Tang Thế Tình Nhân

Chương 212: Chương 212: Chuyện lạ




Một đêm vô sự.

Hôm sau, khi Tiếu Hồ Lâm thấy Đường Tư Hoàng ngồi ở ghế lái thì quăng cho y một cái liếc mờ ám. Để tiện trao đổi, cửa sổ xe của toàn bộ các xe đều mở một nửa, bằng không, sao hắn có cơ hội chọc Đường Tư Hoàng chứ?

Đường Tư Hoàng đã dám làm thì đương nhiên không sợ người khác nói ra nói vào, chỉ làm như không thấy điểm mờ ám của Tiếu Hồ Lâm, nhìn thoáng qua phía sau bức màn. Nếu Đường Miểu thấy được vẻ ôn nhu ẩn chứa trong mắt y lúc này, chắc chắn tim sẽ đập rộn lên. Nhưng hiện tại Đường Miểu đang ngủ say trên băng ghế sau, vốn Đường Tư Hoàng muốn cho cậu ngủ trong không gian nhưng cậu cứ kiên trì muốn ra ngoài, nhỡ có chuyện gì phát sinh, cậu sẽ cùng Đường Tư Hoàng kề vai chiến đấu.

Đường Tư Hoàng thu lại tâm tư bay có hơi xa, thần sắc trở lại bình thường, cho những người ở các xe khác một ánh mắt thâm ý, bọn Đường Văn hiểu ý gật đầu, tỏ vẻ hiểu rõ.

Hạ quân trưởng lần nữa chủ động ở phía trước dẫn đội, mấy người Đường Tư Hoàng trong lòng hiểu rõ, vẻ mặt mỉm cười tỏ vẻ hoan nghênh.

Hạ quân trưởng nhìn người đàn ông nọ tùy ý tựa trên khung cửa sổ xe, tư thái thoải mái ung dung tựa như mọi thứ đều nắm trong tay, chân mày lão nhíu lại, trở về xe mình. Cho tới bây giờ, lão vẫn muốn lôi kéo Đường Tư Hoàng về bên mình, nhưng sau hai ngày tiếp xúc, lão đã hiểu được hy vọng việc đó thành công không cao, đã thế, còn không bằng nước giếng không phạm nước sông.

Hạ Trà Trà thấy cha mình sắc mặt không vui, bước ra từ trong xe, liếc qua nhìn Đường Tư Hoàng, đây là lần đầu tiên Hạ Trà Trà trước mặt mọi người trong hai ngày này. Hiện tại ánh mắt cô nhìn Đường Tư Hoàng tuy vẫn còn vài phần mê luyến, nhưng hiển nhiên phần nhiều là lý trí và tỉnh táo, lễ phép gật đầu, rồi nhanh chóng dời mắt đi, kéo tay cha mình đi về phía chiếc xe cách đó không xa.

Có Hạ đội mở đường, quân đoàn hoa quả và Hồ Đồ đội thoải mái hơn nhiều. Trong tất cả các đội ở đây, dị năng đã không phải là bí mật gì, nên dọc đường lúc giết tang thi, Đường Tư Hoàng, Đường Hâm, Đường Văn và Đường Thất đều không giấu diếm thực lực, hơn nữa trong quá trình sử dụng còn cố gắng luyện tập nghiên cứu để tiến bộ hơn và có đột phá. Đương nhiên, dưới tình huống không có ai chỉ đạo, muốn đột phá, không phải là một chuyện dễ dàng. Bất quá, khiến người ta vui vẻ chính là, Đường Võ cũng kích phát ra dị năng, là phong hệ. Gió của hắn có chỗ khác với của Đường Hâm, Đường Hâm có thể lợi dụng dị năng để đề cao tốc độ phản ứng, nhưng Đường Võ lại có thể khiến gió hóa thành phong nhận (lưỡi dao bằng gió), từng cái bắn ra đều cực kỳ sắc bén, không thể cản được. Về phần Đường Võ bộc phát ra dị năng thế nào thì, tình hình lúc đó có thể nói là nghìn cân treo sợi tóc—

