“Tiên sinh, tiểu thiếu gia, uóng miếng nước đi.” Đường Văn rót hai chén trà cho Đường Miểu và Đường Tư Hoàng, “Đồ ăn sắp xong rồi.”
“Cám ơn Văn thúc.” Đường Miểu thả lỏng tựa trên sofa, theo thói quen nhìn qua Đường Tư Hoàng.
Đường Tư Hoàng ngồi xuống cạnh cậu, cẩn thận quan sát sắc mặt của cậu rồi mới hỏi: “Cảm thấy thế nào rồi?”
Đường Miểu vô thức nhìn thoáng qua Đường Hâm, thấy hắn không có bất kỳ phản ứng không vui nào mới nói: “Không sao, chỉ là không còn sức thôi.”
Đường Tư Hoàng từ trong túi lấy ra một thanh kẹo chocolate, thuận tay xé mở, đưa tới bên miệng cậu. Động tác này hoàn toàn là tùy tâm mà làm. Đường Miểu cũng không thấy có gì không đúng, không muốn lấy tay cầm, trực tiếp há miệng cắn, trong lúc vô tình nhìn thoáng qua vẻ mặt quái dị của bọn Đường Văn mới phát giác mình và Đường Tư Hoàng có chút phô trương rồi, ném cho y một ánh mắt.
Đường Tư Hoàng không biết có chú ý thấy hay không, tiện tay ném vỏ vào giỏ rác, ngồi yên không nhúc nhích, lại nhìn chăm chăm Đường Miểu một lúc mới xoay người nói chuyện với bọn Đường Văn, hỏi thăm tình hình hồi phục của ba người Đường Võ, và cụ thể tình trạng trong căn cứ.
Đường Miểu không tham gia nói chuyện với bọn họ mà lâm vào trầm tư. Cậu cảm thấy, trước mắt, bọn cậu đã không còn lý do tiếp tục ở lại căn cứ. Tình huống hiện tại của căn cứ không mấy khả quan, quan trọng hơn là, mặt quản lý của căn cứ tồn tại không ít mặt xấu. Những điều này khiến cậu không còn cảm giác an toàn. Hiện tại quân đoàn hoa quả của bọn họ đã có bốn người (chưa tính cậu) kích phát ra dị năng, thực lực tổng thể tương đối mạnh, rời khỏi căn cứ không là vấn đề. Về mục tiêu, đương nhiên là trung tâm chính trị, quân sự của Z quốc — B thị. Cậu tin, căn cứ B thị bất luận là phương diện quản lý hay phòng ngự đều mạnh hơn nhiều căn cứ WH. Lại nói, lúc trước bọn họ ở lại WH thị này, chỉ là ngoài ý muốn.
Lúc này, Đường Hâm lên tiếng.
“Papa, con cảm thấy đã đến lúc rời khỏi WH thị rồi.”
Ánh mắt Đường Miểu lập tức dừng trên người hắn, mặt cười thật tươi. Hai anh em bọn họ không mưu mà hợp na.
Trên mặt Đường Tư Hoàng vẫn chưa lộ ra biểu tình gì, quay đầu bình thản nói: “Hửm? Lý do?”
Đây là phương thức giáo dục của Đường Tư Hoàng, bồi dưỡng Đường Hâm theo hướng dẫn dắt, chứ không phải nói thẳng. Không thể không nói, Đường Hâm thật sự rất may mắn khi có một người cha như Đường Tư Hoàng, nếu không có tận thế, đợi một thời gian nữa, hắn chắc chắn sẽ trở thành tân vương giả của giới kinh doanh. Bất quá, đây chỉ là giả thiết, không đề cập tới cũng không sao.
“Papa, đợi một chút.”
Đường Hâm nhanh chóng lên lầu, một lúc sau thì đi xuống, trong tay cầm một cái laptop màu trắng, đưa cho Đường Tư Hoàng.
Đường Miểu chồm người qua. Bên trên laptop chằng chịt đầy những con chữ có phong cách phóng khoáng, cũng không có quy tắc gì, có lẽ là bản phác thảo, có chỗ có dấu vết sửa chữa, còn có một vài chỗ bị xóa đi, dễ dàng nhìn ra Đường Hâm đã suy nghĩ rất kỹ.
