Rạng sáng 5 giờ, những tiếng hô đồng thanh vang dội truyền ra từ trong tổng bộ quân đoàn hoa quả.
"Một! Hai! Ba! Bốn..."
Đây là đang tập huấn võ thuật quân sự.
"Một hai, một hai, một hai, một hai..."
Đây là chạy vòng.
Lần thi đấu trước đã trôi qua được một tháng, dị năng giả và người bình thường xin gia nhập quân đoàn hoa quả cũng đã hơn năm trăm người, Đường Văn và Đường Hâm phụ trách việc này, sau những đợt khảo hạch nghiêm khắc, tổng cộng nhận vào hơn một trăm người, nói cách khác, tổng nhân số hiện tại của quân đoàn hoa quả đã hơn hai trăm người, trong đó có 51 dị năng giả, 162 người bình thường, chính thức trở thành một trong những đội sinh tồn quy mô lớn. Nói là người bình thường chứ thực chất cũng không hoàn toàn là người bình thường, bọn họ đều có thứ mình thành thạo, là những nhân tài không thể thiếu của quân đoàn hoa quả. Tỉ lệ dị năng giả của toàn bộ căn cứ hiện vẫn còn khá thấp, quân đoàn có được 51 người đã không tính là ít. Ngoài ra, Đường Xuân đã có được dị năng thứ hai, lại còn là dị năng không gian, diện tích chừng 500 mét vuông, thật đáng mừng.
Quân đoàn hoa quả áp dụng cách quản lý quân sự hóa, bất kể là người thường hay dị năng giả, mỗi ngày đều phải tập luyện, gió mặc gió, mưa mặc mưa. Vì nhân số nhiều nên bọn Đường Hâm, Đường Võ, Đường Tam, Trương Vọng mỗi người đều được phân cho một tiểu đội, nhằm tăng cường sự gắn kết của quân đoàn. Bọn hắn cũng không lãnh đạo tiểu đội của mình suốt mà sẽ chọn ra đội phó đủ tư cách vào lúc thích hợp. Còn bản thân bọn họ thì vẫn do Đường Tư Hoàng dẫn đầu.
Đường Miểu không tham dự vào việc này, toàn bộ tinh lực đều dồn vào việc đề cao dị năng, gần như toàn bộ thời gian tự do cậu đều ở trong không gian, dùng dị năng thúc đẩy cây sinh trưởng cũng như khống chế chúng.
Bởi vậy, tâm trạng gần đây của Đường Tư Hoàng cực kỳ không tốt, mỗi ngày đều nghiêm mặt, tự mình ra chỉ đạo việc tập luyện mỗi sáng, khiến cho mọi người trong quân đoàn đều nơm nớp lo sợ, tập luyện cũng cực kỳ tích cực, sợ mình bất cẩn đụng phải họng súng của lão đại.
Đường Miểu mới không thèm thừa nhận cậu còn ghim vụ Đường Tư Hoàng không đẩy ả đàn bà kia ở khách sạn lần trước đâu. Hôm đó sau khi về, cậu tháo chiếc nhẫn vốn đeo trên cổ Đường Tư Hoàng xuống, đeo vào tay y, mà cậu thì xỏ nhẫn vào dây chuyền đeo vào trên cổ. Dù sao thì cũng có quan hệ huyết thống, khó mà tránh khỏi phiền toái, tạm thời không thể khiến nhiều người phát hiện bí mật này được.
Ăn bữa sáng xong, Đường Miểu vọt đi mất, mọi người trên bàn cơm thở dài. Tiểu thiếu gia còn tính giày vò tiên sinh đến khi nào đây? Cậu ấy giày vò tiên sinh, nhưng người chịu thiệt lại là bọn họ đó. Cứ tiếp tục mãi thì không được đâu, tuy nói tăng cường huấn luyện rất có lợi nhưng "chạy mãi không ngừng" cũng dễ có vấn đề đó.
Tất cả nhìn Đường Tư Hoàng với vẻ chờ mong. Đường Tư Hoàng lạnh nhạt uống cháo, vẫn vững vàng như thái sơn. Mọi người không khỏi vừa mất mát lại thấy vô cùng bội phục, chỉ đành cúi đầu tiếp tục dùng cơm.
