Tang Thế Tình Nhân

Chương 303: Chương 303: Đàm phán – Đường Tư Hoàng VS Trương Vũ Cường (1)




"Nói cách khác, căn cứ Kinh đô hiện tại rất nguy hiểm? Thậm chí có khả năng đã bị vây công?" Tiếu Hồ Lâm biến sắc.

Đường Hâm nói: "Đám tang thi mà con và Đường Miểu gặp được chỉ là một nhánh tách ra của chúng, có bao nhiêu tang thi tiến về phía căn cứ Kinh đô thì con không rõ lắm."

Tiếu Hồ Lâm nhíu mày nói: "Vũ khí ở Kinh đô rất mạnh, đối phó với bầy tang thi này hẳn không khó. Tư Hoàng, chúng ta có cần cho người trở lại căn cứ Kinh đô thăm dò chút không?"

Đường Tư Hoàng đáp: "Tôi đã cho người đi rồi, hẳn cũng sắp trở lại. Còn chuyện đội Mãnh Hổ. Số vải cần để may đồng phục có thể mua từ phía lãnh đạo của căn cứ Kinh đô, vật tư của đội Mãnh Hổ có nhiều mấy cũng không thể nhiều hơn của căn cứ. Thà đắc tội quân tử chứ không đắc tội tiểu nhân, yêu cầu vô lý của đội Mãnh Hổ không cần phải để ý." Đám lãnh đạo bên trên đều là mấy lão hồ ly, từ khi thành lập căn cứ đã bắt đầu thông qua đủ đường nắm thật nhiều vật tư vào tay, hoặc là thu gom, hoặc là trưng dụng, hoặc là mua về. Vải của đội Mãnh Hổ không tính là ít, nhưng so với ngọc trong tay căn cứ thì chỉ là một phần nhỏ mà thôi. Chỉ có điều, mấy lão đó siết vật tư khá chặt, giá cả có khả năng đắt hơn một chút. Với tài lực của quân đoàn hoa quả thì vẫn gánh vác được.

Tiếu Hồ Lâm vừa nghe vừa lẳng lặng cân nhắc Hồ Đồ đội của mình có phải cũng nên có đồng phục riêng hay không. Có điều, tài chính của bọn họ hiện tại thật sự là không nhiều, để tính sau vậy.

"Mặt khác, là chuyện tên của căn cứ." Đường Tư Hoàng nhìn sang Đường Miểu, "Nghĩ kỹ chưa?"

Đường Miểu nuốt hết miếng trứng cuối cùng, lau miệng đáp: "Xong rồi, gọi là căn cứ Đường thành."

Mọi người đều không có dị nghị, căn cứ là do Đường Tư Hoàng một tay gầy dựng, họ Đường là đương nhiên. Người của Đường gia đều hưởng chung vinh quang. Tiếu Hồ Lâm cũng không có ý kiến, dù sao thì hắn cũng mang danh là một nửa họ Đường, hắn ở lại căn cứ Đường thành cũng chả cần phải mất tự nhiên. Mặt dày mà.

"Cha, còn một chuyện nữa, viện nghiên cứu đang nghiên cứu tính khả thi của việc dùng tinh hạch làm năng lượng mới, con đã đồng ý viện trợ cho họ rồi." Đường Miểu nói.

Tiếu Hồ Lâm thuận miệng hỏi: "Viện trợ thế nào? Lương thực?"

Đường Miểu gật đầu: "Hai ngàn cân, sau khi thành công thì đưa tiếp mười ngàn cân nữa."

Tiếu Hồ Lâm hít sâu một hơi: "Thiệt đó hả?"

"Đương nhiên là thật." Đường Miểu xác nhận.

Đường Tư Hoàng gật đầu, cười nhạt: "Đường Miểu làm rất tốt. Giúp đỡ trong phạm vi cho phép là đương nhiên, nếu thật sự thành công thì cũng có lợi cho chúng ta. Có nói rõ ràng với bọn họ chưa? Số lương thực này chỉ cấp cho viện nghiên cứu."

"Cha, cha yên tâm. Nhân phẩm của người phụ trách việc này không tệ." Đường Miểu cam đoan.

Thím Xuân gõ cửa đi vào: "Tiên sinh, Lưu Khản tới rồi."

