Đây là một con chim.
Không, đây không phải là một con chim bình thường.
Đây là một con chim biết nói.
Hơn nữa còn là một con chim biết nói rất chảnh.
Đại não cứ như bị đình công trong nháy mắt. Bên tai chỉ có thể nghe được tiếng con chim kia đang không ngừng kêu gào.
“Này! Các ngươi còn muốn ngẩn người đến khi nào?”
“Ta đang nói chuyện với các ngươi đấy! Các ngươi không được xem thường ta nha.”
——|||
Thật sự bọn họ không hề xem thường nó, mà họ thật sự là rất rất rất kinh ngạc.
Chim! Một con chim biết nói tiếng người! Không phải nằm mơ, càng không phải là ảo giác. Trên đời này thật sự có một con chim biết nói tiếng người.
Đối với phản ứng của hai người, Tiểu Hoa ngoại trừ khinh thường vẫn là khinh thường.
Làm cái gì vậy! Năng lực thừa nhận thật là kém, nhớ năm đó lúc mà nó vừa mới quen Mai Vũ.
Mai Vũ nghe nó nói, chỉ phun ra một câu: “Chim biết nói nếu nướng lên có thể ăn ngon hơn bình thường hay không?”
Thật là một câu nói khiến người ta giận sôi gan.
Chính mình cũng vì câu nói này mà bị nàng lừa gạt. Nữ nhân chết tiệt đó còn nói, nếu như mình không đi cùng nàng, liền đem chuyện mình biết nói tố cáo với An Thiếu Hàn, để hắn làm canh thịt chim.
Cái tên An Thiếu Hàn ngu ngốc đó, nhất định sẽ đồng ý. Vì tránh sự kiện này xảy ra, cũng để cho mình có thể tiếp tục ở trên cõi đời này, nó rất thức thời rời khỏi Vương phủ cùng nàng.
A a, chuyện cũ nghĩ lại mà kinh. Tuy rằng nhớ lại sự tình này thật khiến người ta điên tiết, nhưng so với phản ứng của hai nam nhân chết tiệt này, phản ứng của Mai Vũ đúng là tốt hơn nhiều.
Đại não rốt cuộc bắt đầu hoạt động bình thường, phản ứng đầu tiên của Liễu Hành Vân chính là dặt câu hỏi:
“Tiểu Hoa, ngươi có biết ta hay không?”
Tiểu Hoa liếc mắt, dưới ánh mắt khẩn cầu của Liễu Hành Vân, nó lạnh nhạt nói: “Không sai, ngươi chính là cái tên ăn trộm gà trong Vương phủ.”
Chán nản cúi đầu, Liễu Hành Vân cảm giác mình đang co lại, dần biến thành một phần của bức tường.
Quên đi, con chim chết tiệt này quả nhiên còn nhớ hắn, hơn nữa còn rất không nể mặt vạch trần hắn.
Mai Vũ, con nhóc chết dầm này, cho tới bây giờ nàng chưa từng nói cho hắn biết trong Vương Phủ có chim biết nói. Không trách được lúc trước đi Vương phủ cứu nàng, người ta lại nói nàng làm cho chim biết nói điên rồi.
Không phải nó nói điểu ngữ, mà những con chim này trên cơ bản là nói rất trôi chảy.
Liếc mắt, Tiểu Hoa đối với Bách Bất Duy dường như vẫn còn có chút hảo cảm, nó đi tới trước mặt Bách Bất Duy, nói: “Những lời các ngươi vừa nói ta đều nghe được, như vậy đi, ta sẽ về nói lại với Mai Vũ. Các ngươi muốn ta nói những gì?”
Bách Bất Duy suy nghĩ một lúc, y khẽ mỉm cười nói: “Giúp ta chuyển lời tới Mai Vũ, ta đã nói là Bách Bất Duy ta không dễ chết như vậy.”
Tiểu Hoa gật đầu một cái, trong mắt tràn đầy tán thưởng.
Như vậy mới là nam nhân chứ!
Liễu Hành Vân bĩu môi, liếc mắt xem thường.
Thôi đi, có cái gì đặc biệt hơn người chứ.
Bày đặt giả bộ soái ca.
Ngươi đúng là không dễ chết, nhưng lại bị người ta bắt vào đây dễ như ăn cháo.
Tiểu Hoa vốn định quay đầu rời khỏi, nó ngoảnh lại nhìn phía sau, lắc đầu.
Mai Vũ nói không sai, cho dù là hắn ngu ngốc, nhưng cũng không thể mặc kệ.
“Liễu Hành Vân, ngươi muốn nói cái gì?” Tiểu Hoa duỗi duỗi cổ hỏi.
Liễu Hành Vân kích động đến mức nước mắt lưng tròng, quay đầu nhìn nó: “Nói với Mai Vũ, cơm ở đây rất khó ăn, có thời gian phải mang cơm đến cho ta.”