“Papa, đây là vài thứ con đang cân nhắc hiện tại, còn chưa kịp chỉnh.” Cùng lúc khi Đường Tư Hoàng xem qua, Đường Hâm nói ra lo lắng của mình một cách ngắn gọn, nguyên nhân muốn rời khỏi WH thị không khác Đường Miểu lắm, một điểm khác mà Đường Hâm nhắc tới là — nếu phải rời khỏi WH thị, tốt nhất là mang theo bác sĩ.
Vấn đề bác sĩ, không phải mọi người không nghĩ tới, mà vấn đề đó lại không phải chuyện cấp bách, hơn nữa vẫn chưa gặp được người thích hợp, nên mới bị trì hoãn tận cho đến khi xảy ra chuyện của Đường Miểu, không thể tiếp tục mặc kệ nữa.
Bọn Đường Văn vì lời Đường Hâm mà đều có chút bất ngờ, đã từng nghĩ sẽ có một ngày rời khỏi WH thị, chỉ là chỗ này vẫn luôn rất an nhàn nên không nghĩ ngày này sẽ tới nhanh như vậy.
Đường Tư Hoàng sau khi xem xong thì gật đầu, trong mắt toát lên một tia tán thưởng, đưa laptop cho bọn Đường Văn truyền nhau xem: “Sẽ rời đi, nhưng không phải hiện tại. Bây giờ thời tiết cũng không phù hợp để đi xa...Hơn nữa, Xuân bá, Đường Võ và Phùng Dã, ba người cũng cần có thời gian dưỡng thương. Như vậy, trong vòng hai ngày, mỗi người tự làm một bản kế hoạch kỹ càng về những vấn đề cần chú ý khi rời khỏi WH thị, cùng những thứ cần chuẩn bị. Đường Văn, cậu phụ trách tổng kết lại.”
“Vâng.” Đường Văn đáp.
“Còn vấn đề bác sĩ, Đường Hâm, chuyện này giao cho con và Đường Thất.”
“Dạ.”
Đường Miểu thật bội phục nhìn ông chủ lão cha chỉ việc phất tay của mình.
Đường Tư Hoàng nhìn thấu tâm tư của cậu, buồn cười cong môi lên. Không lập tức rời đi là vì y vẫn còn lo lắng chuyện khác. Đó chính là không gian của Đường Miểu. Cho tới giờ, bọn họ đã tích lũy không ít vật tư, nếu rời đi, chỉ bằng sáu chiếc xe là không mang đi hết được, thế thì phải dùng tới không gian của Đường Miểu. Nếu căn cứ công khai càng nhiều tin tức về dị năng giả nữa, nhất là dị năng không gian, thì y có thể công khai không gian của Đường Miểu với mọi người. Bất quá, chuyện này cần có thời cơ.
“Tiên sinh, tiểu thiếu gia, cơm đã làm xong rồi.”
“Đi ăn cơm.” Đường Tư Hoàng dùng ánh mắt hỏi Đường Miểu có cần mình ôm đi không.
Đường Miểu nhanh chóng nhảy xuống sofa, lại nhìn qua Đường Hâm, lòng thầm thở dài. Cậu thấy có lẽ nên để Đường Hâm có thêm thời gian thích ứng.
Đường Hâm không chú ý tới hành động của cậu, một tay chống cằm lâm vào trầm tư.
“Ăn xong đi tản bộ rồi về phòng ngủ.” Đường Tư Hoàng gắp thức ăn cho Đường Miểu.
Đường Miểu gật gật đầu.
Đường Võ lẳng lặng khều tay Đường Văn, “Này, sao em thấy tiên sinh và tiểu thiếu gia là lạ?”
“Hạ cờ của em đi.” Đường Văn bắt chéo chân, liếc hắn, làm như không có gì uống trà, trong lòng lại thở một hơi dài. Từ rất lâu trước kia hắn đã thấy tiên sinh và tiểu thiếu gia có chút quá thân mật, nhưng không nghĩ nhiều, chỉ là hôm nay nhìn lại, hiển nhiên giữa hai người họ đã tiến triển tới một bước khó có thể tin được.
**********************************