Mười chiếc quân dụng từng chiếc từng chiếc chạy đến gần, đậu lại sát bên lề đường cái. Không ai bước xuống từ cabin, trong xe tựa như không có người. Vì vậy, có thể thấy rõ được tác phong nghiêm cẩn của quân đội.
Cái Đường Miểu chú ý tới là người chỉ huy đợt nhiệm vụ này là Trương Đăng Cực, đột nhiên hiểu được tại sao trước đó Đường Tư Hoàng nói là Trương gia đang đối đầu với Cố gia và chiếm thế thương phong. Quân bộ vốn do Cố gia chưởng khống, nhưng lúc này lại do Trương Đăng Cực chỉ huy, vấn đề chẳng phải quá rõ rồi sao?
Cố Lâm Phong đứng thẳng một bên, vẻ mặt không đổi.
Người ở bãi đỗ dưới khẩu lệnh của sĩ quan, nhanh chóng xếp hàng chỉnh tề. Trong gần 300 người này, chỉ có số ít là dị năng giả không gian, cùng vài nhân viên y tế, còn lại đều là cao thủ do bên trên lựa chọn, một là để đi săn, hai là bảo vệ cho những dị năng giả không gian kia. Dị năng giả không gian đứng cùng một chỗ, nhân viên y tế cũng thế, những người khác thì đứng ở phía còn lại.
Đường Miểu cùng Đường Hâm không đứng cùng những người bình thường khác, nhưng cũng không đứng ở chỗ dị năng giả không gian, tuy Cố Lâm Phong đã nói là sẽ phân cho bọn họ cùng tổ với Đường Tư Hoàng, nhưng không thể thật sự tin tưởng được. Vì thế, vị trí của hai người có chút xấu hổ, dẫn tới sự chú ý của không ít người.
Cố Lâm Phong ngược lại rất giữ lời, sau khi Trương Đăng Cực ra lệnh phân tổ, hắn ta lập tức tiến tới, dựa theo phương thức một tổ 28 người thường, 2 dị năng giả không gian, chia Đường Tư Hoàng, Đường Miểu, Đường Hâm cùng 26 quân nhân vào tổ 3. Trong đó tính luôn cả hắn ta. Nhưng một dị năng giả không gian khác lại không phải là Tiếu Hồ Lâm.
Tiếu Hồ Lâm vốn đứng sau Đường Tư Hoàng, hai người rất có khả năng được chia vào cùng một tổ, nhưng Cố Lâm Phong chia tổ từ bên trái, một vị sĩ quan khác thì từ bên phải, vừa vặn kéo Tiếu Hồ Lâm đi.
Một dị năng giả không gian khác trong tổ 3 của Đường Miểu là một thanh niên chừng 22, 23 tuổi, tướng mạo thanh tú, bề ngoài trông rất giống một minh tinh thần tượng lúc trước tận thế, dù là đang sống trong tận thế cũng ăn mặc rất phong cách, thái độ vô cùng thanh cao. Cậu ta đã sớm để ý thấy Đường Miểu và Đường Hâm đến đây cùng Đường Tư Hoàng, cũng nhìn ra dường như bọn họ có chút quan hệ với Cố thiếu, khinh thường liếc bọn họ.
Đường Miểu thu hết ánh mắt của cậu ta vào mắt, trong lòng thấy rất bất đắc dĩ. Bất quá, chút chuyện nhỏ này cậu vẫn chịu được, chỉ làm như không biết sự khing thường của đối phương, bước đến đứng cạnh Đường Tư Hoàng, Đường Hâm thì đứng ở bên còn lại.
Sau khi chia tổ xong, mọi người bắt đầu di chuyển lên xe. Xe quân dụng có diện tích rất lớn, thùng xe của mỗi chiếc có thể chứa được 30 người. Lên xe rồi mọi người mới thấy trên xe có hai cái giỏ trúc lớn, bên trên được phủ bởi một tấm vải trắng. Tất cả ổn định vị trí, xe nhanh chóng khởi hành.