Khi đoàn xe đi ngang qua một thôn trang thì lọt vào vòng vây của tang thi. Dù đoàn xe có thực lực cường đại, nhưng tang thi rất hung mãnh, đoàn xe vẫn bị tách ra, phân thành hai. Xe Đường Võ tông vào lan can, gần như một nửa thân xe treo giữa không trung. Đúng lúc đó, một con tang thi tóm được cơ hội, nhào đầu tới. Đường Văn và Đường Nhất ngồi chung xe Đường Võ mau chóng xuống xe, chuẩn bị hỗ trợ. Đường Võ phản ứng không chậm, thật không ngờ là, hắn nhất thời không thể cởi dây an toàn ra, đành trơ mắt nhìn gương mặt tang thi vọt tới.

Một giây cuối cùng, dây an toàn của Đường Võ rốt cuộc cũng mở được, nhưng trước mặt chính là tang thi, nếu hắn ngã xuống đất thì sẽ té vào ngực tang thi. Đường Võ trong lòng giật nảy một cái, nhanh chóng ra quyết định, thế mà lại trực tiếp từ trên cầu nhảy xuống, bởi nếu hắn và xe cùng rớt xuống thì chiếc việt dã tất nhiên sẽ nổ tung, hắn chết là không thể nghi ngờ.

Tất cả những người trông thấy một màn này tim đều tắt ở cổ họng!

Không người nào không bội phục sự tỉnh táo của Đường Võ lúc này, bảo vệ những điểm quan trọng trên người, sau khi chạm đất, bất chấp đau đớn trên người, lăn một vòng tại chỗ, ngay sau đó, chợt một tiếng “ầm” vang lên, là xe của hắn đã rơi xuống, nện mạnh xuống đất, “phanh” một tiếng trầm đục, theo sau đó là tiếng bạo tạc nổ mạnh.

Lúc này phía Đường Võ miễn cưỡng xem như an toàn, thế nhưng, không đợi hắn đứng dậy, con tang thi trước đó vậy mà cũng nhảy xuống theo!

Sắc mặt Đường Võ trầm xuống, đáy lòng dâng lên một dòng ngoan lệ cùng sát khí, không biết lấy sức mạnh từ đầu mà bật người nhảy lên, hai chân đạp mạnh về phía tang thi. Đao của hắn vừa rồi khi rơi xuống không biết đã rớt đi đâu rồi. Chợt thấy một cơn gió có hình dạng lưỡi dao thổi tới, “sưu” một tiếng bắn về phía tang thi. Lúc đầu tang thi bị cắt phăng rơi xuống đất, Đường Võ thở dồn dập hổn hển, ngơ ngác chừng nửa ngày mới hiểu đã xảy ra chuyện gì.

“Đường Võ!” Đường Văn mặt mày tái nhợt vọt tới chỗ lan can.

“Không sao...” Đường Võ ngửa đầu cười, phất tay với Đường Văn.

Bên dưới không có tang thi nào khác, nên Đường Võ tạm thời khá an toàn. Muốn cứu hắn lên, trước hết phải giải quyết toàn bộ tang thi trên cầu đã, nhưng Hạ đội lại không có ý định đợi bọn họ, sau khi băng qua bầy tang thi thì nghênh ngang rời đi.

Người của quân đoàn hoa quả và Hồ Đồ đội dù có hận đến nghiến răng nghiến lợi, cũng không thể nói được gì. Dù sao bọn họ chỉ là cùng đường, chứ không phải bạn bè gì.

Tiếu Hồ Lâm và thuộc hạ của hắn cũng xem như bạn thân, không ai đề nghị rời đi mà hợp tác với quân đoàn hoa quả thanh lý toàn bộ tang thi, sau đó ném một sợi dây thừng xuống để Đường Võ cột vào người, kéo hắn lên.

Xương bắp chân phải của Đường Võ bị gãy, may mà quân đoàn hoa quả có rất nhiều thuốc men, trước tiên tiến hành cấp cứu sơ bộ cho hắn, chờ khi tới B thị rồi trị liệu tiếp.

