Tang Thế Tình Nhân

Chương 282: Chương 282: Duyên phận rất quan trọng






"Đúng là thế. Nhưng tại sao cha không trực tiếp nói với bọn họ, chúng ta là quân đoàn hoa quả?" Đường Miểu chạy qua múc nấm tùng nhung ra.

Đường Tư Hoàng đưa rây cho cậu: "Để bọn họ đánh giá khách quan về nhân sự quân đoàn hoa quả."

Đường Miểu ngẫm nghĩ một lúc, khẽ gật đầu: "Vẫn là cha chu đáo."

"Làm thêm tổ yến sào đi." Đường Tư Hoàng bỗng kề sát tai cậu nói.

"Sao lại đột nhiên muốn ăn tổ yến?" Đường Miểu có hơi bất ngờ.

"Để bồi bổ cho ta." Đường Tư Hoàng mỉm cười đầy ẩn ý sâu xa.

"Nhích qua một bên!" Đường Miểu thoáng sửng sốt, đen mặt đẩy y sang một bên. Cha đã như vầy rồi còn đòi bòi bổ? Bổ nữa thì sau đó người cần tẩm bổ là cậu đây này!

"Đường tiên sinh."

Mike thấy hai người đang chuyện trò rất vui vẻ, gọi trước một tiếng rồi mới dẫn Lưu Khản và Vương Đại Cường qua.

"Các cậu xem xét thế nào rồi?"

Mike lật vài trang tư liệu, cảm thán: "Không thể không thừa nhận, quân đoàn hoa quả thưởng phạt rõ ràng, chế độ rất nghiêm khắc, là một đoàn đội vô cùng lợi hại. Nếu có thể được gia nhập vào một đội sinh tồn như vậy, đối với bọn tôi cũng là một cách để bảo đảm an toàn. Có điều, bọn tôi vẫn muốn hỏi rõ hơn, tỉ lệ phần trăm chúng tôi được vào là bao nhiêu?"

Đường Tư Hoàng đáp: "Theo như những gì tôi biết về thực lực của các cậu thì khoảng 80% là thông qua thử nghiệm. 20% còn lại phải xem xem các cậu thể hiện thế nào, chỉ cần có thể tiếp thu được quy định về đội viên thì về căn bản là không thành vấn đề."

Vương Đại Cường gãi đầu, chần chừ một lúc rồi hỏi: "Tôi cảm thấy đãi ngộ của quân đoàn hoa quả tốt quá đi. Đường tiên sinh, không phải tôi không tin anh, nhưng thật sự có chuyện dễ ăn thế sao? Anh nói anh sẽ đưa chúng tôi đến căn cứ Kinh đô, còn đề cử bọn tôi vào một đội sinh tồn tốt như vậy, đến lúc vật tư tới tay anh rồi, làm sao chúng tôi có thể biết được anh sẽ không nửa đường giải quyết bọn tôi?" Người thành thật đúng là người thành thật, nói ra những lời này mà không hề thấy có vấn đề gì.

Đường Miểu lập tức bị ông ta chọc tức tới độ bật cười: "Bác Vương, nói khó nghe chút, bác cảm thấy với thực lực của tôi và cha, muốn giết nhóm của bác còn phải đợi đến lúc đó sao?"

Vương Đại Cường sững sờ, sau khi nghĩ thông, mặt mày liền đỏ bừng xấu hổ: "Cái này, tôi, không có ý đó... Tôi chỉ là lo lắng..."

Đường Miểu tiếp lời: "Bác chỉ lo lắng khi đến căn cứ mới, đoàn đội mới, mình sẽ không thích ứng được, cũng sợ bị các đồng đội đã gia nhập trước chèn ép, càng lo lắng mình và Mike, Lưu Khản sẽ phải tách ra."

Vương Đại Cường kinh ngạc nhìn cậu: "Phải..."

Đường Miểu mỉm cười nói: "Lúc trước khi bác Vương đến căn cứ Hắc Giang, chẳng lẽ không lo lắng đến những vấn đề này sao?"

Vương Đại Cường cúi đầu suy tư.

Đường Tư Hoàng lạnh nhạt nhìn, không nói một lời, chỉ giúp Đường Miểu quấy thức ăn trong nồi.

"Chúng tôi đồng ý giao dịch này. Nhưng trước hết, tôi còn một nghi vấn..." Mike trầm giọng nói, nhìn Đường Miểu, "Cậu bằng lòng đưa viên tinh hạch kia cho tôi?" Đã nhìn thấy cảnh Đường Miểu đánh với tang thi dị năng, hắn ta cũng mơ hồ đoán ra được đối phương có dị năng hệ tinh thần. Điểm này, hai bên coi như ngầm hiểu.

