Tang Thế Tình Nhân

Chương 206: Chương 206: Nhiệm vụ cuối cùng (2)




Cha của con Hắc Uy dĩ nhiên là Charles, Đường Miểu kỳ thật rất muốn cười. Vì nhìn hình thể của chúng, Hắc Uy trông cường tráng hơn Charles nhiều, hơn nữa về mặt tính cách, Hắc Uy cũng ổn trọng hơn Charles rất nhiều. Hắc Uy khi mang thai càng cao ngạo và lười biếng hơn bình thường, lúc Đường Miểu đến tìm nó, nó đang thoải mái nằm trong cái ổ mà Xuân thẩm cố ý chuẩn bị cho nó. Charles thì đang đảo qua đảo lại xung quanh nó, hoàn toàn là bộ dáng nịnh bợ dỗ dành.

Đường Miểu phì cười.

“Cười cái gì?” Đường Tư Hoàng cũng biết biểu hiện của Charles rất thú vị.

“Cha, cha nói xem, nếu trong căn cứ có nhiều chó hơn, Charles còn thích Hắc Uy không?”

Đường Miểu thật ra chỉ thuận miệng hỏi thôi, lại làm Đường Tư Hoàng tức khắc bật cười.

“Ta thấy là con quá nhàm chán nên mới nghĩ nhiều như vậy, đã thế thì, chúng ta tới làm chút chuyện không nhàm chán đi.” Y kéo người nào đó vào lòng, ý cười bên môi càng đậm. Hắc Uy và Charles dù sao cũng là hai con chó, bây giờ là mùa xuân, tất nhiên sẽ động dục, mà cả hai đứa nó đều là lựa chọn tốt nhất của nhau, chỉ thế thôi.

Đường Miểu đưa tay kéo ra, người tránh đi, cảnh giác nhìn y, “Không được, mai là nhiệm vụ cuối cùng, con không muốn kéo chân sau mọi người.”

Đường Tư Hoàng cười khẽ, bước gấp về trước vài bước, lần nữa bắt người. Đêm đó, tay và miệng của Đường Miểu đều ăn khổ không ít~~

Sáng hôm sau, mọi người dậy thật sớm. Xuân thẩm chuẩn bị một bữa sáng thịnh soạn bổ dưỡng — mỗi người một ly sữa, một quả trứng gà, ba cái bánh bao lớn. Ăn sáng xong, trừ Xuân thẩm, Đường Xuân và Phùng Dã, những người còn lại đều lên xe, chạy ra ngoài căn cứ.

Hắc Uy chắc chắc là không đi được, Đường Miểu vốn cũng không định mang Charles theo nhưng Charles lại rất năng động, quay đầu cọ cọ cổ Hắc Uy rồi không chút do dự chạy theo sát phía sau Đường Miểu, bị Đường Võ cười mắng một câu “tra phu“.

Ánh nắng ngày xuân rạng rỡ chiếu rọi xuống, sáng rực cả một mảng. Hàng liễu sớm đã đâm chồi, những điểm xanh mơn mởn vô tư vô lự nhẹ nhàng đong đưa trong làn gió. Những cái cây không biết tên ven đường đã nở hoa, đóa hoa trắng ngần lẳng lặng bung nở, thả lỏng hưởng thụ tia nắng ôn hòa. Đây vốn là những ngày tràn ngập sắc xuân, nhưng vì những người sống sót sắc mặt mỏi mệt ra ra vào vào căn cứ mà tăng thêm một tầng ảm đạm khó nói nên lời.

Đây là lần đầu tiên quân đoàn hoa quả điều động bốn chiếc xe, dọc đường khiến không ít người ghé mắt, châu đầu ghé tai bàn tán, không biết có phải quân đoàn hoa quả đi làm một vụ lớn gì không.

“Cha, cha còn chưa nói, hôm nay rốt cuộc là đi làm gì thế?” Lúc xếp hàng ra khỏi căn cứ, Đường Miểu hỏi.

