Đi qua nhiều nơi, họ mới tìm được rừng trúc mà đêm đó Bách Bất Duy đã ở. Mai Vũ mệt đến nỗi muốn nằm lăn ra đất.
Hoa Tử Nguyệt giơ đuốc soi sáng chung quanh, khó khăn lắm mới tìm được căn nhà trúc đó.
Hắn cũng mệt lã, nằm sấp xuống bên cạnh Mai Vũ, nói: “Kiểm tra thử xem, có mấy cây trúc có vẻ mới mọc lên chưa lâu, rễ vẫn chưa ổn định mà bùn đất cũng còn mới.”
Tạ Vãn Phong nói: “Hàng rào đã biến mất, ta đổ nước xuống đất thì thấy có một loạt lỗ nhỏ. Hiển nhiên chắc do lúc xử lý họ đã không lấp đất lại. Nơi này là địa điểm giết người đầu tiên.”
Mai Vũ thở hổn hển, ngửa đầu trợn to mắt.
Đầu óc của tên hung thủ có vấn đề à? Chuyển thi thể đến một nơi xa như vậy, thật là biến thái. Hắn không sợ mệt sao?
Không được, không được rồi, nàng phải về thôi. Đi lâu như thế, tối nay có lẽ nàng ngủ không ngon rồi.
“Khôi phục lại nguyên trạng tất cả những chỗ chúng ta đã động tới, ngày mai đến Phủ Thành Chủ vậy.” Mai Vũ đứng lên nói.
Hoa Tử Nguyệt thuận tay đưa cho nàng một chiếc khăn tay, dịu dàng nói: “Muốn ca ca cõng muội không?”
Mặt Mai Vũ hồng lên, quay mặt nói: “Muội, muội không sao.”
A… Ca ca quả thật rất dịu dàng nha.
Tạ Vãn Phong đứng một bên nhìn, không nói gì, ầm thầm quay đầu đi.
Muốn bên cạnh nàng, hắn phải thích nghi với việc chung sống hòa bình với những người quan trọng đối với nàng. Tuy hắn vẫn chưa thể thích ứng hoàn toàn nhưng Tạ Vãn Phong sẽ cố gắng vì nàng.
Đi được vài bước, nữ tử kia xoay người lại, gió đêm thổi tóc nàng bay múa, đôi mắt nàng lấp lánh rực rỡ.
Còn đẹp hơn vạn vì sao trên bầu trời tháng bảy.
Nụ cười của nàng làm lá trúc cũng phải lay động, nói: “Nhanh về nhà thôi.”
Nàng vươn bàn tay mảnh khảnh của mình về phía nam nhân kia.
Tạ Vãn Phong nở nụ cười nhợt nhạt.
Nếu đã nguyện ý bao dung nàng thì hắn cũng nguyện ý tìm lý do để tha thứ cho nàng.
Con nhóc này, cho dù lâu lâu có lơ đãng quên mất mình cũng sẽ lập tức nhớ đến ngay.
Nắm lấy bàn tay kia, đêm như không còn tối nữa mà trong nháy mắt lại sáng như ban ngày.
Mai Vũ nắm lấy hai bàn tay kia, trong đầu lại nghĩ đến truyền thuyết về mặt trăng và mặt trời của Hoa Tử Nguyệt.
Ha ha, khi người này cần, người kia sẽ hỗ trợ sao?
Nghĩ vậy, nàng càng cảm thấy mình đã gắn bó sâu đậm với đám người này.
Đây…là môt buổi sáng bình thường.
Nhưng cũng là một buổi sáng vô cùng đặc biệt.
Mai Vũ từ trong phòng nhào ra, nhảy tới trước mặt nam tử đang luyện kiếm trong hoa viên.
Tạ Vãn Phong và Hoa Tử Nguyệt cảm thấy thật may mắn khi năng lực thừa nhận của mình không thấp, họ bị hù không nhẹ.
“Xin hỏi, vị cô nương này, nàng đang chơi trò hóa trang sao?” Khóe miệng Tạ Vãn Phong giật giật, hắn hỏi.
“Ta bội phục khả năng cải trang của muội.” Hoa Tử Nguyệt bình luận. Diên~ đàn: Lê Quý..đôn
Mai Vũ vấn tóc lên, mặc bộ một trường bào màu xanh, còn đội thêm một cái nón cũng màu xanh trông rất gọn gàng.
Trên mặt thì vẽ một nốt ruồi đen, cười nói: “Như vậy có giống người nhưỡng rượu hay không?”
Hoa Tử Nguyệt và Tạ Vãn Phong cảm thấy như bị sét bổ vào đầu vậy.
Nhưỡng rượu à?
Đây là tên du côn nghèo kiết xác từ xó nào chui ra thì có, nhưỡng rượu cơ à? Là tên lưu manh nát rượu đúng hơn.