"Cho cậu ta vào đi."

Chỉ một chốc sau, một thanh niên cường tráng bước nhanh vào, là Lưu Khản. Tôi luyện ở quân đoàn hoa quả một thời gian, Lưu Khản đã bớt đi vài phần nóng nảy, tăng thêm chút trầm ổn so với hồi đầu mới gặp Đường Miểu. Cậu ta hiển nhiên là qua lại hai chuyến không hề nghỉ ngơi, mồ hôi nhỏ nhễu nhại từ cằm xuống, quần áo cũng ướt sũng.

"Ngồi đi." Đường Tư Hoàng ra hiệu thím Xuân đưa một miếng dưa hấu cho cậu ta, "Căn cứ Kinh đô thế nào rồi?"

"Trong căn cứ Kinh đô quả thật có không ít người đang truyền nhau rằng có đàn tang thi ở khu vực phụ cận, cũng đã được xác thực. Nhưng đàn tang thi không tấn công vào căn cứ mà chỉ loanh quanh ở ngoài chừng ba bốn dặm. So ra thì điều khiến người ta chú ý hơn là dân chạy nạn. Những căn cứ tương đối nhỏ gần căn cứ Kinh đô đều bị tang thi "hợp lực" công phá, kể cả căn cứ Đài Nguyên. Lúc tôi rời đi thì dân chạy nạn ở ngoài thành phải ít nhất là một vạn, theo tốc độ này thì tôi đoán số lượng dân chạy nạn sẽ còn liên tục gia tăng."

Người trẻ tuổi luôn muốn được thừa nhận và cổ vũ, Lưu Khản cho rằng Đường Tư Hoàng bảo cậu ta trở lại căn cứ Kinh đô dò la tin tức là vì tin vào khả năng của mình cho nên đã dốc hết sức, cố gắng vượt bậc. Cậu ta vừa báo cáo tình hình, hai mắt lại thỉnh thoảng ngó sang miếng dưa hấu đỏ mọng nước, liên tục nuốt nước miếng. Tận thế giáng xuống bao lâu, thì cậu ta cũng đã không được ăn trái cây tươi bấy lâu, có thể không thèm sao?

Tiếu Hồ Lâm hỏi: "Tổng số tang thi là bao nhiêu? Quân đội của căn cứ không định tiêu diệt chúng trước khi chúng có gì dị thường à."

Lưu Khản dòm hắn một cái, không nói gì mà nhìn sang Đường Tư Hoàng, hiển nhiên là chỉ nghe theo lệnh của y. Tiếu Hồ Lâm trợn trắng mắt. Đám Đường Miểu đều cười thầm không thôi.

Đường Tư Hoàng ra hiệu với Lưu Khản: "Cứ trả lời đi."

Lúc này Lưu Khản mới đáp: "Nghe nói ít nhất là mười vạn! Về việc quân đội tính thế nào, lúc tôi xuất phát trở về đây thì không nghe thấy động tĩnh gì từ họ cả."

Đường Tư Hoàng bảo cậu ta qua một bên ngồi nghỉ ngơi, Lưu Khản cầm lấy miếng dưa hấu để sát miệng, há to mồm bắt đầu ăn.

Đường Tư Hoàng suy tư một lúc rồi nói: "Tiến độ bên này phải nhanh hơn. Tốt nhất là xong hết mọi việc trước khi bầy tang thi tấn công căn cứ Kinh đô."

Tất cả đều lộ vẻ nghi hoặc, không rõ dụng ý của y. Đường Tư Hoàng không giải thích gì, chỉ nói tiếp: "Đường Văn, Đường Võ, chuyện bên này giao cho hai người phụ trách, ta phải trở lại căn cứ Kinh đô đàm phán một chút với thủ tướng Trương. Nếu cuộc đàm phán này diễn ra sau khi bầy tang thi tiến công vào căn cứ Kinh đô thì sẽ chẳng còn ý nghĩa gì nữa."

"Hồ Đồ đội sẽ toàn lực phối hợp." Tiếu Hồ Lâm nói. Công tư không thể nhập làm một, Tiếu Hồ Lâm không phải kiểu người không biết nặng nhẹ. Hồ Đồ đội dù gì cũng đã tham dự vào quá trình kiến thiết căn cứ Đường thành.