Cố Lâm Phong kiểm tra nhân số xong thì nói, “Trong giỏ là màn thầu đã hấp, mỗi người ba cái.”
Vị quân nhân ngồi kế giỏ trúc lấy từng cái một truyền đi.
Lúc đến phiên thanh niên kia, cậu ta nhìn cái màn thầu khá trắng dính thêm vài dấu tay đen đen thì nhíu mày, đưa nó sang cho binh sĩ kế cậu ta, chính mình thì lấy một hộp bánh quy trong không gian ra chậm rãi nhấm nháp.
Người ngồi cạnh cậu ta thoáng khựng lại, sắc mặt khó coi, trầm mặc dùng khăn tay bao kỹ màn thầu lại, bỏ vào trong ba lô.
Lúc tới lượt Đường Tư Hoàng, y chia Đường Miểu cùng Đường Hâm mỗi người một cái. Hành động này chiếm được hảo cảm của không ít người. Đường Miểu và Đường Hâm có thể nói là nhân viên ngoài biên chế, nếu cũng chia ba cái như những người khác, bọn hắn nhất định sẽ thấy bất bình.
Đường Tư Hoàng lấy một bình rau ngâm trong không gian ra, Đường Miểu và Đường Hâm bẻ đôi màn thầu, kẹp rau ngâm vào giữa rồi cắn một cái, trong miệng tràn ngập mùi ngon. Đường Miểu thậm chí còn nghe được tiếng có người nuốt nước miếng.
Đường Tư Hoàng sau khi kẹp rau ngâm vào màn thầu của mình thì thuận tay đưa bình rau ngâm cho người bên cạnh y. Bình này đầy ụ, đủ để ba mươi người cùng ăn.
Biểu tình của mấy quân nhân trong xe vốn không tốt lắm, còn tưởng Đường Tư Hoàng cũng giống thanh niên kia, không ngờ y lại chia sẻ vật tư của mình với mọi người, người nọ cũng không sĩ diện, nhận lấy rồi nói cám ơn, lấy muỗng múc một cái kẹp rau vào màn thầu, sau đó truyền sang chiến hữu bên trái mình.
Thanh niên kia bị mùi thơm hấp dẫn, vừa ngẩng đầu lên thì thấy được một màn này, đột nhiên ý thức được mình đã sai cái gì, gương mặt trăng trắng đỏ bừng rồi tối sầm xuống, bánh quy vốn thơm ngon cũng không còn mùi vị nữa, ánh mắt nhìn về phía Đường Tư Hoàng tràn ngập xấu hổ cùng phẫn nộ. Tiếng nhai nuốt vang lên trong xe đối với cậu ta càng giống như một loại châm chọc trào phúng.
Đường Tư Hoàng không hề có ý làm cậu ta khó xử, thực tế, y hoàn toàn không để cậu ta vào mắt. Sở dĩ y làm vậy chỉ là vì cân nhắc đến việc tạo ra một mối quan hệ tốt với những người này, dù sao kể từ giờ phút này bọn họ đã là chiến hữu.
Thấy Đường Miểu và Đường Hâm đã ăn xong màn thầu, Đường Tư Hoàng lại lấy mấy cái cơm nắm vẫn còn bốc hơi nóng trong không gian ra. Đây là đồ Đường Miểu đã dậy sớm chuẩn bị. Đường Miểu không muốn kéo cừu cho cha mình nên chỉ làm cơm nắm bình thường, bên trong bỏ một chút hạt ngô.
Đợi mọi người ăn xong, Cố Lâm Phong để mọi người giới thiệu với nhau, đầu tiên là thanh niên kia, không gian của cậu ta có diện tích 500 mét vuông.
Thanh niên tên là Trần Dược, vô cùng khách khí chào hỏi mọi người. Phần lớn mọi người đều đáp lại bằng một nụ cười. Trần Dược là một trong các bảo bối của căn cứ, hơn nữa, đồ ăn trên đường và vật dụng đều nằm trong không gian của Trần Dược, dù bọn hắn không có ấn tượng tốt với cậu ta thì không thể cứng đối cứng được.