“Mai Vũ à, nàng cởi hết mấy thứ này ra đi, nếu không thì ta đảm bảo nàng đến cả cửa Phủ Thành Chủ cũng không vào được, sẽ bị gia đinh đá ra mà thôi.” Tạ Vãn Phong nghiêm túc nắm vai nàng, nhắc nhở.
Hắn không đùa! Hắn hoàn toàn không đùa! Cả bộ trang phục của nàng cộng với nụ cười kia, nhìn thế nào cũng không phải lưu manh thì là lừa đảo.
Cho dù nàng có bày ra vẻ nghiêm túc nói: “Ta là người nhưỡng rượu”. Thì cũng y như đang nói: “Bản đạo sĩ đến từ núi lừa đảo.”
Mai Vũ trợn to mắt, khó chịu chống nạnh gào lên: “Sao? Huynh bất mãn với tạo hình này của bổn cô nương?”
Trên trán Tạ Vãn Phong đổ đầy mồ hôi. Nếu nàng cứ như vậy ra ngoài, có thể sẽ làm người trong thành sốc chết đó.
Hoa Tử Nguyệt cũng không chịu nổi, khuyên nàng: “Tiểu Vũ, như thế này quả thật là không được. Như vầy đi, ca sẽ tìm một bộ y phục khác cho muội mặc.”
Mai Vũ bĩu môi, cuối cùng thiểu số phải phục tùng đa số.
Ngồi trên ghế đá chờ Hoa Tử Nguyệt tìm y phục, Mai Vũ vừa chơi đùa với Tiểu Hoa vừa hỏi: “Tiểu Hoa, ta mặc như vậy khó coi thật à?”
Tiểu Hoa trợn trắng mắt, nó cũng không hiểu được mắt thẩm mỹ của nàng ra sao nữa.
“Ngươi muốn ta gọi tiểu Ngân ra nhìn vẻ mặt ngu ngốc này của ngươi không?” Tiểu Hoa mở mỏ nhanh chóng ói ra một câu như thế.
…
Mai Vũ bỗng im lặng, sau đó phát biểu một câu thật sâu xa: “Ta quyết định, chiều hôm nay sẽ thêm thịt chim vào bữa ăn.”
Tiểu Hoa âm thầm rơi lệ đầy mặt.
Mịa nó! Cái miệng thúi này!
“Mai Vũ à… ta sai rồi.” Tiểu Hoa lí nhí nói.
“Ta cho ngươi thêm một cơ hội nữa.” Mai Vũ nhìn chằm chằm nó.
Tiểu Hoa uất ức dùng cánh che mắt lại, lớn tiếng gào lên: “Tạo hình của Mai Vũ đại nhân quả là Kinh Thiên Địa, Khiếp Qủy Thần, trước đây chưa từng có, sau này lại càng không có.”
Trong lòng nó cũng đồng thời niệm: Bồ Tát thứ tội, Bồ Tát thứ tội, ta không nhìn trời, không tính là nói dối.
Mai Vũ nghe nó nói vậy mới hài lòng chạy về hướng Hoa Tử Nguyệt đang tìm y phục.
Tạ Vãn Phong thương xót nhìn Tiểu Hoa, bắt gặp nó đang nước mắt lưng tròng, hắn đồng tình nói: “Vất vả cho ngươi rồi.”
Tiểu Hoa ngượng ngùng nhìn hắn, kể lể: “Không sao. Ta, ta cũng là bất đắc dĩ thôi mà, ngươi biết đó. Thật ra ta là một con chim rất nguyên tắc.
Tạ Vãn Phong thật sự gật đầu, đáp: “Ừ, ta biết.” Diên,~ đ'àn: L.ê Q.uý..đôn
Trong lòng Tiểu Hoa cảm động vô cùng. Mai Vũ, nhìn đi, bên cạnh ngươi thì ra vẫn còn một nam nhân tốt như vậy.
Mặc vào trang phục mà Hoa Tử Nguyệt chọn, Mai Vũ nhìn không ra mình trong gương nữa. Nàng cứ cảm thấy trên tóc thiếu thứ gì đó. Mặc nam trang không thể cài Tử Ngọc Bảo Trâm, vậy nàng muốn cài cái gì?
Đảo mắt, Mai Vũ gỡ thứ đeo trên cổ mình xuống.
Thứ đó vẫn luôn ở trên người nàng. Là một chiếc vòng và một cây trâm bằng ngọc. Nàng cảm thấy đây là những thứ rất quan trọng với nàng nhưng lại không nhớ ra là ai đã tặng nó.
Tháo cây trâm kia xuống, Mai Vũ cẩn thận cài lên tóc, quả nhiên rất hợp với nàng.
