"Còn một tiếng nữa là đến Phi Vọng Sơn." Cố Lâm Phong thông báo, vẻ mặt mọi người thoáng thả lỏng, đã ngồi trên xe cả ngày rồi, ngồi nữa thì chết mất.
Đường Miểu xốc tấm bạt lên, mưa đã tạnh nhưng đường vẫn còn ẩm ướt. Đoàn xe đã tiến vào đường núi, trên bánh xe dính đầy bùn đất màu vàng nâu. Trải qua sự cọ rửa của cơn mưa vừa rồi, cây cối càng thêm xanh ngát, tràn đầy sức sống. Các loài chim hót vang khắp khu rừng, ngẫu nhiên còn có thỏ và gà rừng nhảy ra, động tác rất nhanh, làm cho người ta không kịp nhìn rõ. Hiển nhiên, càng vào sâu trong núi, động vật càng nhiều.
"Cái cây kia ít nhất cũng được hai trăm năm rồi." Đường Hâm đột nhiên chỉ vào một gốc đại thụ ven đường nói.
Đường Miểu hiểu ý hắn, cởi áo lạnh ra cho Đường Tư Hoàng thu lại vào không gian, chỉ mặc một cái áo len và áo khoác: "Ân. Chúng ta càng lúc càng vào sâu trong rừng rồi." Điều này chứng tỏ khả năng xuất hiện động vật nguy hiểm cũng càng lớn. Từ bây giờ phải bắt đầu đề cao cảnh giác.
Đường Tư Hoàng cùng Đường Hâm cũng cởi áo lạnh ra, mau chóng trang bị, bỏ bớt đồ dư thừa, sẵn sàng chiến đấu. Mưa tạnh, nhiệt độ cũng tăng trở lại rồi, mặc áo len và áo khoác không cũng không lạnh lắm.
Cố Lâm Phong vốn định để một chốc nữa mới bảo mọi người chuẩn bị, lại bị hành động tích của ba người Đường gia ảnh hưởng, cũng ra lệnh cho tất cả kiểm tra trang bị của mình.
Đoàn xe vòng vèo uốn lượn hồi lâu, cuối cùng thì dừng lại, mọi người xôn xao xuống xe. Hai chân Đường Miểu giẫm lên lớp bùn đất, trên giày lập tức dính đầy bùn nhão, lúc đi cũng khó khăn hơn bình thường vài phần, liền chà chà chân lên thảm cỏ để dễ đi hơn.
Trương Đăng Cực mau chóng đi tới, để các binh sĩ chỉnh đốn hàng ngũ. Toàn bộ nhân viên y tế ở lại, cùng ba mươi người canh xe, những người còn lại thì chia làm 9 tổ, toàn bộ tiến vào núi theo chín hướng khác nhau. Bây giờ là 4 giờ chiều, ba tiếng nữa trời mới tối, nếu vận khí tốt thì bọn họ sẽ thu hoạch được không ít.
Trương Đăng Cực đi về phía đội của Đường Tư Hoàng, nhìn dáng vẻ thì có lẽ muốn hành động cùng bọn họ. Cố Lâm Phong nhướng mày không nói.
Trừ bốn binh sĩ theo sát bảo hộ dị năng giả không gian, nhiệm vụ của toàn bộ binh sĩ còn lại đều là đi săn. Vì phạm vi hoạt động của Đường Tư Hoàng bị hạn chế trong một trình độ nhất định nên Đường Miểu và Đường Hâm đều đi gần y.
Đi tới trước một lúc, khi Đường Miểu quay đầu lại thì đã không nhìn thấy đoàn xe nữa. Nghiêng đầu nhìn sang chỗ khác, cậu để ý thấy Đường Tư Hoàng đang đánh giá cây cối bốn phía xung quanh, dường như là hoang mang vì thứ gì đó.
"Cha, phát hiện ra cái gì sao?"
Đường Tư Hoàng chỉ vào mặt đất quanh một thân cây.
Đường Miểu nhìn một cái dấu thấy rõ mồn một, hai chân lần lượt cạ lên cỏ gạt bùn trên giày đi, "Có hơi giống dấu chân."