Không đến mười giây, tiếng chân ghế ma sát với mặt sàn chợt vang lên, mọi người đồng loạt ngẩng đầu. Chỉ thấy Đường Tư Hoàng ưu nhã lau miệng, đứng dậy, không nhanh không chậm đi lên lầu.
Mọi người không hẹn mà cùng thở phào một tiếng, rồi lại nhìn nhìn nhau, đều nhịn không được mà lén cười rộ lên.
Đường Tư Hoàng lên đến lầu hai liền đuổi theo Đường Miểu, vươn cánh tay tới, cả người Đường Miểu bị giật ngược ra sau, được y vững vàng ôm vào ngực.
"Thả con ra, con có việc phải làm." Đường Miểu nghiêm trang nói.
Hai tay Đường Tư Hoàng đặt trên eo Đường Miểu, xoay người cậu để cậu nhìn mình, hôn môi cậu một cái rồi ôm cậu cùng lên lầu, ngữ điệu bình thản như đang nói "hôm nay khí trời khá tốt" vậy, "Miểu, một ngày nào đó, chúng ta sẽ có thể công khai mang nhẫn trên tay."
Đường Miểu giật mình nhìn y, hai mắt đối diện trực tiếp với đôi mắt bình tĩnh lại đầy tính xâm lược của Đường Tư Hoàng. Người đàn ông này rất nghiêm túc. Thật sự sẽ có ngày đó sao?
Cậu bỗng nhiên nở một nụ cười thoải mái. Sao lại không chứ? Cậu rất thích chiếc nhẫn kia. Chỉ cần bọn họ trở nên mạnh mẽ hơn, quân đoàn hoa quả cũng trở nên hùng mạnh hơn. Bọn họ nghĩ thế nào, người khác còn có thể nói cái gì chứ? Tận thế không giống như ngày bình lúc trước, nắm đấm ai cứng nhất thì người đó là lão đại!
"Cha biết con đang giận chuyện gì sao?" Cậu cũng ôm lấy eo Đường Tư Hoàng.
"Mùi dấm chua lè như vậy, không ngửi thấy mới là lạ." Đường Tư Hoàng khẽ cười nói. Thời gian này hai người tuy cùng giường nhưng không hề làm gì cả, thật thật giả giả đùa với đối phương, xem như một loại tình thú. Trong mắt Đường Tư Hoàng, mị lực của Đường Miểu cũng không nhỏ, y ngoài sáng trong tối đã đuổi đi không ít người. Trước đó quân đoàn hoa quả vừa tuyển một cô bác sĩ trẻ tuổi, trình độ cũng không tệ lắm, cộng thêm quân đoàn hoa quả rất thiếu bác sĩ nên đãi ngộ của cô ta luôn rất tốt. Nhưng người phụ nữ đó không hiểu sao lại vừa ý Đường Miểu, không thèm để ý bản thân lớn hơn Đường Miểu năm sáu tuổi, cứ nghe ngóng tin tức về Đường Miểu từ những người khác, trong một lần vô tình một thành viên trong tổ hậu cận phát hiện cô ta đến chợ đêm mua thuốc mê. Mặc kệ là cô ta mua thuốc mê có định cho Đường Miểu uống hay không, dù sao thì vào ngày hôm sau, người phụ nữ kia đã không còn xuất hiện trong tổng bộ quân đoàn hoa quả nữa.
Đường Miểu không để tâm mình bị y cười nhạo, mỉm cười nói: "Nếu có ngày cha không ngửi được mùi chua thì chắc chắn cha không còn sức mà cười đâu."
Câu này vừa cất lên, Đường Tư Hoàng cũng đã không cười nổi rồi, cánh tay đang ôm Đường Miểu chợt siết chặt, dường như vẫn thấy chưa đủ, trực tiếp khiêng người lên vai, giọng lạnh băng: "Vĩnh viễn sẽ không có ngày đó."
"Cha, đi nhanh chút, có phải cha ăn cơm chưa no không?" Đường Miểu cảm nhận được y bước đi càng lúc càng nhanh, đưa tay ngắt mông Đường Tư Hoàng vài cái. Đã một tháng không làm rồi, có mấy lần cậu nhịn không được muốn bổ nhào lên người Đường Tư Hoàng, cuối cùng đều phải lén lút chạy vào phòng tắm tự mình giải quyết, còn kìm không được mà khẽ gọi tên Đường Tư Hoàng. Chuyện đó, chắc là cha cậu không biết đâu...A?