Trong lòng nàng không khỏi than thở, người tặng nàng cây trâm này hẳn là rất có tâm, cũng là một người vô cùng để ý đến nàng.
Bởi vì cây trâm này, mặc kệ là cài như thế nào, cài lên tóc nàng đều cực kỳ hợp.
Không hiểu sao đột nhiên nàng lại thấy xúc động, vì một người chẳng biết là ai.
Ra khỏi phòng, lại một lần nữa đứng trước mặt hai người kia, Mai Vũ cười hỏi: “Lần này sao hả?”
Hoa Tử Nguyệt và Tạ Vãn Phong đi xung quanh nàng vài vòng, cùng lúc gật đầu nói: “Lần này được rồi.”
Cái gọi là người nhưỡng rượu tài ba đương nhiên trước hết là phải nhiễm một chút vẻ phóng khoáng của người hay uống rượu. Không thể phủ định bộ đồ trắng này có hơi quê mùa, nhưng chỉ cần hun một chút hương rượu hảo hạng vào nhất định sẽ được việc.
“Bây giờ thêm chút mùi rượu là hoàn mỹ rồi.” Nghĩ thế, Hoa Tử Nguyệt cười nói.
Tạ Vãn Phong gật đầu đồng ý.
Mai Vũ nghe xong, đôi mắt lập tức sáng lên.
Mùi rượu? Đương nhiên phải dùng của ta rồi.
“Dùng rượu của ta nè, dùng rượu của ta nè.” Mai Vũ giơ tay lên.
Tạ Vãn Phong trừng mắt nhìn nàng.
Người này đã quên mất rượu của mình có tác dụng gì rồi sao?
“Nàng không cần thả độc khí giết người đâu. Nếu dùng rượu của nàng, ta cảm thấy phương viên trăm dặm mọi sinh vật đều phải lên Tây Thiên hết.”
Mai Vũ mất hứng bĩu môi, Tạ Vãn Phong chết tiệt, cái miệng của huynh sao lại đáng ghét như thế. Thật độc ác.
Hoa Tử Nguyệt lấy chút rượu từ phía sau ra, rắc xung quanh Mai Vũ, cười bảo: “Vậy là được rồi.”
Mai Vũ ngửi mùi, hưng phấn nói: “A, là Mãn Giang Xuân Hồng, ca ca thật biết chọn nha….Cho muội một ngụm với.”
Nàng làm nũng, túm lấy tay áo Hoa Tử Nguyệt lay lay, đôi mắt Mai Vũ phát sáng nhìn chằm chằm bình rượu kia.
Rượu ngon nha, không biết huynh ấy kiếm đâu ra nữa.
Hoa Tử Nguyệt lắc đầu, nhẹ giọng: “Cái này không được, đây là quà của một người bạn cũ, ta rất quý nó.”
Bạn cũ sao, đúng là nên xem Vân Khinh như một người bạn cũ.
Dường như yêu cai yêu cả đường đi, Vân Khinh sao có thể không uống rượu chứ. Còn sẵn lòng sưu tầm một số loại rượu thượng hạng nữa.
Mai Vũ, nàng biết không, người kia trong lúc mơ hồ, đã yêu nàng say đắm.
Lắc đầu, thôi không nghĩ đến những chuyện trong quá khứ nữa.
Hoa Tử Nguyệt xoa xoa đầu Mai Vũ, hỏi nàng: “Đúng rồi, muội chuẩn bị về phần lai lịch của mình như thế nào?”
Mai Vũ cười sáng lạn, hếch mũi lên, thanh thanh giọng, nói: “Nghe cho rõ nè, đầu tiên ta sẽ giới thiệu về nhóm của chúng ta.”
Tạ Vãn Phong và Hoa Tử Nguyệt ngồi xuống ghế đá, mỉm cười nhìn nàng.
Không biết nha đầu kia lại nghĩ ra tên nào đây.
“Ta là Dương Vũ, huynh là Dương Phong còn ca là Dương Nguyệt. Chúng ta là ba người A Vũ, A Phong và A Nguyệt.”
Trên trời dường như đột nhiên xuất hiện một đạo thiên lôi đánh xuống chỗ Tạ Vãn Phong và Hoa Tử Nguyệt.
Ai đó làm ơn nói cho bọn hắn biết, xưng hô thô tục như vậy, nàng đã mất bao nhiêu thời gian để nghĩ ra?
A Vũ, A Phong và A Nguyệt…
Trời ơi!!! Giết bọn ta luôn đi!
Điều đáng mừng là hai người vẫn bình an vô sự, cũng không bị sét đánh.
Trong lúc hoa đá, cả hai đã hiểu về suy nghĩ của nữ tử này hơn một chút rồi.
Nguy hiểm. Đúng là quá nguy hiểm!!!