Đường Tư Hoàng như suy nghĩ cái gì đó, "Nhìn kỹ xung quanh, có thể phát hiện không ít dấu vết khả nghi. Rất có thể trong khu rừng này không chỉ có mỗi chúng ta."
Đường Miểu nhìn xung quanh thì thấy một vài nhánh cây bị gãy cùng một cái cọc gỗ cao bị chặt chỉ còn lại vài thước, nhất thời đề cao cảnh giác, nhưng vẫn có chút khó hiểu: "Theo như con biết thì Phi Vọng Sơn rất vắng vẻ, địa thế lại gập ghềnh, vốn có rất ít người sống. Sau khi tang thi bùng nổ, người phải càng ít mới đúng chứ."
Trương Đăng Cực đi phía trước nghe được cuộc đối thoại của bọn họ, theo hướng nhìn của bọn họ mà đi tới, lông mày nhíu lại, xoay người trở lại đội ngũ phía trước, nhắc nhở tất cả đề phòng.
Đội ngũ tiến tới rất khó khăn, một mặt vì đường núi vừa trắc trở lại trơn trượt, mặt khác là vì mưa. Bởi rừng cây khá rậm rạp nên lúc đi, khó tránh khỏi bị nhánh cây đập vào người, nước mưa trên đó rơi xuống, chỉ một chốc đã khiến quần áo ướt sũng. Quần áo ướt dán sát vào người rất khó chịu, nhưng không một binh sĩ nào mở miệng phàn nàn.
Trần Dược há miệng định nói, thấy thế đành lầm bầm vài câu, lấy một cái áo khoác khác trong không gian ra đổi.
Đường Tư Hoàng đã tìm trong không gian hai cái áo không thấm nước để Đường Miểu và Đường Hâm thay, bản thân y thì thay thành đồ da, cũng không thấm nước.
Đường Miểu thấy Trần Dược định đội nón liền áo lên thì nhắc nhở: "Tốt nhất đừng đội nón, sẽ ảnh hưởng đến thính giác."
"Không sao đâu." Trần Dược từ chối cho ý kiến nói, "Tôi có người bảo hộ. Cậu không đội coi chừng cảm đấy, tới lúc đó lại kéo chân sau mọi người sẽ không tốt."
Đường Miểu lắc đầu trong lòng, giao toàn bộ tánh mạng của mình vào tay người khác là một hành vi ngu xuẩn. Cậu lấy hai cái khăn lông khô trong ba lô ra, quăng một cái cho Đường Hâm, cái khác thì để bản thân lau mặt, rồi lau lau đầu vài cái, sau đó gọi Đường Tư Hoàng, chỉ chỉ vào tóc y, ra hiệu bảo y cũng lau đi.
Đường Tư Hoàng gật đầu, ra hiệu cậu làm cho mình.
Đúng lúc này, phía trước đột nhiên truyền đến tiếng hổ gầm. Tất cả mọi người đều chấn kinh, vô thức dừng chân.
Đường Hâm khẽ nói: "Là tiếng gầm của hổ. Anh không nghe lầm chứ?"
"Không đâu." Đường Miểu trầm giọng nói. Vào năm sinh nhật 13 tuổi của cậu, Đường Tư Hoàng đã dẫn cậu và Đường Hâm đến châu Phi chơi, không hề thấy xa lạ với tiếng hổ gầm. Chỉ là, mới vào núi không bao lâu đã gặp hổ, vận khí của bọn cậu có phải "tốt" quá rồi không?
"Gào—" lại là một tiếng gầm nhẹ.
Đường Tư Hoàng cùng Đường Miểu cùng lúc nhướng mày, liếc nhau một cái.
"Cha, nghe tiếng thì con hổ này vẫn luôn đứng yên không di chuyển?" Đường Miểu không quá khẳng định nói.
Đường Tư Hoàng gật đầu, cũng hiểu chuyện này có phần kỳ quái: "Quả thế."
