Lúc Mai Vũ cùng Tạ Vãn Phong và Mục Vô Ca xuống núi, ánh trăng đã bị che khuất.
Mai Vũ nhìn bầu trời xám xịt, trong lòng có nỗi bất an khó hiểu, nàng nắm thật chặt tay của Mục Vô Ca và Tạ Vãn Phong.
“Mai Vũ, nàng sao thế?” Mục Vô Ca hỏi.
Mai Vũ lắc đầu, cắn môi đáp: “Không có gì đâu. Chúng ta đi nhanh thôi.”
Chẳng ai chú ý đến hơi thở của tai họa đang tràn về hướng họ.
“Lạc Lạc, chôn hết thuốc nổ chưa?” Sau khi làm xong việc, Ly Ly xoay người hỏi Lạc Lạc đang đứng bên cạnh.
Lạc Lạc gật đầu, lưỡng lự hỏi: “Tỷ tỷ, chúng ta thật sự phải dùng nhiều thuốc nổ như vậy sao?”
Mỉm cười, Ly Ly đáp: “Lạc Lạc, chúng ta trốn thôi.”
Lạc lạc kinh ngạc mở to mắt, cây đuốc trên tay khẽ run.
“Tỷ tỷ, tại sao…?”
“Vì chủ thượng sẽ không bỏ qua cho chúng ta.” Ly Ly nói, trong mắt lại chứa đầy bi thương.
Mái tóc đen của Lạc Lạc tung bay trong gió, bàn tay đang nắm chặt của nàng dần buông lỏng.
Nàng…biết chứ…
Nam nhân kia khi làm bất cứ điều gì thì phải làm thật hoàn mỹ. Đủ tàn nhẫn, đủ lãnh khốc, ngoài Vương ra, trên đời này chẳng có ai có thể làm nam nhân kia mềm lòng.
Nam tử luôn mặc bạch y, cầm theo một chiếc quạt lông, thưởng chén trà nhạt giữa rừng trúc. Không nhiễm máu tanh nhưng tay đầy tội nghiệt.
Nàng biết rồi sẽ có một ngày nàng cũng sẽ trở thành con cờ bị vứt đi của ngài. Nhưng nàng không muốn.
Nàng không cam lòng, nàng không muốn chết dưới tay nam nhân kia bằng cách đó.
Nhưng trốn được thì sao?
Không thể trốn thoát, cánh cửa vận mệnh đã mở, nàng đã sớm chẳng thể quay đầu lại nữa rồi. Nhưng, nàng vẫn đồng ý trốn đi cùng tỷ tỷ.
Vì tỷ tỷ, nàng có thể làm tất cả.
Nhìn nữ tử đang đi về hướng chân núi kia, Lạc Lạc cười, dũng cảm nói với Ly Ly: “Vậy…tỷ tỷ, chúng ta chạy thôi.”
Chân trời góc biển, họ sẽ chạy đến khi không thể chạy được nữa.
Lạc Lạc đốt cây đuốc trên tay, ném nó vào dây dẫn nổ.
Trong nháy mắt Ly Ly bỏ tay ra, bốn phía quanh núi tuyết bắt đầu sụp đổ, lúc tai nạn hàn lâm, hai người bay khỏi đỉnh núi nhờ dây thừng. Mà lúc này, Mai Vũ vẫn chưa biết mình sắp gặp phải chuyện gì.
Một tiếng vang thật lớn vang lên trong bóng đêm vô tận, cả ngọn Tuyết Sơn dường như đã chấn động mạnh.
“Đó là…tiếng gì thế?” Nghe âm thanh từ trên núi truyền đến, Mai Vũ hoảng sợ.
Bốn phía tối đen, Mai Vũ hoảng loạn kéo tay Tạ Vãn Phong hỏi.
Tạ Vãn Phong nhíu mày, trong lòng bỗng cảm thấy một nỗi bất an mơ hồ, mặt đất xung quanh rung lên nhè nhẹ.
“Nhanh đốt đuốc lên!” Mục Vô Ca nghiêng tai lắng nghe, lên tiếng thúc giục.
Dường như…có tiếng động gì đó thật đáng sợ.