Hạ đội đã rời đi, Đường Tư Hoàng lấy một chiếc Land Rover từ trong không gian ra, bọn Tiếu Hồ Lâm giờ mới biết người có dị năng không gian trong quân đoàn hoa quả là Đường Tư Hoàng.

“Cha, qua O thị phía trước là tới B thị rồi.” Đường Miểu có chút hưng phấn khó nén. Trong tình huống bình thường, bọn họ chỉ cần 12 tiếng là có thể tới B thị, nhưng vì trên đường đi không ngừng gặp phiền toái nên phải hơn 3 giờ chiều mới có thể tới nơi.

“Ừ, giải quyết bữa trưa trước.” Đường Tư Hoàng nói.

Lúc này bên mở đường là Hồ Đồ đội, Đường Miểu từ cửa sổ đưa ra một lá cờ trắng. Ở đây không phải ý đầu hàng, mà là tỏ ý tới giờ ăn, vì bất luận là mì sợi hay gạo thì nó đều là màu trắng.

Ý nghĩ này vốn là do Đường Thất nghĩ ra, Tiếu Hồ Lâm lại cực kỳ không biết xấu hổ nói do mình nghĩ ra trước, mọi người đã cực kỳ hiểu rõ trình độ vô sỉ của hắn, đều đồng tình nhìn Đường Thất, không ai thèm để ý đến Tiếu Hồ Lâm, kể cả hai thuộc hạ trung thành của hắn — Lý thái thái và Tiểu Giáp.

Tiếu Hồ Lâm không tìm chỗ khác cho đội mình, mà để cho mọi người xếp thành hàng, nếu nấu cơm thì ngồi bên cạnh.

Đường Miểu nhìn nhìn xung quanh, tất cả đều là cây, những phiến lá xanh nhẹ nhàng đong đưa trong gió, lóe lên vài tia sáng trắng. Mới đầu tháng Tư, cây cối không xanh tươi lắm, có thể thấy được qua những khe hở trong rừng, khu vực xung quanh không có tang thi nào, cậu vừa định đi ra ngoài thì bị Đường Tư Hoàng gọi lại.

“Đi đâu?”

“Xả nước.”

Đường Tư Hoàng vốn ngồi trên lan can, liền đứng dậy đi tới.

Đường Miểu lập tức nhớ lại có một lần mình cũng đi “xả” cùng Đường Tư Hoàng, khi đó hình như cậu đã có cảm giác mơ hồ với cha, bằng không, cha đi vệ sinh với con trai thì có gì phải mắc cỡ chứ? Đường Miểu cười với Đường Tư Hoàng, lúc y đi tới bên người thì ôm lấy vai y, cả hai cùng đi về một chỗ xa xa.

Đường Miểu thật ra không chú ý thấy, hiện tại cậu đã càng lúc càng không để ý tới ánh mắt của người khác, hay nói đúng hơn là, tình cảm của cậu và Đường Tư Hoàng càng lúc càng sâu đậm, càng thân mật, thường xuyên quên mất sự tồn tại của người khác.

Đường Tư Hoàng lại phát hiện ra điểm này từ lâu, trên mặt không có gì biến hóa, nhưng khóe môi hơi cong lên và ý cười trong mắt đã nói rõ sung sướng cùng hạnh phúc trong lòng y.

Vẻ mặt Đường Hâm bình thản nhìn hai người đi xa dần, cởi một cái vòng tay trên cổ tay xuống, bỏ vào túi áo.

Đường Miểu sau khi đi tới một thân cây, thì cởi dây lưng, đang định kéo khóa kéo, đã thấy Đường Tư Hoàng mắt không chớp nhìn chằm chằm cậu, ánh mắt từ mắt cậu đi xuống môi, thản nhiên dời xuống, sau đó quang minh chính đại dừng lại nơi thắt lưng cậu.

Thân thể Đường Miểu căng cứng, dở khóc dở cười nhìn lại Đường Tư Hoàng, cảnh cáo: “Cha, phi lễ chớ nhìn.”

