên với Thiên Hòa.”
Thân thể nó ngã về phía sau, lúc An Thiếu Hàn còn chưa kịp phản ứng, cơ thể Thiên Điểu đã nhanh chóng rơi xuống, nó nhẹ nhàng nói với người trên tường thành: “Bất kể chuyện gì xảy ra, hãy bảo vệ tốt bản thân. Chúc ngươi…vĩnh viễn sống trong đau khổ.”
Lật người, Thiên Điểu lấy đà nhảy mấy bước phóng đến bên cạnh Mai Vũ.