Sáng hôm sau, trời vừa hừng sáng, Đường Tư Hoàng và Đường Miểu đã rời khỏi căn cứ Đường thành. Mới vừa tới gần căn cứ Kinh đô, họ đã cảm nhận được bầu không khí khẩn trương rõ rệt. Những người sống sót ở bên ngoài làm nhiệm vụ không người nào là thần kinh không căng chặt, dè chừng khắp nơi. Mấy người quen nhau trước kia khi gặp mặt còn có thể rảnh rỗi chào hỏi vài câu nhưng nay ai nấy cũng đều vội vội vàng vàng, chỉ gật đầu rồi thôi. Những dân chạy nạn ở ngoài căn cứ mệt mỏi ngồi bệt xuống đất, chỉ dùng gậy gỗ và mấy tấm vải rách nát để dựng lên mấy căn lều thô sơ đơn giản, ít nhất có thể che được ánh mặt trời gay gắt. Bên ngoài căn cứ đã được làm thêm một tấm lưới điện phòng hộ, hơi mỏng nên tuy đã có điện nhưng trông chẳng cảm thấy an toàn hơn được bao nhiêu. Bầy tang thi có thể đột kích bất cứ lúc nào, căn cứ tạm thời chẳng thể nào rút người ra để xây dựng tường phòng hộ được.

Khi tiến vào căn cứ, Đường Miểu nói binh sĩ tiện thể báo với Trương Vũ Cường, bọn họ sẽ đến thăm vào đúng mười giờ rưỡi sáng.

Hai người giải quyết xong bữa sáng, ăn bận chỉnh tề rồi đi tới nhà Trương Vũ Cường. Nơi đó bọn họ từng tới rồi, ký ức hãy còn mới mẻ.

Sau khi đến Trương phủ, quản gia báo thủ tướng Trương đang ở trong phòng sách chờ họ.

Trương Vũ Cường là người thông minh, biết rõ Đường Tư Hoàng sẽ không rảnh rỗi tự mình tới nếu không có chuyện gì quan trọng. Cân nhắc tới chuyện cháu trai mình tiếp xúc khá nhiều với người của Đường gia, lại còn có giao tình khá tốt nữa, nên ông ta chỉ dẫn theo Trương Đăng Cực.

Đường Miểu thầm khen mình đã có dự tính trước, không kéo Đường Hâm tới đây cùng. Nếu để Trương Đăng Cực gặp Đường Hâm rồi lại lộ ra cái gì bất thường trước mặt Trương Vũ Cường, có khả năng sẽ ảnh hưởng đến kết quả đàm phán, hơn nữa có khi còn bất lợi với quân đoàn hoa quả. Trương Vũ Cường thân làm thủ tướng một quốc gia, tuyệt đối không phải người dễ đối phó.

"Đội trưởng Đường, Đường Miểu, mời uống trà." Trương Vũ Cường mỉm cười rót trà cho Đường Tư Hoàng và Đường Miểu. Nhân lúc uống trà, ông ta muốn thăm dò mục đích đến đây của hai người trước để nắm chắc được phần nào trong lòng.

Sau khi Đường Tư Hoàng và Đường Miểu ngồi xuống, Đường Tư Hoàng liền nói thẳng: "Trương lão tiên sinh, trà bánh này nói xong rồi uống cũng không muộn. Đường mỗ lần này mạo muội tới quầy rầy là muốn đại diện cho căn cứ Đường thành tiến hành một số giao dịch với Trương lão tiên sinh, hay nên nói là căn cứ Kinh đô."

"Căn cứ Đường thành?" Trương Vũ Cường cười ôn hòa, "Là tên của căn cứ mới sao? Tôi phải chúc mừng Đường tiên sinh rồi." Đường Tư Hoàng xưng hô với ông ta không giống với trước, trong lòng ông ta cảm thấy không tốt lắm, nhưng ngoài mặt vẫn không lộ vẻ gì, hơn nữa còn thuận thế sửa lại xưng hô với Đường Tư Hoàng.

"Cám ơn Trương lão tiên sinh." Đường Tư Hoàng không hề có ý định giả tạo với ông ta, đi thẳng vào vấn đề, "Giao dịch này liên quan đến việc làm thế nào để đề cao dị năng một cách hiệu quả, không biết Trương lão tiên sinh có hứng thú hay không?"