Khi đến lượt Đường Tư Hoàng giới thiệu, Đường Tư Hoàng đứng dậy cười nói, ngữ khí nhẹ nhàng, “Lần này ra ngoài sở dĩ dẫn hai thằng con theo, chủ yếu là vì muốn hai đứa nó rèn luyện thử thách bản thân. Thân thủ của hai đứa đều không tệ, có thể tự bảo vệ mình, tôi sẽ không để hai đứa tăng thêm phiền toái cho mọi người. Đương nhiên, nhỡ bọn nó có gặp phải phiền toái gì, hy vọng các anh em có thể đưa tay, Đường mỗ cảm kích khôn cùng.”
Trong nháy mắt này, không ít người gần như cho rằng Đường Tư Hoàng mới là lãnh đạo của bọn hắn. Vì tư thế đứng ở đó của y tuy rất tùy ý, nhưng khí thế tỏa ra lại vô cùng cường đại.
Đường Miểu cùng Đường Hâm đều đứng dậy chào hỏi đồng thời cám ơn mọi người, hai anh em một đáng yêu, một ưu nhã, cực kỳ đơn giản chiếm được hảo cảm của tất cả mọi người. Nếu như hai anh em này không quá kinh sợ, bọn hắn sẽ không để bụng mà giúp đỡ bọn họ lúc gặp phải nguy hiểm.
Cố Lâm Phong không biết là cố tình hay vô ý mà chêm vào một câu: “Mọi người có thể không biết, Đường tiên sinh là đội trưởng của một đội sinh tồn có thực lực rất mạnh, lưu lạc từ căn cứ WH đến nơi này; Đường Miểu và Đường Hâm trước kia cũng nhờ có thân thủ linh hoạt mà cực kỳ nổi tiếng ở căn cứ WH.”
Tâm của mọi người càng thêm an ổn, cảm thấy mang theo hai anh em này quả thật không có gì đáng ngại.
Đường Miểu biết Cố Lâm Phong có ý tốt, nhưng đáy lòng lại không muốn quá thân cận với người của Cố gia, nở một nụ cười cảm tạ với hắn ta, không nói gì thêm mà quay sang nói chuyện phiếm với những quân nhân bên cạnh. Tướng mạo cậu đáng yêu, hơn nữa còn hiểu cấp bậc lễ nghĩa, rất nhanh liền thân quen với vài quân nhân trước mặt, nghe bọn hắn kể lại những lần mạo hiểm làm nhiệm vụ, đối với những quân nhân này tự nhiên sinh ra lòng kính nể với bọn họ.
“Tiểu Đường, cậu cũng nói cho bọn tôi nghe chút kinh nghiệm của cậu đi chứ hả.” Một người đàn ông tên Diệp Lâm vừa cười vừa nói.
“Được!” Đường Miểu sảng khoái đáp ứng, lục soát một hồi trong đầu, đột nhiên có hơi hổ thẹn. Lại nói, từ sau khi xảy ra tận thế, bọn họ gặp không ít nguy hiểm, nhưng có vẻ như phần lớn đều là do cha cậu đảm nhận vai trò anh hùng trong mấy bộ phim hành động của nước M.
Đường Hâm thả lỏng tựa trên thành xe, có chút hả hê nhìn Đường Miểu.
Đường Tư Hoàng nhắc: “Kể chuyện Hắc Lang đội đi.”
Đường Miểu tiếp đó liền tuôn ra một tràng về Hắc Lang đội, Hắc Lang đang lang thang ở nơi nào đó không biết đột nhiên hắc xì một cái.
Trần Dược nhìn đám người bên kia cười đùa với nhau, thỉnh thoảng cũng bị câu chuyện của bọn họ hấp dẫn, có chút hâm mộ, cũng có chút ghen ghét. Cuối cùng khi nghe Cố Lâm Phong nói “Xuống xe nghỉ ngơi chỉnh đốn lại”, cậu ta liền thở phào nhẹ nhõm, nhảy xuống xe đầu tiên. Vừa đi vài bước, bốn binh sĩ vác súng chạy theo bảo hộ, oán khí trong lòng cậu ta liền biến mất.