Đường Miểu cười nói với hắn ta: "Phải. Chuyện của tôi, cha tôi có thể làm chủ, vĩnh viễn không cần phải lo lắng vấn đề này." Đây gọi là biết nặng biết nhẹ, ba người Mike không tệ, cậu biết cha có ý mời bọn họ vào cho nên mới không cần viên tinh hạch kia nữa. Về sau, tang thi dị năng sẽ ngày càng nhiều, nhất định cậu còn có hội gặp được tang thi hệ tinh thần khác, đến lúc đó lại nghiên cứu xem tinh hạch hệ tinh thần có tác dụng với cậu không cũng không muộn.

Đường Tư Hoàng vui sướng cong môi, ôm lấy thắt lưng người yêu.

Mike hít sâu một hơi, nói: "Được, thành giao!"

"Hợp tác vui vẻ." Lúc này Đường Tư Hoàng mới lên tiếng.

Lưu Khản không kìm được ý cười, bình thường, chỉ cần là chuyện mà Mike đã hạ quyết tâm thì đó nhất định là một quyết định anh minh, bây giờ cậu ta cũng yên lòng hơn rồi, nói với Vương Đại Cường: "Đừng nói nữa, chúng ta cũng đi làm cơm thôi, mì hôm nay rốt cuộc cũng có thể bỏ thêm nhiều dầu rồi!"

Nghe thấy câu đó, hai người đàn ông đã hơn 40 tuổi Mike và Vương Đại Cường đều không khỏi có chút chua xót. Lưu Khản dù sao cũng chỉ là một chàng trai mới hai mươi tuổi đầu, là độ tuổi nên được cưng chiều, tận thế tới đã làm cậu chàng phải chịu thiệt rất nhiều.

Vương Đại Cường nói với Mike: "Chúng ta cũng còn chút gạo, nấu cơm đi?"

Mike gật đầu: "Sắp có một cuộc sống mới rồi, cũng nên chúc mừng một trận ra trò."

Đường Miểu ném hai củ măng tây qua: "Chúc mừng chúng ta hợp tác vui vẻ."

"Cám ơn, vừa khéo bọn tôi cũng có chút thịt khô, có thể nấu với măng tây. Đây là lấy từ Kinh đô sao?" Mike hỏi. Lá trên măng tây vẫn còn khá tươi.

"Phải, việc trồng trọt ở căn cứ Kinh đô phát triển không tệ." Đường Miểu nói. Lúc này, cậu càng cảm thấy ba người Mike gặp được cậu và Đường Tư Hoàng đúng là rất may mắn. Lãnh đạo của căn cứ Hắc Giang hoàn toàn không biết coi trọng dị năng giả, ví dụ như Mike này. Căn cứ có thể mời chào hắn ta, để hắn ta hỗ trợ phát triển chuyện gieo trồng. Nhưng căn cứ lại không làm vậy, từ đó có thể thấy được, tầm nhìn của lãnh đạo căn cứ quá hạn hẹp, chỉ thấy dị năng hệ mộc của Mike yếu, không có khả năng chiến đấu mà không nghĩ sâu xa hơn. Một căn cứ như vậy, dù có thể tiếp tục phát triển thì cũng sẽ rất khó khăn.

Ăn uống xong xuôi, đoàn người dọn dẹp lên đường trở về. Sau khi đưa ba người Mike về căn cứ, Đường Miểu và Đường Tư Hoàng tiếp tục nhận ba nhiệm vụ khác. Vì để nhóm Mike an tâm, Đường Tư Hoàng để lại 200l xăng xem như "thế chấp".

Dành ra hai ngày hoàn thành ba nhiệm vụ giết tang thi dị năng khác, cuối cùng có được một tinh hạch hệ hỏa, một cái hệ thủy và một cái hệ phong. Đường Miểu và Đường Tư Hoàng còn định nhận thêm vài nhiệm vụ giết tang thi dị năng nữa nhưng nghe nói mấy tang thi dị năng này đều rất khó nắm bắt được hành tung, đành không thể không từ bỏ.

Hơn nữa, lãnh đạo cấp cao của căn cứ Hắc Giang đã có người chú ý tới họ, trước khi bọn họ tìm tới cửa, Đường Miểu và Đường Tư Hoàng đã dẫn ba người Mike nhanh chóng rời đi.

Vì đã nói là hộ tống họ nên trên đường đi, khi gặp phải tang thi, Đường Miểu và Đường Tư Hoàng không cho nhóm của Mike ra tay, nhưng ba người lại chủ động đề nghị chiến đấu, nguyên nhân là không muốn thực lực của mình bị thụt lùi. Điều này khiến Đường Tư Hoàng càng thêm hài lòng. Chỉ có người không ngừng luyện tập, muốn bản thân tiến bộ hơn mới có thể sống lâu ở tận thế.

Xuất phát được chừng hai tiếng, đoạn đường phía trước chợt xuất hiện một đoàn xe quen thuộc. Hình như là hư xe, có người đang sửa chữa.

"Cha, là đội sinh tồn Hậu Mộc." Hơn nữa bọn họ chỉ còn lại hai chiếc xe.

"Thật trùng hợp." Đường Tư Hoàng lái xe qua.

