“Sư huynh, sư huynh, chúng ta đi vớt cá vàng đi.”
“Ừ, được.”
“Sư huynh, ở đây có nặn đồ chơi bằng đường nè.”
“Ha ha, sư muội muốn nặn cái gì?”
“Đương nhiên là nặn sư huynh rồi.”
Dọc đường đi, hoa đăng chập chờn. Vân Khinh và Mai Vũ vui cười ầm ĩ trong ngày hội. Vân Khinh sủng nịnh theo sau nàng, bên nàng mọi lúc, mọi nơi.
Nếu thời gian có thể dừng lại thì tốt quá.
Mong tất cả những kỷ niệm đẹp này sẽ không bao giờ nhạt phai.
Bị Mai Vũ kéo đi, Vân Khinh đã nghĩ như thế.
Bộ y phục màu đỏ trên người Mai Vũ khẽ bay bay, nàng quay đầu lại, cười với hắn.
Hắn muốn dùng cả cuộc đời này để giữ mãi nụ cười trên môi nàng, ở bên cạnh nàng.
Mai Vũ, ta rất yêu muội, rất thích nụ cười của muội.
Miếu nhân duyên, chơi cà kheo, sạp vẽ tranh, thi đố đèn.
Mai Vũ và Vân Khinh đã đi qua rất nhiều nơi, cuối cùng hai người đi tới bờ sông, hai bên bờ thả rất nhiều hoa đăng.
Trên ngón út của Vân Khinh và Mai Vũ buộc một sợi dây đỏ, hai người nắm tay nhau, không khí ngọt ngào lan tỏa đến cả những người xung quanh.
Trên bầu trời, pháo hoa nở rộ. Đêm nay làm mai Vũ cảm thấy có gì đó thật quen thuộc. Cảnh tượng này hình như nàng đã từng cùng ai đó trải qua.
Họ cứ đi, đi dọc theo bờ sông, đến khi không còn ai nữa mà chỉ còn hoa đăng trôi theo dòng nước.
Vân Khinh kéo nàng ngồi xuống bờ sông, để nàng tựa vào lòng mình, dịu dàng nói: “Sư muội, mấy ngày qua cực cho muội rồi.”
Mai Vũ cọ cọ vào lòng hắn, lắc đầu nói: “Sư huynh, muội có rất nhiều điều muốn nói với huynh, muội thật sự rất sợ huynh sẽ không trở lại nữa. Nhưng khi đối mặt với huynh, muội lại chẳng biết phải nói gì.”
Đây phải chăng là thứ mà người ta vẫn hay gọi là tình cảm không thể diễn tả bằng lời nói?
Cứ nhìn thấy hắn là nàng không biết phải nói gì nữa, có phải nàng ngốc lắm không?
Vân Khinh vuốt tóc nàng, nở nụ cười thật dịu dàng.
“Sư muội ngốc, không cần nói gì cả. Ta biết hết rồi.”
Tiểu sư muội của ta, ta biết hết tất cả những điều mà muội muốn nói.
Mai Vũ vui vẻ gật đầu.
Vân Khinh nhìn lên mặt trăng, trong mắt dần đong đầy một tầng nước mỏng.
“Sư muội, muội bắt đầu thích ta từ khi nào?” Giọng nói của Vân Khinh khàn khàn, Mai Vũ muốn ngẩng đầu lên nhìn lại bị hắn nhẹ nhàng đè xuống.
Mai Vũ cười nói: “Là lần đầu tiên gặp huynh đó, sư huynh cười rộ lên thật mê người nha.”
Vân Khinh đáp lại: “Có lẽ ta cũng bắt đầu thích muội từ lúc đó. Nhưng đến cuối cùng, ta vẫn không thể học được cách yêu một người. Sư phụ dạy ta thành một người lãnh huyết nhưng không dạy ta phải dịu dàng với một người ra sao, phải đối xử tốt với một người là như thế nào. Sư muội thật là lợi hại nha, vậy mà muội lại có thể dạy ta thế nào là yêu. Sư muội, có phải là ta đã tổn thương muội rất nhiều hay không?”
Vành mắt của Mai Vũ cũng dần trở nên ướt át. Tại sao sư huynh lại dùng ngữ điệu bi thương như vậy, làm cho nàng muốn khóc.