Khóe môi Đường Tư Hoàng nhếch lên, xoay người lại.

Đường Miểu nhanh chóng giải quyết vấn đề sinh lý, lại mau chóng kéo khóa quần lại, vẫn không quên cảnh giác nhìn chòng chọc bóng lưng Đường Tư Hoàng.

Nhưng tay cậu vừa chạm vào khóa kéo, Đường Tư Hoàng đã đi tới trước mặt cậu, một tay ôm vai cậu, tay kia ngăn tay cậu lại.

Đường Miểu kiên quyết dời tay y đi, Đường Tư Hoàng lại như đang đùa giỡn cậu, mặc kệ cậu có lấy tay mình ra bao nhiêu lần, vẫn để tay về lại chỗ cũ, cúi đầu, đôi môi chiếm lấy môi Đường Miểu.

Chân Đường Miểu gần như lập tức mềm nhũn, không thể tin được trợn to mắt.

“Thật mẫn cảm, có phải vì đang ở ngoài không? Ân?” Đường Tư Hoàng khẽ cười, như trấn an niết niết eo cậu, hơi thở ấm áp phả vào tai Đường Miểu.

Đường Miểu tức khắc có phản ứng, tức giận trừng Đường Tư Hoàng, thân thể lại khao khát tựa sát vào, bất quá, tay lại kiên quyết bảo vệ khóa kéo trên quần, dã chiến gì gì đó, cậu tạm thời vẫn chưa chuẩn bị tâm lý đâu.

Đường Tư Hoàng tiếc nuối thoáng dừng, không cưỡng ép cậu, hai cánh tay ôm eo thiếu niên siết chặt, áp người lên thân cây, hôn môi kịch liệt.

Đường Miểu luôn vô cùng bất mãn với việc y chiếm thế chủ động, hai tay dùng sức, trở người áp Đường Tư Hoàng lên thân cây, kiễng chân, đầu lưỡi vói vào khoang miệng người yêu, dũng mãnh càn quấy, sau khi tóm được con mồi thì mê luyến ngậm mút, khi nghe thấy tiếng ngâm khẽ phát ra từ cổ họng Đường Tư Hoàng, khóe miệng không khỏi cong lên, đang trong lúc không ngừng cố gắng, sau lưng bỗng truyền tới một tiếng động khả nghi.

Hai người lập tức tách ra, đề phòng nhìn về phía nơi phát ra âm thanh — trên cái cây đối diện.

Trên chạc cây có một tổ chim non, một con chim lông đen đứng ở mép tổ từ trên cao nhìn xuống, ánh mắt lạnh lùng nhìn bọn họ chòng chọc, đột nhiên há mỏ ra, gần như thành một góc bẹt 180o, phát ra những tiếng kêu ngắn ngủi bén nhọn, hai cánh xoạt một cái mở ra, vỗ vỗ kịch liệt, như một mũi tên sắc bén, lao thẳng về phía Đường Miểu.

Đường Miểu bị đợt tấn công bất ngờ này làm hoảng sợ, vội vàng tránh đi, trong lòng buồn bực, cậu có chọc tới con chim này hả?

Đường Tư Hoàng phản ứng rất nhanh, giơ trường đao giắt trên thắt lưng lên, tay nhanh mắt lẹ chém về phía con chim đen, con chim nọ lần nữa phát ra tiếng kêu bén nhọn, linh hoạt né tránh.

Chim đen có lẽ cảm giác được người này không dễ chọc, vỗ cánh bay trở lại tổ của mình, nhưng ánh mắt nhìn chăm chăm bọn họ vẫn không hề có ý tốt.

“Cha, nó bị cái gì kích thích thế?” Đường Miểu thuận miệng hỏi.

Đường Tư Hoàng đeo đao lên người xong, ôm cậu trở về, bình tĩnh nói: “Không phát hiện thấy nó chỉ có một mình sao? Có lẽ là bị màn vừa rồi của chúng ta kích thích nóng người.”

Đường Miểu một đầu đầy hắc tuyến.

—Hết quyển 3—

******************************

Quyển 4: Phong vân biến dị

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.