Khi ánh sáng của ngọn đuốc chiếu lên ngọn núi…
Nàng nương theo ánh lửa, nhìn thấy cảnh tượng như thế giới bị hủy diệt kia, thân thể Mai Vũ trở nên lạnh ngắt. ȡᴉᴱn ᴰȁn 廴3 quý ḍ@n
Đó là tiếng tuyết lở! những đống tuyết điên cuồng lăn xuống từ trên núi biến thành biển tuyết liên miên không dứt, mãnh lượt cuốn về phía họ.
Là tuyết lở! Tuyết lở!
“Chạy mau!”
Chỉ trong nháy mắt, Tạ Vãn Phong đã tiện tay ném cây đuốc trên tay xuống, bắt đầu lôi kéo Mai Vũ chạy.
Tay ba người nắm chặt lấy nhau, Mai Vũ không ngừng quay đầu nhìn đống tuyết lở đang hướng về phía họ.
Thật đáng sợ! Tựa như là họ bị chìm ngập trong tuyết, cả cơ thể cũng trở nên cứng đờ.
Dường như cảm nhận được sự sợ hãi của nàng, Mục Vô Ca kéo tay nàng, lớn tiếng nói: “Mai Vũ, đừng sợ, sẽ không sao đâu, chắc chắn sẽ không sao đâu.”
Tuy Mục Vô Ca ngoài miệng an ủi nàng như vậy nhưng trong lòng y lại nghĩ khác. Ba người, không chạy nổi đâu. Y phải nghĩ ra một cách khác.
Mai Vũ cắn môi, cố gắng chạy.
Tuyết từ trên núi lăn xuống càng ngày càng nhiều, mắt thấy đã sắp đuổi kịp họ.
Tim Mai Vũ đập nhanh dị thường.
Không được, trốn không thoát rồi.
Ba người chắc là không thể chạy thoát đâu.
Nhìn gương mặt tuyệt mỹ của Tạ Vãn Phong và Mục Vô Ca. Mai Vũ vừa thở hồng hộc vừa chuẩn bị đưa ra quyết định.
Tạ Vãn Phong và Mục Vô Ca nhất định sẽ chạy thoát.
“Vô Ca, Vãn Phong! Mau buông tay, ba người chúng ta không chạy thoát được đâu!” Mai Vũ kêu to, vừa chạy vừa vùng vẫy muốn rút tay mình ra.
“Câm mồm! Muốn đi thì cùng đi!” Tạ Vãn Phong càng nắm chặt tay Mai Vũ, lớn tiếng quát.
Đừng, thôn cô, đừng hy sinh gì cả, muốn chạy thì chúng ta cùng chạy.
Mai Vũ lắc đầu, nhíu mày.
“Vãn Phong, chết mất, chúng ta thật sự sẽ chết đó.” Mai Vũ lắc đầu, đau khổ nói.
Nàng không còn thời gian để hối hận tại sao nàng cứ muốn đến đây. Nàng chỉ muốn nghĩ cách khuyên hai người kia buông tay.
Mai Vũ cắn răng, gào lớn: “Tạ Vãn Phong, huynh buông tay ta ra!”
Đừng chết, xin huynh, bỏ tay ra đi.
Tóc Tạ Vãn Phong hỗn độn trong gió, hắn nghiêng đầy nhìn nàng, mỉm cười đáp: “Ta dứt khoát không buông!”
Ta sẽ không buông tay nàng, không bao giờ buông tay nàng ra.
Đó là nụ cười đẹp nhất nàng từng thấy.
Đủ rồi, như thế là đủ rồi, Vãn Phong, ta có thể mỉm cười ra đi rồi…
Được nhìn thấy huynh rực rỡ đến thế, ta thật sự rất hạnh phúc,
Mai Vũ vừa làm ra chút động tác đã bị Mục Vô Ca ngăn lại.
Lôi cái tay đang kéo về phía sau của nàng lại, Mục Vô Ca nhìn Tạ Vãn Phong, kiên định nói: “Đúng, ba người chạy không thoát đâu, Tạ Vãn Phong, buông tay đi.”
Tạ Vãn Phong nghe thấy lời y nói, kinh ngạc há to miệng. Hắn ngạc nhiên vì y có thể nói như vậy. Nhưng ngay sau đó, nhìn Mục Vô Ca khẽ lắc đầu, Tạ Vãn Phong đã hiểu ý ngay lập tức. ȡᴉ3n ᴰȁᵑ 廴ᶕ quყ ḍ◕n
“Mục Vô Ca ngươi…” Dường như hắn muốn nói gì đó, nhưng vừa mở miệng đã bị Mục Vô Ca ngắt lời.