Cố Lâm Phong nói với Trương Đăng Cực: "Trương thiếu, tôi đề nghị đi vòng qua. Nếu là hổ bình thường thì còn may, chứ nhỡ mà là hổ biến dị thì e rằng dù là dị năng giả cũng không phải đối thủ của nó."
Trương Đăng Cực nói: "Không thể đi vòng được. Sự việc khác thường tất có yêu. Theo như lời Đường tiên sinh thì con hổ này vẫn luôn đứng yên không động, nhất định có điều kỳ lạ trong đó. Dù chúng ta có tránh thì không nhất định những đội khác tránh được."
Cố Lâm Phong trái lại không phản bác anh ta, gật đầu nói: "Trương thiếu cứ ra quyết định." Sau đó hắn ta trở lại bên cạnh Đường Hâm: "Chốc nữa mọi người phải cẩn thận."
Trương Đăng Cực bước tới trước mặt Đường Tư Hoàng hỏi: "Đường tiên sinh, anh xác định lão hổ này không di chuyển mà vẫn đứng yên tại chỗ?" Trong lòng anh ta cảm thấy rất ngạc nhiên với thính lực nhạy cảm của Đường Tư Hoàng.
"Căn cứ theo hướng phát ra âm thanh mà suy đoán thôi." Đường Tư Hoàng đáp.
Trương Đăng Cực nhìn ra y có điều muốn giấu, nhưng cũng không thể nói gì, gọi một binh sĩ ra khỏi hàng đi điều tra cùng anh ta.
Cố Lâm Phong nhìn thoáng qua Đường Hâm, ngăn anh ta lại: "Trương thiếu, anh không có dị năng, không bằng để tôi đi đi."
Trương Đăng Cực lạnh nhạt nói: "Không cần. Nếu tôi có chuyện gì ngoài ý muốn, chỗ này giao cho cậu phụ trách."
Cố Lâm Phong nhìn anh ta không chút do dự rời đi, có phần hoài nghi ý nghĩ anh ta cũng có hứng thú với Đường Hâm hôm trước. Đột nhiên, một tia sáng xẹt ngang trong đầu hắn. Sao hắn có thể quên một khả năng khác chứ? Thế lực của quân đoàn hoa quả càng ngày càng mạnh, Trương gia hẳn cũng có ý định lôi kéo quân đoàn hoa quả? Bằng không, phải giải thích làm sao việc người được xem là thần thoại trong quân giới một đoạn thời gian khá dài như Trương Đăng Cực, bỗng nhiên bước ra từ phía sau màn?
Càng nghĩ càng thấy có khả năng, thần sắc Cố Lâm Phong dần trở nên âm trầm.
"Rống—" lại một tiếng gầm dài đột nhiên vang lên từ dưới đất, vẻ mặt Cố Lâm Phong căng chặt, trong lòng có một dự cảm không ổn, bỏ lại một câu "đi" rồi gấp gấp chạy tới hướng Trương Đăng Cực rời đi.
Đường Hâm định chạy theo, lại bị Đường Miểu kịp thời túm lại.
"Anh chạy làm gì? Chúng ta là nhân viên ngoài biên chế."
Đường Hâm bị sự khẩn trương của cậu làm cho có chút dở khóc dở cười, giải thích: "Nhiều người đi trước anh như vậy, em lo cái gì?"
Đường Miểu nghĩ cũng đúng nhỉ, đành buông hắn ra. Chỉ trì hoãn vài giây, cậu và Đường Tư Hoàng liền tuột lại cuối cùng. Bốn binh sĩ bảo hộ Đường Tư Hoàng rất có trách nhiệm, dù trong mắt tràn ngập lo lắng nhưng không rời khỏi người Đường Tư Hoàng.
"Bảo bối, có phải con khẩn trương quá rồi không?" Đường Tư Hoàng nghi hoặc nhìn kỹ sắc mặt Đường Miểu.
Bốn binh sĩ nọ kỳ quái liếc y một cái rồi nhanh chóng thu tầm mắt về.
Đường Miểu lắc đầu không nhiều lời: "Cha, chúng ta phải để ý kỹ Đường Hâm."