Đường Tư Hoàng nói: “Đến lúc đó rồi biết.” Nhiệm vụ lần này không phải là một nhiệm vụ đơn giản, liên quan tới một phần rất quan trọng của kế hoạch.

“Hửm?” Đường Miểu nheo mắt nhìn, đầu óc nhanh chóng xoay chuyển. Rời khỏi căn cứ WH cũng không có gì đặc biệt cần chuẩn bị, nhưng không phải có quá nhiều vật tư thì cứ trực tiếp rời đi là được rồi. Nói tới vật tư...

Xe đột nhiên khởi động, cắt ngang mạch suy nghĩ của Đường Miểu. Xe của Đường Tư Hoàng và Đường Miểu đi ở đầu, ba chiếc kia nối đuôi theo sau, nhanh chóng chạy khỏi căn cứ. Sắc xanh ngoài căn cứ ngày càng đậm, nhưng lại không che lấp được cảm giác hiu quạnh sau bức tường cao lớn.

Rời khỏi căn cứ đủ xa, Đường Tư Hoàng vươn tay ra ngoài cửa sổ làm một thủ thế, ba chiếc sau lập tức chạy lên.

Hai nữ nhân viên công tác ở cửa căn cứ từ xa nhìn bọn họ dừng xe, rút chút thời gian bát quái một hồi.

“Đường Tư Hoàng đúng là một nhân vật tài giỏi, tuy quân đoàn hoa quả không nằm trong top 5 nhưng không ai dám xem thường họ cả.”

“Đúng đó, người trong đội bọn họ hầu như đều rất đẹp trai, nếu chúng ta có bám vào một người thì về sau không cần phải rầu rồi.”

“Hứ! Đừng có ảo tưởng! Người ta sẽ vừa ý cô sao?”

...

Hai người đứng tám không lâu lắm vì thời tiết đã ấm lên, người ra ngoài làm nhiệm vụ nhiều hơn trước rất nhiều. Công việc của cả hai lại bắt đầu bận rộn.

Đến chiều, hai người đang mệt mỏi quét thẻ cho những người ra khỏi căn cứ, chợt nghe thấy vài tiếng bánh xe ma sát với mặt đường bén nhọn. Cả hai hiếu kỳ ngẩng đầu, liền thấy bốn chiếc xe của quân đoàn hoa quả đang nhanh chóng chạy về phía căn cứ, nhưng lại loạng choạng tông vào một đống đổ nát. Mà đằng sau bốn chiếc xe có hơn 20 con tang thi đang đuổi theo!

Đôi mắt của hai người hoảng sợ trừng lớn, trong hơn 20 con tang thi đó có ba con khá khác trước, màu da ở phần mặt và cánh tay đều biến xanh, cơ bắp khô rút, thoạt nhìn càng có vẻ cứng chắc, mà đồng tử lại càng đỏ, nhìn tựa như ác quỷ tới từ Địa Ngục. Một tang thi trong đó chợt cong gối, bật người nhảy lên, nhanh như vượn, nặng nề đáp xuống nóc một chiếc xe.

Quân đoàn hoa quả đúng là không may, lại gặp được tang thi đáng sợ như vậy! Hai nhân viên công tác có chút đồng tình nghĩ.

Những người ở gần cổng ra vào sợ hãi hét lên, vội vàng lái xe bỏ chạy.

“Đoàng đoàng đoàng...” Đường Miểu ngồi trong xe bắn liên tục mấy phát, cũng chỉ có một phát trúng con bị cậu gọi là tang thi L5 kia. Động tác con tang thi thoáng dừng, sau đó xoay người lại, gào rống đánh về phía xe Đường Miểu.

Đường Tư Hoàng từ trong xe nhảy xuống, vung đao tiến lên.

Trong mấy chiếc xe phía sau, bọn Đường Hâm và Đường Văn cũng xuống xe, cầm đao ra trận, nhanh chóng dẫn dụ đám tang thi qua.