“Không còn thời gian nữa, Tạ Vãn Phong, buông tay ra, cố gắng chạy về phía trước.”
Cắn răng, Tạ Vãn Phong liếc mắt nhìn Mai Vũ, buông tay trong ánh mắt tin tưởng của đối phương.
Mai Vũ nhìn bóng lưng Tạ Vãn Phong xoay lưng đi, hạnh phúc nở nụ cười. Vãn Phong, cứ như vậy là tốt rồi.
“Vô Ca, ta không thích nghe huynh nói gì nữa, buông tay nhanh lên.” Mai Vũ buông lỏng tay ra, ngẩng đầu nhìn Mục Vô Ca.
Mục Vô Ca mỉm cười nhìn nàng, lúc tuyết sắp ập tới, y đột nhiên ngừng lại, nâng cằm nàng hỏi: “Ừ, ta sẽ buông tay, Mai Vũ của chúng ta không sợ chết sao?”
Mai Vũ cười lắc đầu, nói: “Không sợ, chỉ là ta không muốn huynh giúp ta mà chết. Ba người không thể chạy được, nhưng không có ta huynh có thể thoát. Đi nhanh đi, không cần áy náy, đây là sự lựa chọn của ta.”
“Vậy nhắm mắt lại đi, nhắm mắt lại sẽ không đau khổ.” Mục Vô Ca vẫn giữ nguyên nụ cười, dịu dàng xoa mắt nàng.
Mai Vũ nhắm mắt lại, mỉm cười an tĩnh.
Vô Ca, ta không trách huynh, thật sự không trách huynh nên huynh đi nhanh lên.
Mục Vô Ca nhìn dáng vẻ nhu thuận của nàng, lại nhìn tuyết lở sẽ lập tức kéo đến, y cúi đầu hôn lên môi nàng, nói: “Mai Vũ, đừng quên ta, ta là Mục Vô Ca, Mục Vô Ca mà Mai Vũ thích nhất.”
Mai Vũ, Mai Vũ, ta muốn ở bên nàng cả đời. Nhưng thật xin lỗi, ta không thể không buông tay nàng.
Nếu có thể, nàng đừng đau khổ vì ta, vì ta yêu Mai Vũ nhất, thích nàng cười.
Thật ra, ta còn thấy vui vui. Bởi vì nàng sẽ nhớ rõ ta giống như nàng nhớ Hoa Tử Tiêu vậy.
Mai Vũ, hẹn gặp lại.
Tựa hồ phát hiện có gì đó là lạ, Mai Vũ định mở mắt thì thân thể đã bay lên không rồi.
“Tạ Vãn Phong, mang nàng đi!”
Mục Vô Ca nắm lấy tay Mai Vũ, dùng toàn bộ công lực của mình để quăng nàng ra ngoài.
Không trung vẫn quanh quẩn giọng nói của y, cơ thể của Mai Vũ đã nhẹ nhàng bay lên.
Bối rối mở mắt, Mai Vũ cố gắng vươn tay về phía nam tử mặc ngân y kia.
Vô Ca, Vô Ca…
“Vô Ca!” Mai Vũ gào đến tê tâm liệt phế.
Trên tay nàng vẫn còn hơi ấm của Mục Vô Ca.
Tuyết lớn phô thiên cái địa ập đến, Mai Vũ nhìn thấy nam tử kia cười, thì thầm với nàng: “Thật xin lỗi, ta đã buông tay nàng, thật lòng xin lỗi nàng.”
Mái tóc đen của y, dây cột tóc màu bạc, bộ y sam có màu bạc tựa ánh răng đều không thể kiềm chế được như thế.
Y giống như một đứa trẻ vừa tùy hứng vừa nói lời xịn lỗi.
Tuyết trắng đã nhấn chìm y trong chớp mắt.
Mai Vũ chỉ có thể trơ mắt nhìn y bị tuyết nhấn chìm.
Xung quanh bỗng yên tĩnh.
Nước mắt của Mai Vũ yên lặng rơi xuống.
Thật xin lỗi, huynh nói xin lỗi.
Mục Vô Ca, ta không cần lời xin lỗi của huynh!