Trương Vũ Cường có hơi kích động, cũng không nói lòng vòng, đáp lời, "Ý Đường tiên sinh là trừ cách "nguy cơ kích thích" còn có cách khác có thể đề cao dị năng? Nhưng viện nghiên cứu đã nghiên cứu lâu như vậy cũng không phát hiện ra cái gì." Ông ta không cho rằng một người không có thiết bị, không có nhân tài kỹ thuật như Đường Tư Hoàng lại có thể phát hiện ra thứ mà bọn họ không phát hiện ra được.

"Không sai." Đường Tư Hoàng thản nhiên thừa nhận.

Trương Vũ Cường vội hỏi: "Là cách gì?"

Đường Miểu cười nói: "Trương lão tiên sinh đừng vội, chúng tôi đã có ý muốn làm giao dịch, tất sẽ nói kỹ càng tỉ mỉ chi tiết cho ngài."

"Các cậu có điều kiện gì?" Trương Vũ Cường thầm tự nhủ mình thế mà lại không duy trì bình tĩnh bằng một đứa nhỏ, liền bình ổn lại, nhàn nhã hỏi.

Đường Tư Hoàng chậm rãi nói: "Tôi hy vọng căn cứ Kinh đô có thể cung cấp cho chúng tôi một khẩu pháo và một ngàn khẩu súng, đại pháo trang bị một trăm đầu đạn, súng thì không cần đạn."

"Không thể nào!" Trương Vũ Cường trầm giọng từ chối, "Đường tiên sinh, xem ra cậu biết rõ đàn tang thi có khả năng sẽ tấn công căn cứ Kinh đô nên mới đến đàm phán với tôi. Căn cứ Kinh đô đang trong lúc dầu sôi lửa bỏng, Đường tiên sinh làm vậy có khác gì nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của?"

Đường Miểu lên tiếng: "Trương tiên sinh, ngài nói quá rồi. Nếu cha tôi thật sự muốn nhân lúc cháy nhà đi hôi của thì sẽ không chỉ cần súng mà không cần đạn đâu. Hơn nữa, cha tôi đại diện căn cứ Đường thành đến đàm phán với căn cứ Kinh đô, nếu đã là giao dịch, cha muốn mang tới nhiều ích lợi hơn cho căn cứ Đường thành cũng chẳng có gì là không đúng."

Trương Vũ Cường đứng dậy, đi qua đi lại vài bước, nhìn Đường Tư Hoàng đầy bức thiết, khuyên nhủ: "Đường tiên sinh, hiện tại quốc gia đang lâm vào nguy cơ vô cùng lớn, tất cả người sống sót càng nên đồng tâm hiệp lực, cùng nhau vượt khó. Nếu như cậu công bố phương pháp đề cao dị năng, phần thắng của nhân loại sẽ được nâng cao rất nhiều, chuyện tiêu diệt tang thi chỉ nằm trong tầm tay mà thôi!"

Ông ta ngó qua Đường Miểu, thả chậm ngữ tốc: "Đường Miểu là một đứa nhỏ may mắn, cậu đã bảo vệ thằng bé rất tốt. Nhưng trong căn cứ vẫn còn rất nhiều đứa nhỏ như vầy, bọn họ lại không may mắn như Đường Miểu. Trẻ em, là tương lai của một quốc gia. Bọn họ hẳn phải như Đường Miểu, vô tư vô lự mà trưởng thành."

"Trương lão tiên sinh.." Đường Miểu đứng dậy khẽ cúi người với ông ta, "Tôi và cha rất kính trọng ngài, cho nên cũng bằng lòng trợ giúp hỗ trợ căn cứ Kinh đô trong khả năng của mình, nếu không chúng tôi sẽ không tài trợ cho viện nghiên cứu. Nhưng mà, với điều kiện tiên quyết là chúng tôi có thể bảo vệ tốt cho chính mình. Nếu ngay cả bản thân mình còn không bảo hộ được thì làm sao bảo hộ những người khác? Sau khi căn cứ Đường thành xây dựng xong, chúng tôi cũng sẽ tiếp nhận người sống sót, nếu không đủ đạn dược thì làm sao mà an tâm ở đó được."

Trương Vũ Cường trầm mặt không nói.

****************


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.