Trên chiến trường cát vàng đầy trời, một cảnh tượng ấm áp lại hiện ra.
Thiên Điểu ôm lấy Mai Vũ, cảm thụ nhiệt độ trên người nàng.
Khóe môi nó bất giác cười thật tươi.
Cảm giác thật ấm áp…
Chỉ là nụ cười tươi tắn này không thể để nàng nhìn thấy.
Thiên Điểu cúi đầu, thấp giọng thì thầm bên tai Mai Vũ: “Ngươi không thể chết, ta đã cho ngươi và An Thiếu Hàn ăn Liên Tâm Quả, nếu ngươi chết, y cũng sẽ chết. Mai Vũ, người giết Thiên Hòa không chỉ có ngươi và An Thiếu Hòa, còn có Đông Thần Hạo nữa. Nên ta không muốn các ngươi chết, như vậy quá lợi cho các ngươi. Ta muốn các ngươi phải sống, sống trong đau khổ. Mai Vũ, ta sẽ không cho ngươi đi tìm Thiên Hòa đâu.”
Ngươi chết…chắc chắn sẽ đi tìm Thiên Hòa.
Ta không muốn, không muốn ngươi đi tìm nó.
Ta muốn các ngươi vĩnh viễn không được gặp lại nhau. Thiên Hòa là của ta, chỉ có thể là của ta.
Cả người Mai Vũ bất động, cứng ngắc há to miệng.
Nàng và An Thiếu Hàn…thật không?
Tại sao lại như vậy?
Dịu dàng vuốt tóc Mai Vũ, Thiên Điểu lớn tiếng nói với đám Vân Khinh: “Ta sẽ dẫn bọn chúng rời đi, thời gian cấp bách, các ngươi đưa nàng đi nhanh đi.”
Thiên Điểu nói rồi đẩy Mai Vũ đến chỗ Hoa Tử Nguyệt.
Mai Vũ vùng vẫy gào thét: “Thiên Điểu, đệ sẽ chết đó!”
Ta không thể để đệ chết được, ta đã nói sẽ bảo vệ cho đệ mà.
Thiên Điểu cười tàn nhẫn, nói với nàng: “Không phải chết, mà là đi tìm Thiên Hòa. Ta…không thể giao Thiên Hòa cho ngươi đâu.”
Tất cả sẽ trở về điểm bắt đầu, trở lại buổi chiều hôm đó, trước khi nó và Thiên Hòa còn chưa gặp Đông Thần Hạo và Gia Cát Trần.
Thiên Hòa…chúng ta lại lên đường. Lần này ta sẽ không giao đệ cho bất cứ ai.
Hoa Tử Nguyệt nhìn Thiên Điểu thật sâu, lớn tiếng quát: “Đi!”
Trong nháy mắt, An Thiếu Hàn đã tới bên ngoài vòng chiến.
Thiên Điểu lui về mấy bước, lấy bình Thiên Lý Truy Tung ra.
Nó nhanh chóng đổ thứ đó lên người mình.
Những người kia ngửi được mùi hương đó đều dừng lại sau đó giống như phát điên đuổi theo Thiên Hòa ngay lập tức.
Hoa Tử Nguyệt kéo nàng, bay vút ra ngoài, mấy nam nhân khác bọc hậu ngay sau lưng.
Mai Vũ không chớp mắt nhìn thiếu niên đang trong trung tâm vòng chiến kia, gào lên như xé ruột xé gan: “Thiên Điểu! Đừng mà!”
Thiếu niên mười ba tuổi có nụ cười thật đẹp.
Mai Vũ nhìn thấy nụ cười kia, lòng đau như cắt.
Thiên Điểu, ta vẫn chưa kịp nói với đệ, đệ cười rất đẹp.
Nước mắt tràn ra ngoài khóe mi, nàng thấy chân Thiên Điểu bị chém một nhát, máu chảy không ngừng.
Mai Vũ nắm lấy ống tay áo của Hoa Tử Nguyệt, nức nở cầu xin: “Ca ca, xin huynh, xin huynh thả muội xuống. Nó chỉ là một đứa bé thôi.”
Xin huynh, xin huynh hãy để ta đi cứu nó đi.
Tại sao ta lại vô dụng như vậy? Không cứu được Thiên Hòa, bây giờ lại trơ mắt nhìn Thiên Điểu hi sinh.