Sau khi xác nhận xung quanh không có nguy hiểm, nhân viên chuyên môn liền lấy đồ dùng bếp ra chuẩn bị làm cơm trưa. Đường Tư Hoàng tìm một nơi rồi ngồi xuống. Hành động kia khiến cho bốn người phụ trách bảo vệ y âm thầm thở phào, đồng thời có chút đồng tình cho chiến hữu phụ trách bảo hộ Trần Dược.
Đường Miểu cùng Đường Hâm hiểu rõ tình huống đặc biệt của mình, vô cùng tự giác không chạy loạn khắp nơi, đi tới ngồi xuống cạnh Đường Tư Hoàng.
“Cha, lần ra ngoài này con có chút bất an, sẽ không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn chứ.” Đường Miểu thở dài.
Cậu rất ít khi thở dài nên Đường Tư Hoàng ít nhiều cũng hơi khó chịu trong lòng, xoa nhẹ mái tóc xoăn của cậu, lạnh nhạt nói, “Sẽ xảy ra chuyện gì chứ? Bảo vệ tốt chính mình là được rồi.”
Dự cảm của Đường Miểu đa phần đều rất linh, vì một mình Đường Hâm cũng không có đủ lợi thế nên cậu cảm thấy người xảy ra chuyện có thể là Đường Hâm.
“Cố tiên sinh nói mục tiêu của chúng ta là Phi Vọng Sơn, theo như con biết thì Phi Vọng Sơn là nơi thâm sơn vô cùng hoang vu, động vật trong đó nhất định rất hung dữ.”
“Con luôn cứ nghĩ quá nhiều.” Đường Tư Hoàng khẽ nhíu mày, không quá rõ ràng sầu lo của cậu từ đâu ra.
Nói thẳng ra là, Đường Miểu cũng vì Đường Tư Hoàng từng chết trước mặt mình mà trở nên chim sợ cành cong, một khi có dự cảm không tốt thì rất dễ thấy áp lực.
Đường Hâm cũng lờ mờ cảm giác được trạng thái không đúng lắm của Đường Miểu, định tìm cơ hội rời đi để Đường Tư Hoàng và Đường Miểu ở riêng với nhau, chỉ Đường Tư Hoàng mới có thể khai thông Đường Miểu. Nhưng hắn vừa đứng lên, Đường Miểu liền cực kỳ khẩn trương quay sang nhìn chằm chằm hắn.
“Đừng có chạy lung tung đó.”
“Anh chỉ định đi vệ sinh thôi.” Đường Hâm có chút bất đắc dĩ nhún vai.
Người phụ trách bảo hộ Đường Tư Hoàng không thể lại đi bảo hộ Đường Hâm được, Đường Miểu đang tính đứng dậy, Trương Đăng Cực đã bước tới.
“Vừa khéo tôi cũng định đi, cùng nhau đi.”
Anh ta đã đứng gần đó quan sát một lúc rồi, xác định được Đường Tư Hoàng và cậu con út của y rất thân thiết với nhau, sự để tâm của y với cậu con trưởng lại có hơi ít. Bất quá, mẹ hắn cũng là người cháu khá được yêu thương, nghĩ như vậy liền thấy có thể hiểu được. (? Câu này ko hiểu lắm -_- 不过, 他母亲也是比较疼爱最小的孙子, 这么一想又觉得可以理解了)
Đường Hâm tuy thấy đi vệ sinh cùng một người đàn ông khác khá là kỳ dị, nhưng đây cũng là cơ hội quan trọng để cho Đường Miểu ở riêng với Đường Tư Hoàng, liền cùng Trương Đăng Cực rời đi.
Cố Lâm Phong sắp xếp mọi việc xong thì bước đến, đúng lúc nhìn thấy bóng dáng Đường Hâm rời đi cùng Trương Đăng Cực, đáy lòng đột nhiên có cảm giác không thoải mái.
***************************