Đường Tư Hoàng nhìn cậu nói chuyện như người lớn, không khỏi cong môi lên.
"Đi thôi." Đường Miểu nhìn ra bốn binh sĩ nọ rất lo lắng, kéo Đường Tư Hoàng chạy tới trước.
Lúc bọn họ chạy tới, quả nhiên nhìn thấy một con hổ nằm rạp trên đất, mắt nhìn chằm chằm người trước mặt. Thân hình lão hổ này dài ít nhất 2 mét, bộ lông màu nâu hòa quyện với những đường vân màu vàng, trông rất hùng tráng. Chân trước bên trái của nó bị bẫy thú kẹp chặt, khó trách trước đó Đường Miểu cùng Đường Tư Hoàng cảm thấy nó đứng yên tại chỗ không di chuyển."
"Xem ra, trong núi này quả thật có người khác." Đường Miểu nói với Đường Tư Hoàng.
"Hơn nữa còn là một thợ săn rất lão luyện." Đường Tư Hoàng nói. Cái kẹp thú này làm từ một tấm ván, rất đơn giản thô sơ, nhưng uy lực không hề kém.
Con hổ kia cũng rất kiên cường, đùi nó máu chảy đầm đìa, vậy mà còn nhiều lần muốn nhảy lên công kích người trước mặt nó.
Phần dũng khí cùng cố chấp này làm mọi người đang vây xem có chút xúc động.
"Rống—" tiếng gầm vang vọng trời xanh, lão hổ dường như bị chọc giận, bật người nhảy lên, kéo theo cả cái bẫy thú, nhào về phía đám người.
Mọi người hoàn toàn không kịp phòng bị, sợ hãi tháo chạy, đồng thời, tiếng la nối nhau vang lên, hỗn loạn vô cùng.
Đường Hâm đứng hơi gần, lúc muốn lui lại thì bị người phía sau chặn lại đường đi, sắc mặt lập tức biến đổi. Hắn cảm nhận được sau lưng có một trận kình phong đánh tới!
Đường Miểu vẫn luôn chú ý đến hắn, sắc mặt tái nhợt, lo lắng thét lên: "Mau tránh đi!"
Đường Hâm lại không có chỗ tránh, thân hình Đường Tư Hoàng lóe lên, đẩy Đường Miểu về một phía, lại chạy gấp về đẩy ngã Đường Hâm xuống đất.
Mãnh hổ nặng chừng ngàn cân, chân vừa chạm đất liền khiến mặt đất chấn động, trở người lần nữa tấn công. Cố Lâm Phong cùng Trương Đăng Cực không hẹn mà cùng xông tới chắn trước mặt Đường Hâm, tấn công mãnh hổ.
Đường Tư Hoàng lập tức kéo Đường Hâm dậy, chạy về phía Đường Miểu.
Thế nhưng, con hổ kia như đã phát điên, công kích cũng trở nên không có quy tắc, thấy người nào liền tấn công người đó. Đám người lần nữa bị nó làm cho rối loạn. Đường Miểu kéo Đường Tư Hoàng chạy như điên một hồi, thấy đã thoát khỏi nguy hiểm mới dám dừng, quay đầu lại nhìn, cậu lập tức trừng lớn mắt, không có bóng dáng Đường Hâm, đằng sau cậu và Đường Tư Hoàng chỉ có bảy tám binh sĩ, trong đó có cả Diệp Lâm.
"Cha, nên làm gì bây giờ đây?" Đường Miểu la lên, "Đường Hâm mất tiêu rồi!"
"Anh con đi cùng Trương Đăng Cực, a..."
Đường Miểu nghe thấy giọng y không đúng lắm, ngẩng đầu nhìn lên, tiếp đó hoảng sợ phát hiện trên vai Đường Tư Hoàng có một lỗ máu, cha bị trúng đạn! Vành mắt Đường Miểu thoáng chốc đỏ lên, mau chóng đỡ lấy y, giọng run rẩy: "Mẹ kiếp, tên vương bát đản nào bắn loạn vậy hả!"
***************************