“Sư huynh, mọi thứ đều đã qua rồi. Chúng ta bắt đầu lại lần nữa có được hay không?” Mai Vũ ngửa đầu nói.
Vân Khinh cúi đầu, nhìn gương mặt nàng.
Nhìn tóc nàng buông xõa, gương mặt trắng noãn, đôi mắt linh động, đôi môi đỏ thắm.
Đây là gương mặt nàng, gương mặt của nữ tử mà hắn yêu, hắn muốn nhớ thật kỹ, muốn khắc sâu gương mặt nàng vào trong mắt, trong lòng.
“Ừ, chúng ta bắt đầu lại lần nữa…”
Cúi đầu, Vân Khinh dịu dàng hôn nàng.
Bắt đầu lại sao?
Mai Vũ, chúng ta hãy tạo ra một khởi đầu đẹp nhé.
Rời môi nàng, Vân Khinh đỡ vai nàng, nhìn thẳng vào mắt nàng.
Tuy trong đôi mắt hắn vẫn còn sương mù, nhưng hắn tin chắc là tầng sương kia sẽ không biến thành nước mắt trong suốt.
Hắn là Vân Khinh, là sư huynh mà nàng sùng bái nhất, cho nên hắn nhất định không được yếu đuối trước mặt nàng.
“Tiểu sư muội của ta, muội đã trưởng thành rồi. Bên cạnh muội cũng đã có người có thể cùng muội đi đến cuối đời. Sau này, nếu sư huynh không còn ở bên, muội vẫn phải vui vẻ sống tiếp. Nhớ rõ lời sư huynh, nếu giang hồ rối ren, nhân thế rung chuyển, muội không còn nơi nào để đi thì Vô Vân Lâu của sư huynh sẽ trở thành nhà của muội. Tiểu sư muội, ta muốn muội được hạnh phúc.” Vân Khinh nói những lời đó vô cùng nhẹ nhàng nhưng lại đánh mạnh vào lòng Mai Vũ.
Gương mặt Mai Vũ tái xanh, nhìn chằm chằm hắn, đầy cầu khẩn.
“Sư, sư huynh, huynh không cần muội nữa hay sao?” Mai Vũ cất giọng nức nở, hỏi.
Không phải huynh đã nói chúng ta cùng bắt đầu lại sao? Tại sao lại rời bỏ ta?
Vân Khinh lắc đầu, vuốt ve gương mặt nàng, cười nói: “Không có, sư muội, muội vĩnh viễn là người mà huynh yêu nhất.”
Mai Vũ sợ hãi lắc đầu, run rẩy hỏi: “Tại sao chứ?”
Vân Khinh nghiêng đầu, mái tóc đẹp buông xuống một bên sườn, theo gió bay bay.
“Mai Vũ, vì ta ta yêu muội. Vì ta yêu muội đó, muội có hiểu không?”
Bởi vì ta yêu muội, ta yêu muội rất nhiều nên ta phải rời xa muội, muội có hiểu được không?
Mai Vũ nhìn hắn, nhìn bóng dáng màu trắng trong gió kia.
Vài năm trước, vài thập niên trước, cũng bóng dáng này, cũng dáng vẻ phiêu dật như vậy.
Bởi vì ta yêu muội, muội hiểu không?
Đúng vậy, nàng hiểu.
Hắn nói sẽ không dịu dàng với sư muội như những người khác, đồ lừa gạt, chuyên lừa đảo người khác. Huynh rõ ràng là vô cùng dịu dàng.
Dịu dàng đến mức làm nàng đau triệt nội tâm.
Phải buông tay sao? Sư huynh của ta, ta hiểu nỗi khổ của huynh.
Mai Vũ cắn môi, nén nước mắt xuống, dịu dàng hôn hắn.
“Sư huynh, huynh nhất định phải trở về gặp ta.”
“Sư muội, ta nhất định sẽ trở về.”
Trong mắt Vân Khinh, sương mù lại càng thêm dày đặc.
Cuối cùng hắn đã có thể tâm ý tương thông với nữ tử này, nhưng lại phải mặt đối mặt cho nhau tự do.