Đường Miểu không lập tức xuống xe, vuốt mồ hôi trên trán, hai tay cầm súng, nhắm vào đầu L5, tùy thời chuẩn bị nổ súng.

Nhiệm vụ hôm nay là lần vất vả nhất từ đó đến giờ của bọn họ. Đến hiện tại, Đường Miểu vẫn không rõ ràng lắm rốt cuộc là xảy ra chuyện gì.

“Đường Miểu, mau xuống xe!” Lúc này Đường Tư Hoàng cũng rất chật vật, đánh với L5, lại không thể sử dụng dị năng nên đối phó rất cố sức, bị L5 bức lui từng bước. Mồ hôi trên mặt y tuôn xuống, tóc ướt đẫm, dán lên mặt y.

Bọn Đường Văn cũng y như thế, vì vận động quá nhiều mà mặt đỏ lên, mồ hôi như mưa.

Đường Miểu lúc này hoàn toàn mù mịt, không biết rốt cuộc Đường Tư Hoàng có chủ ý gì, nhưng giờ không phải là lúc suy nghĩ. Chợt thấy móng của L5 cào rách tay áo Đường Tư Hoàng, tâm cậu căng chặt, vội vàng nhảy xuống xe, khẩu súng bị cậu thuận tiện ném lại chỗ ghế lái. Đường Miểu vừa nhảy xuống liền nhanh chóng vung đao chém vào sau lưng L5. Lưỡi đao vừa tiếp xúc với L5, đồng tử Đường Miểu đột nhiên co rút. Cậu cảm thấy cái mình chém xuống không phải cơ thể mà là gỗ!

Lưỡi đao ghim vào cơ thể L5, Đường Miểu đang định rút ra, L5 đột nhiên quay người lại, cán đao theo đó mà rời khỏi tay cậu.

“Rút lui về căn cứ!” Đường Tư Hoàng nắm lấy cổ tay Đường Miểu, phóng vào trong căn cứ.

“Đoàng đoàng đoàng...” Binh sĩ trên đầu tường thấy tình hình không ổn, nhanh chóng nổ súng tiêu diệt tang thi, sợ chúng xâm nhập vào căn cứ.

Bọn Đường Văn không chút do dự, chạy như bay về phía cửa vào căn cứ. Cũng mặc kệ những người đang xếp hàng, càng không quản sự cản trở của mấy binh sĩ canh gác, xông vào trước rồi tính sau.

Hỏa lực của binh sĩ thủ thành rất mạnh, lại phát hiện kịp thời nên rất nhanh đã tiêu diệt sạch sẽ tang thi.

“Chuyện gì vậy? Chuyện gì vậy?” Người trong căn cứ thấy quân đoàn hoa quả chật vật như vậy thì liên tục truy vấn.

Đường Thất nhổ một ngụm xuống đất, phẫn hận mắng: “Mẹ kiếp! Tang thi lại tiến hóa, chúng ta còn đường sống sao?”

“Cái gì?!” Mọi người hoảng sợ, một truyền mười, mười truyền trăm, khu vực xung quanh cửa căn cứ rất nhanh đã náo động lên.

Lúc này cuối cùng Đường Miểu cũng hiểu được mục đích của Đường Tư Hoàng, nhìn người đàn ông bên cạnh, cực kỳ muốn hôn một cái.

Lúc này, hai người trong đội binh sĩ thủ thành đột nhiên nhắm súng thẳng vào đám người Đường Tư Hoàng. Tiếng kéo chốt an toàn lại khiến đám người xung quanh biến sắc.

Đám người Đường Tư Hoàng không phản kháng giơ tay lên.

“Xin lỗi, các anh chưa qua kiểm tra, phải kiểm trước mới có thể để các anh vào.” Một binh sĩ nghiêm túc nói.