“À, được thôi, ta sẽ chuyển lời đến A Hoa.” Tiểu Hoa gật đầu, nghiêm túc trả lời.
——|||
A Hoa là ai hả!
“Này! A Hoa là ai hả! Ta muốn nói với Mai Vũ mà!”
“Không! Loại chuyện đưa cơm này, nên giao cho A Hoa đi!”
Ăn! Ăn! Ăn! Ngươi ăn tới chết luôn đi!
Trừng mắt, Tiểu Hoa thật sự là không chịu nổi hắn, đứng dậy bay đi.
Sau khi nhìn con chim nho nhỏ bay ra ngoài, Liễu Hành Vân và Bách Bất Duy đều thở phào nhẹ nhõm. Dường như làm vậy là có thể đem những điều muốn nói chuyển đến nữ tử kia.
Kỳ thật, không cần phải nói quá nhiều.
Bởi vì nàng đều hiểu.
Mai Vũ đứng trước cửa sổ, một bước cũng không rời đi, nhìn ra ngoài cửa sổ.
Tạ Vãn Phong ngủ mê man nửa ngày, rốt cuộc đến tối thì hạ sốt.
Vừa tỉnh lại, hắn thấy có bóng người đứng trước cửa sổ. Tạ Vãn Phong sợ hết hồn, thiếu chút nữa nhảy dựng lên ở trên giường.
Mai Vũ nghe được động tĩnh phía sau, xoay người, nhìn thấy hắn tỉnh lại, nàng khẽ mỉm cười: “Tỉnh rồi à?”
“Ừ, sao nàng lại ở đây?” Điều chỉnh tốt nhịp tim, từ trên giường Tạ Vãn Phong ngồi dậy hỏi.
Mai Vũ lắc đầu, đi đến bên cạnh kéo lại chăn cho hắn, nói: “Không có gì.”
Tạ Vãn Phong giúp nàng vén lại những sợi tóc rũ xuống, ôn nhu vuốt tóc nàng.
“Mai Vũ, nàng đang lo lắng sao?”
Hẳn là nàng đang lo lắng, lo lắng cho an nguy của người kia.
Mai Vũ bĩu môi: “Làm sao ta có thể lo lắng cho người khác chứ, ta chỉ biết đùa giỡn người ta thôi.”
Hừ, không phải có người nói nàng chỉ biết đùa giỡn người khác thôi sao.
Tạ Vãn Phong cười khổ, nha đầu này đúng là thù dai.
“Được rồi, đừng nóng, là do ta không tốt.” Tạ Vãn Phong lắc lắc cánh tay nàng nói.
Mai Vũ nén cười, giả vờ nghiêm mặt nói: “Hừ, lần này bổn cô nương mở lòng từ bi tha thứ cho huynh, nhưng lần sau không được như vậy nữa.”
“Dạ, dạ, Mai Vũ đại tiểu thư.”
Hai người nhìn nhau, bật cười.
Trong lúc bầu không khí đang tốt đẹp.
Phía trước cửa sổ có một âm thanh vang lên: “Tuy rằng ta rất không muốn quấy rầy hai người, nhưng mời hai vị lát nữa hãy tiếp tục ngọt ngào có được không?”
Tiểu Hoa bĩu môi, rất xấu xa lên tiếng.
Bổn thần điểu ở bên ngoài làm việc bận rộn muốn chết, ngươi lại ở nơi này ngọt ngào với soái ca.
Cá nhân ta cảm thấy, cực kì khó chịu.
Cho nên, hắc hắc, ta muốn quấy rối các ngươi, phá đám các ngươi.
Mai Vũ lúng túng quay đầu lại, hướng về phía Tiểu Hoa cười cười, nói: “Ngươi trở lại rồi hả, đã hỏi rõ hết chưa?”
“Ừ, hỏi hết rồi.”
Tạ Vãn Phong nghiêng đầu, liếc mắc nhìn con chim nhỏ, tuy rằng không biết lai lịch của nó, nhưng nhất định là sủng vật của Mai Vũ.
Cặp mắt đào hoa khẽ cong, Tạ Vãn Phong cười nói: “Vất vả cho ngươi rồi, để ta lấy cho ngươi chút đồ ăn.”
Khuôn mặt tươi cười của Tiểu Hoa lập tức đỏ lên, ngượng ngùng co rụt đầu lại, nói: “ Ha ha, không, không cần phiền phức vậy đâu.”
Mai Vũ nhìn phản ứng của Tiểu Hoa, trên trán tràn đầy vạch đen.
Đóa hoa đào đáng chết này, ngay cả con chim cũng không tha!
Run rẩy, Mai Vũ cảm thấy nếu còn tiếp tục như vậy không phải là việc tốt, nàng trừng mắt, tốt nhất là nên đi vào vấn đề chính.