Hoa Tử Nguyệt cắn răng, không nhìn Mai Vũ đang lệ rơi đầy mặt, thủ thỉ: “Thật xin lỗi.”
Mai Vũ, dù nàng có ghét ta, ta cũng không thể để nàng mạo hiểm.
Một cây đao cắm sâu vào cơ thể Thiên Điểu, nó cười, khóe miệng không ngừng trào ra máu tươi, thanh kiếm trên tay cũng rơi xuống đất.
Nó cố gắng nhìn nữ tử đang khóc sướt mướt kia, bất giác muốn duỗi tay về phía nàng.
Đừng khóc, Mai Vũ, đừng khóc mà.
Thiên Hòa sẽ đau lòng lắm, ta không muốn nó đau lòng đâu.
“Ngươi phải sống, mời ngươi…hãy tiếp tục sống trong đau khổ đi.” Cơ thể Thiên Điểu lung lay trong gió, nó nói với nàng.
Hãy sống tiếp đi, Mai Vũ, ta sẽ đón Thiên Hòa. Mà ngươi, cứ tiếp tục sống trong đau khổ đi.
Những người bên cạnh một đám thì rời khỏi, một đám thì chết. Ngươi…chỉ còn lại một mình.
Lúc ngã xuống, Thiên Điểu cảm giác có thứ gì đó chảy ra từ trong mắt mình.
Là cái gì? Là cái gì từ trong mắt nó rơi xuống? di3n3danle3quy...don
Trước mắt dần mơ hồ, dường như Thiên Hòa lại nhìn thấy đôi cánh hồ điệp mỹ lệ kia.
Nhếch môi cười, Thiên Hòa nhắm mắt lại.
Đến lúc chết, mình vẫn không thành thật.
Có người nói người nhìn thấy đôi cánh hồ điệp kia sẽ hạnh phúc, vậy người có được đôi cánh kia sẽ hạnh phúc chăng?
Mai Vũ, ta thật sự mong ngươi có thể hạnh phúc. Vì…ở ngươi, ta có thể cảm thấy sự ấm áp như của Thiên Hòa.
Loại ấm áp này…đủ khiến những đứa trẻ do ác quỷ nuôi lớn như bọn ta nguyện ý dùng mạng sống để đánh đổi.
Cuối cùng ta cũng đã hiểu vì sao Thiên Hòa lại nguyện ý trả giá vì ngươi như vậy. Ngu ngốc vô cùng nhưng rất đáng giá.
Ha ha, ta và Thiên Hòa đồng mệnh tương liên, đều ngốc như nhau.
Mai Vũ, thật ra ta rất muốn nói đa tạ ngươi.
Đa tạ ngươi, đa tạ ngươi sự dịu dàng của ngươi…
Chỉ là…không còn cơ hội nữa rồi…
Đôi mắt Mai Vũ mở to, nước mắt như suối tuôn ra từ đôi mắt bồ câu.
Thiếu niên đó…thiếu niên có nụ cười đẹp như Thiên Hòa của nàng…ngã trên đất, không còn bất cứ biểu cảm nào nữa.
Đôi mắt xinh đẹp nhắm lại, không còn chút ánh sáng.
Mời ngươi…chết đi, mời ngươi cùng chết với Thiên Hòa đi.
Nó đã từng nói với nàng như vậy. Bây giờ nó lại đơn độc chết đi.
Còn nói gì mà muốn nàng sống trong đau khổ.
Đứa bé này…cũng bướng bỉnh như Thiên Hòa vậy…
“Thiên Điểu! Huhu…Thiên Điểu!!”
Rốt cuộc cũng thoát được phạm vi của đám người kia, Mai Vũ lại không thấy vui một chút nào.
Chỉ có nỗi đau tê tâm liệt phế tràn đầy trong lòng.
An Thiếu Hàn dừng ngựa, giữ chặt lấy Mai Vũ, kéo nàng lên ngựa, lớn tiếng ra lệnh: “Nhanh rút lui!”
Mọi người nhao nhao lên ngựa, lui về cửa thành.
Mùi hương dần tan đi theo nhiệt độ cơ thể. Đám ác ma kia như tỉnh lại, tiếp tục công kích về hướng Mai Vũ.