Đường Tư Hoàng mỉm cười, vô cùng phối hợp: “Dĩ nhiên, làm phiền các cậu. Tình huống vừa rồi, thật sự là tình thế ép buộc. Đường Văn, đưa cho mấy anh em đây vài điếu đi.”

Binh sĩ nọ thấy y phối hợp như vậy, cũng không khó dễ bọn hắn, đưa cả bọn vào phòng kiểm tra bên cạnh.

Kết thúc kiểm tra, bọn Đường Tư Hoàng không hề có bất kỳ người nào bị thương. Điểm này lại khiến cho nhân viên phụ trách kiểm tra cơ thể cực kỳ bội phục. Những tang thi đó lợi hại như vậy, thế mà mấy người này lại không hề bị thương. Nhưng những người này không biết là, trước khi tới gần căn cứ, mấy người Đường Tư Hoàng căn băn không hề giao chiến với tang thi, mà chỉ cố ý dụ bọn chúng tới gần căn cứ thôi.

Trở lại biệt thự, Đường Tư Hoàng lập tức phát ra mệnh lệnh mới, “Tất cả đi cải trang ra ngoài, nghe ngóng tình hình sau chuyện vừa rồi. Nếu như xào chưa đủ nóng thì nhóm thêm chút lửa.”

“Chúng tôi thay đồ rồi lập tức đi ngay.” Đường Văn đáp.

Sau khi mọi người rời đi, trong phòng khách chỉ còn lại Đường Miểu và Đường Tư Hoàng. Đường Miểu áp đảo Đường Tư Hoàng, cười tủm tỉm hôn vài cái lên miệng y. Đường Tư Hoàng siết chặt eo cậu, hé miệng ngậm lấy môi Đường Miểu, làm sâu thêm nụ hôn này. Nụ hôn kèm theo mồ hôi có chút mằn mặn, trái lại còn gợi lên lửa dục của hai người, nửa người dưới không nhịn được mà cọ xát vào nhau.

Đường Miểu vẫn còn lại chút lý trí, kịp thời đẩy Đường Tư Hoàng ra. Đường Tư Hoàng bất mãn nhíu mày, lần nữa hôn tới, ép người xuống sofa.

“Ân...cha...” Cơ thể Đường Miểu dù sao cũng vẫn còn non, bị y đốt cho cháy bừng, trước khi tình huống đi tới bước không khống chế được, liền kẹp chặt hai chân, dùng sức đẩy người ra.

“Con châm lửa trước, giờ cho là có thể trốn sao?” Trong mắt Đường Tư Hoàng dấy lên tia sáng nguy hiểm, xen lẫn lửa dục, thập phần bức người.

Đường Miểu nhanh chóng tỏ thái độ, “Con không có trốn, chỉ là muốn nói chính sự trước.”

“Chính sự gì?” Tay Đường Tư Hoàng quyến luyến vuốt ve thắt lưng Đường Miểu, thờ ơ hỏi.

“Cha làm lớn chuyện lên như vậy, có phải muốn ép buộc bên trên phải đứng ra hành động không?”

Đường Tư Hoàng khẽ cười, đột nhiên ôm ngang cậu lên, sải bước đi lên lầu, “Muốn biết đáp án, vậy trước tiên phải để ta hài lòng đã rồi tính sau.”

Lúc hai người lần nữa ra khỏi phòng, thì đã là hai tiếng sau. Dưới lầu có tiếng người, không biết là ai đã về rồi. Đường Miểu có hơi ngượng ngùng, vì ngoài Đường Hâm thì những người khác vẫn chưa ai biết quan hệ của hai người. Vừa rồi lẽ ra không nên thuận theo cha mới đúng. Nhưng ngẫm lại, cậu cũng hiểu được, Đường Tư Hoàng là người không bao giờ ủy khuất bản thân. Cậu khẳng định, dù Xuân thẩm và Xuân bá không thể chấp nhận chuyện của hai người, Đường Tư Hoàng nhất định mày cũng sẽ không nhíu một cái.

**********************************

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.