Sau khi nghe Tiểu Hoa tự thuật lại toàn bộ, sau đó nói cho Tạ Vãn Phong biết nguyên nhân Hành Vân bị bắt đi chiều hôm đó, hai người một chim liền bắt đầu rơi vào trầm mặc.
Hiển nhiên, đây là một âm mưu, hơn nữa bên trong còn có rất nhiều chuyện kỳ lạ không thể tưởng tượng nổi.
Chẳng hạn như, tại sao hung thủ lại muốn chuyển thi thể đến nơi khác? Mà kẻ muốn hạ độc Bách Bất Duy, rốt cuộc là tên hung thủ hay là Thành chủ Bách Lý Phong Vân Thành? Tiếp đó, bọn họ không biết mục đích của hung thủ. Hơn nữa, tin tức Thành chủ bị giết, cũng không được công bố trong Bách Lý Phong Vân Thành.
Mai Vũ đã suy đoán rằng Bách Bất Duy cũng không có giết người, chẳng qua là bên trong việc này có hiểu lầm gì đó. Nhưng không ngờ sự việc lại nghiêm trọng như thế. Không phải là nhân vật quan trọng nào đó trong Phủ Thành chủ bị giết, mà là Thành chủ bị giết.
Bách Bất Duy lại là người duy nhất có mặt ở hiện trường.
Nhưng nàng không hiểu, tại sao hung thủ lại nắm chắc rằng Phủ Thành chủ sẽ không công bố tin tức Thành chủ bị giết?
Đây chính là điểm khả nghi nhất.
Trong lúc Mai Vũ và Tạ Vãn Phong hoàn toàn không tìm được hướng giải quyết. Từ ngoài cửa, Hoa Tử Nguyệt bước vào.
Y cầm trong tay một tờ bố cáo, nghiêm túc nói với Mai Vũ: “Tiểu Vũ, muội xem cái này một chút đi.”
Mai Vũ cầm lấy, trên tờ bố cáo có viết: “Mấy ngày trước, Thành chủ thỉnh thoảng có mơ một giấc mơ, trong mơ có một vị Tiên nhân nói với Thành chủ rằng: Thành chủ, rượu Thanh Tương có thể cất thành loại rượu ngon nhất, nhưng chỉ có thợ nấu rượu giỏi nhất mới có thể cất ra loại rượu kia. Thành chủ, ta muốn cất Thanh Tương rượu thành loại rượu ngon nhất, rồi Tiên nhân rời đi. Thành chủ tỉnh dậy, ngài nhìn ra ngoài cửa sổ, hoa Thanh Tương đột nhiên hoàn toàn rụng hết trong một đêm. Kết quả, chỉ có thể nói là kỳ cảnh. Sau khi suy nghĩ về giấc mơ này, Thành chủ vẫn luôn nhớ đến việc đó, sau khi ngài kể lại cho tại hạ, thì lâm vào hôn mê. Đại sư giải mộng nói, chỉ có người chưng cất rượu xuất hiện, Thành chủ mới có thể tỉnh lại. Hơn nữa, còn suy đoán người này đang ở trong thành. Hiện tại, sự việc cấp bách rõ ràng trước mắt, dù có là thầy cất rượu bản địa hay không, mời đến Phủ Thành chủ một lát, nếu có thể ủ ra loại rượu có thể làm thành chủ tỉnh dậy, sẽ nhận được vô số vàng bạc châu báu.
¬¬¬______Đại Quản Sự Phủ Thành Chủ Bách Lý Phong Vân Thành –Tử Hoa chiêu cáo.”
Mai Vũ hoàn toàn đơ ra, bố cáo trong tay vô lực rớt xuống.
Hoa Tử Nguyệt nhíu mày, không hiểu hỏi: “Sao vậy?”
Tạ Vãn Phong nhìn y, đáp: “Bởi vì Thành chủ Bách Lý Phong Vân Thành chết rồi, có người hãm hại Bách Bất Duy là hung thủ.”
Nếu sự việc trên bố cáo này là thật, vậy tại sao Bách Bất Duy lại bị bắt?
Nếu như bố cáo là giả, vậy mục đích của nó là gì?
Mai Vũ rất loạn, không tìm ra đầu mối. Nhưng mơ hồ nàng có thể cảm thấy, có một sợi dây vô hình, đang hướng về phía nàng.
Dẫn dắt nàng lún sâu hơn.
Mai Vũ nhắm mắt lại, lúc nàng mở mắt ra, không còn lo lắng nữa. Nàng kiên định nhìn Tạ Vãn Phong và Hoa Tử Nguyệt, nói: “Ta sẽ đi.”
Ta sẽ đi, nhất định sẽ khám phá bí ẩn này, cứu Bách Bất Duy và Liễu Hành Vân ra.