Bọn chúng chạy nhanh vô cùng, tốc độ đó dường như còn nhanh hơn cả Thiên Lý Mã, cứ như đó là chuyện rất nhẹ nhàng.
An Thiếu Hàn nhìn phía sau, lòng trầm xuống.
“Nhanh chút nữa!” An Thiếu Hàn nói rồi giục ngựa chạy nhanh hơn.
Mắt thấy ngựa không thể chạy nhanh bằng mấy con quái vật.
Liễu Hành Vân ngồi phía sau Tạ Vãn Phong, mỉm cười, hắn nói với Tạ Vãn Phong: “Thay ta nói với Mai Vũ, bất luận ra sao, trái tim ta vẫn luôn ở bên cạnh nàng, làm bạn với nàng. Nàng hãy mạnh mẽ lên.”
Tạ Vãn Phong hoảng hốt, hắn quay đầu lại phẫn nộ quát: “Liễu Hành Vân, ngươi thành thật ngồi yên cho ta.”
Liễu Hành Vân cười ha ha, nhảy lùi về sau, hắn nói trong không trung: “Nói chuyện buồn nôn quá, tính tình khó chiều.”
Mai Vũ nhìn về phía sau, nhìn vào ánh mắt Liễu Hành Vân ở trên không.
Người đó mặc y sam màu lục, như một đứa trẻ to xác không tim không phổi, lúc nào cũng cười, hắn cười dịu dàng với nàng.
“Mai Vũ, hẹn gặp lại.”
Trong gió loáng thoáng lời nói của hắn.
Tiếng nói kia như đâm vào lòng nàng, đập nát trái tim mong manh như thủy tinh.
Mai Vũ điên cuồng vùng vẫy.
“Aaaaaaaa….Hành Vân, đừng, xin huynh đừng mà!!!” Mai Vũ hoàn toàn suy sụp.
Nàng như phát điên muốn nhảy xuống ngựa.
An Thiếu Hàn dùng sức níu chặt lấy nàng.
“Mai Vũ, đừng nhúc nhích.”
Mai Vũ căn bản không nghe y nói gì cả, trong mắt nàng chỉ có Liễu Hành Vân.
Cắn môi, Liễu Hành Vân lớn tiếng nói: “Đi! Ta sẽ cản phía sau, không ai được tới đây.”
Mai Vũ hoảng sợ khóc lớn, trong mắt chỉ còn bóng dáng thiếu niên kia.
Hành Vân của ta, Hành Vân lòng ta yêu thương, xin huynh đừng rời khỏi ta.
Huynh từng nói sẽ theo ta đến chân trời góc biển, huynh không thể lừa ta.
An Thiếu Hàn run tay, dằn lòng, một chưởng đánh ngất Mai Vũ.
Lúc rơi vào bóng tối, trong mắt nàng vẫn còn bóng dáng thiếu niên kia lao vào đám quái vật.
Bóng lưng đó, phá tan tất cả hình ảnh đáng yêu của Liễu Hành Vân trong quá khứ.
Bóng người đó trở nên cao lớn, dũng cảm.
Từ khi nào thiếu niên đó đã trưởng thành, chân chính trở thành nam tử có thể bảo vệ nàng?
Nàng còn nhớ đêm trong nước đó, dáng vẻ cẩn thận của huynh ấy. Lòng bàn tay chứa những con đom đóm như chứa hết tình yêu say đắm của huynh ấy dành cho nàng.
Lòng Mai Vũ lạnh ngắt, nàng biết, thiếu niên từng nói sẽ xua tan đi bóng tối quanh nàng cuối cùng đã không thể đốt lên ngọn đèn mỹ lệ cho nàng nữa rồi.
Lúc Liễu Hành Vân xông lên, hắn vẫn mỉm cười.
Có người từng nói, cái gọi là anh hùng chính là cho thế giới nhìn thấy bóng lưng, cho người trong lòng nhớ mãi nụ cười của mình.
Hắn đứng thẳng như tùng, khi đao đâm vào lồng ngực hắn, Liễu Hành Vân cười.
Hắn mãi mãi không thể trở thành anh hùng chân chính nhỉ?
Vì nụ cười của hắn, bóng lưng của hắn đều dành cho người trong lòng.
Mai Vũ, ta không phải anh hùng nhưng nàng phải nhớ kỹ ta nha…