Người của đội sinh tồn Hậu Mộc gặp được hai người họ cũng rất vui vẻ.

"Có thể gặp lại được hai người thật tốt." Jim nhanh chóng bước tới, "Đường tiên sinh, trên đường về chúng tôi chạm trán phải một bầy tang thi, phải bỏ đi một chiếc xe. Bây giờ lại có một chiếc bị thủng lốp, nếu anh có lốp dư, hy vọng có thể mượn hoặc bán cho chúng tôi."

Đường Miểu nói: "Không bán nhưng có thể mượn. Nếu như không bị hư gì trước khi đến được căn cứ, các anh chi cần đưa cho chúng tôi bảy cân lương thực."

Vậy thì tốt quá, cám ơn."

Đường Tư Hoàng nói: "Buộc ở phía sau đấy, anh tự đi lấy đi.

Tom đi tới, tò mò nhìn ra đuôi xe: "Các cậu có thêm người đồng hành à."

Đường Miểu nhún vai: "Ừm. Thế nào, tìm được người các cậu muốn tìm chưa?"

"Haizzz ~" Tom bất đắc dĩ thở dài, "Chưa, sắp đến thời hạn hẹn gặp những người khác rồi, chúng tôi đành phải trở về."

"Đường Miểu, có chuyện gì thế?" Mike ở trong xe thấy Đường Tư Hoàng và Đường Miểu hình như quen với người của đội khác, liền mở cửa xuống xe.

Jim hờ hững ngó qua, sắc mặt tức thì biến đổi, sau đó liền mừng rỡ, sải bước đi tới: "Ôi trời ơi! Mike! Mike Watson! Ông anh, đúng là anh rồi!"

"Jim! Không ngờ lại có thể gặp cậu ở đây!" Mike cũng nhanh chân đi tới.

"Xin lỗi, tôi đi trước!" Tom giật mình chạy đi.

Một màn y như tuồng kịch, Đường Miểu và Đường Tư Hoàng liếc nhìn nhau.

Đường Miểu nói: "Không phải chứ?" Có vẻ như Mike là người mà đội Hậu Mộc muốn tìm?

Đường Tư Hoàng: "Hình như là thế rồi."

Mấy người bên đội Hậu Mộc kích động vây lấy Mike, Lưu Khản cùng Vương Đại Cường tưởng xảy ra chuyện gì không ổn, cũng mau chóng xuống xe.

"Mike hơn phân nửa sẽ đổi ý mà gia nhập vào đội Hậu Mộc." Đường Miểu nói. Có cơ hội trở về nước, khả năng Mike đổi ý là rất lớn.

Đường Tư Hoàng chả để ý lắm: "Cũng chẳng sao."

Đặt mình vào vị trí của họ mà nghĩ, nếu như bọn họ ở nước M thì nhất định cũng sẽ không bỏ qua cơ hội trỏ về nước.

Hai người không xuống xe, nhìn đám người bên kia túm tụm với nhau, anh một câu tôi một câu vô cùng náo nhiệt.

"Anh nói sao? Các anh có cơ hội gia nhập quân đoàn hoa quả?" Jim thấy vui thay cho Mike, "Ông anh, anh đúng là may mắn! Quân đoàn hoa quả do Đường tiên sinh dẫn dắt rất nổi tiếng ở căn cứ Kinh đô, Đường tiểu thiếu gia cũng là người không ai dám khinh thường. Bất quá, người anh em à, trước khi chúc mừng anh thì bọn tôi phải nói với anh một chuyện cực kỳ quan trọng..."

"Khoan đã.." Lưu Khản ngắt lời hắn, chỉ vào Đường Miểu và Đường Tư Hoàng đang ngồi trong chiếc Land Rover, nói với vẻ không chắn chắn lắm: "Đường tiên sinh và Đường tiểu thiếu gia mà anh nói không phải hai người họ chứ?"

Jim có hơi ngạc nhiên: "Phải. Có vấn đề gì sao?"

Ba người Mike khá là trầm mặc. Nếu nói Đường Tư Hoàng và Đường Miểu lừa bọn họ thì cũng không đúng, dù sao thì Jim cũng khen quân đoàn hoa quả không dứt lời, càng thêm khẳng định quân đoàn hoa quả quả thật rất đáng để gia nhập. Bọn họ đi trách hai người Đường Tư Hoàng, Đường Miểu lại trông có vẻ không ổn.

Đường Miểu ở trong xe thấy những người kia đều dòm về phía này liền hiểu thân phận của mình và Đường Tư Hoàng đã bị bại lộ, quay ra nói với Đường Tư Hoàng: "Cha, nhóm của Jim cũng không tệ. Chuyện này nếu xử lý thỏa đáng thì có lẽ chúng ta không chỉ kéo được Mike vào đội, mà cả bọn Jim nữa. Bọn họ cũng không nhất định sẽ trở về nước mà."

**********

Edit + Beta: Carly anika120896




Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.