Yêu một người, là muốn người kia hạnh phúc.
Sư muội, nếu tại ta mà muội và Liễu Hành Vân phải thống khổ vì ân ân oán oán thì không bằng ta dứt khoát ra đi.
Kỳ thật, ta vẫn chưa đủ quyết đoán. Sư muội, ta biết ta không phóng khoáng. Nhưng ta không thể không buông tay, ta làm vậy muội mới có thể hạnh phúc, cũng là cho chính mình một đường lui.
Vân Khinh là một kẻ ích kỷ, nếu hắn vẫn ở cạnh nàng nhưng vẫn không thể hoàn toàn có được Mai Vũ, hắn sợ có ngày chính hắn sẽ phát điên lên. Hắn đã tổn thương nàng nhiều như vậy, hắn không thể lại làm nàng tổn thương thêm nữa.
Kết cục cuối cùng chỉ có chia ly.
Phía sau, có người cầm đèn đi tới, đứng ở phía xa xa chờ đợi.
Mai Vũ nghiêng đầu thấy, cắn môi, ngẩng đầu nhìn hắn.
“Sư huynh, hẹn gặp lại.”
“Sư muội, hẹn gặp lại.” Vân Khinh đặt thứ gì đó vào tay nàng, nói.
Xoay người định đi thì lại bị sư muội làm vướng lại.
Hai người cúi đầu, thấy tơ hồng còn vương trên ngón út.
Nước mắt Mai Vũ chực rơi.
Mai Vũ mấp máy môi, định nói gì đó lại bị nàng giành trước.
“Đừng bứt nó, đừng làm đứt nó, xin huynh hãy cởi nó ra nhẹ nhàng thôi.” Mai Vũ lớn tiếng nói.
Sư huynh, đừng làm đứt nó, ít nhất, trong lòng ta, nó chưa từng đứt đoạn, huynh ở đầu kia tơ hồng, vĩnh viễn sẽ không rời đi.
Vân Khinh muốn ôm lấy nàng nhưng sau cùng hắn vẫn kiềm chế lại. Đưa tay cởi dây tơ hồng ra.
Tơ hồng cởi ra được một chút thì trái tim cũng đau thêm một chút.
Nữ tử mà ta yêu, ta cởi dây tơ hồng với nàng thì sẽ có người khác đến thắt nó lại.
Nhưng có thể cho ta một đầu được không? Cho dù ta không thể cột nó lại nữa, nhưng trong lòng ta, đầu kia luôn là muội.
Cả đời này ta sẽ không quên, người mà ta yêu sâu đậm là Mai Vũ.
Dây tơ hồng rời tay, Vân Khinh xoay người, sương mù trong mắt biến thành những giọt nước trong suốt, chảy xuống khóe mắt.
Từng bước bước về phía người đang đợi hắn.
Mai Vũ nhìn bóng lưng hắn dần đi xa, nhìn tơ hồng phiêu đãng trong gió không có mục tiêu. Mỉm cười, nước mắt cũng không thể kìm chế nổi mà rơi xuống.
“Sư huynh, muội thích sư huynh nhất đó.” Mai Vũ thì thầm, tiễn nam tử kia dưới màn pháo hoa long trọng.
Đêm nay, vĩnh viễn ta sẽ không quên, nụ cười và bóng dáng của nam tử ta đã từng yêu.
Ta đã từng say mê hắn, từng đau vì hắn, từng vì hắn mà không tiếc sinh mệnh.
Từ lúc hắn rời đi, ta không sử dụng từ thích này nữa.
Khắc sâu vào ký ức là những nỗi đau đến thấu tim gan và cả những ngọt ngào, hạnh phúc.
Ta biết, tất cả không phải chỉ một từ thích là có thể khái quát hết được.
Trong đêm pháo hoa rực rỡ, Mai Vũ tay cầm hoa đăng, nhìn Vân Khinh từng bước đi xa. Lúc nước mắt chảy thành sông, rốt cuộc nàng cũng hiểu được cái gì là yêu.
Ta sẽ vĩnh viễn nhớ về huynh, Vân Khinh, sư huynh của ta.
Ta sẽ luôn nhớ, ta yêu huynh.