"...Tí nữa con sẽ biết rõ rốt cuộc là ta "ăn no" chưa!" Đường Tư Hoàng cắn răng nói một câu, ba bước rút thành một đi thẳng vào phòng.
Giữa trưa ngày hôm sau, Đường Miểu mới rời khỏi giường. Cậu hối hận vô cùng, cũng đã sâu sắc cảm nhận được rồi, sau này dù có phạt Đường Tư Hoàng cũng không thể phạt lâu quá được, vì cậu phát hiện người xui xẻo cuối cùng chính là cậu!
"Đường Tư Hoàng! Nước giếng dù có thể giảm bớt mệt nhọc cũng không thể dùng như vậy!"
"Biết, con đã nói rất nhiều lần rồi!" Đường Tư Hoàng lơ đãng nói, yêu thích không thôi sờ mãi tấm lưng mềm mại của cậu, "Con đã mấy ngày không ra ngoài rồi, hôm qua ta cũng đã bảo Đường Võ nhận một nhiệm vụ cho chúng ta, đưa quần áo đến căn cứ Hắc Giang. Cùng đi đi."
"Mang theo Charles, Hắc Uy với Hổ Vương luôn." Đường Miểu ngoài cười nhưng trong không cười kéo tay y ra, kéo áo xuống, chỉnh trang lại trang phục.
"Nghe theo con." Đường Tư Hoàng không có ý kiến.
Cái đám chuyên gia trong viện nghiên cứu của căn cứ Kinh đô thật ra cũng có chút bản lĩnh, theo như nghiên cứu thì hiện tại động vật dị năng (gồm cả người và động vật) đã có khả năng miễn dịch với tang thi, cho dù cắn chúng thì cũng không bị lây nhiễm virus. Hắc Uy, Charles và Hổ Vương đều là động vật có dị năng, dẫn bọn chúng theo có thể tăng cường kinh nghiệm thực chiến cho chúng.
Tang thi người, con người, tang thi động vật, động vật dị năng, động vật bình thường chính là một chuỗi thức ăn hoàn thiện: tang thi ăn người; người giết tang thi và tang thi động vật, lấy được tinh hạch, ăn động vật dị năng và động vật bình thường; tang thi động vật ăn động vật dị năng và động vật bình thường, cũng lấy được tinh hạch từ tang thi người; động vật dị năng thì lấy được tinh hạch từ tang thi người và tang thi động vật, thức ăn của chúng là động vật bình thường và động vật dị năng.
Phiên bản cải tiến =))))
Phương pháp mà động vật dị năng dùng để nâng cao dị năng chính là trực tiếp ăn tinh hạch. Tiếc rằng, phương pháp này lại không thích hợp với con người.
Sau cái hôm có được hai viên tinh hạch lớn màu xanh lá đó, mục tiêu trọng yếu khi quân đoàn hoa quả làm nhiệm vụ là tang thi L6 và tang thi động vật, đáng tiếc tang thi L6 quá ít, đoạn thời gian sau đó không phát hiện ra con nào cả.
Ba nhóc tiểu Hắc sinh ra đã được một tháng, không có mẹ ở bên cũng không sao. Nhưng Đường Miểu vẫn quyết định mang chúng theo, để Hắc Uy khỏi phải lo lắng. Dùng bữa trưa xong, cậu và Đường Tư Hoàng liền chuẩn bị hành trang mang theo, rồi dẫn Hắc Uy, Charles và Hổ Vương lên đường. Ra khỏi nhà rồi cậu sẽ đưa ba nhóc tiểu Hắc vào không gian.
Tuy lộ trình đi căn cứ Hắc Giang lần này khá xa, cũng không biết tình hình bên đó thế nào, nhưng có ba đứa Hổ Vương đi cùng, người của Đường gia cũng không lo lắng lắm, dặn dò hai người sớm ngày trở về, đưa mắt nhìn cả hai rời đi.
Nhiệm vụ lần này là do căn cứ đưa ra, hai người chạy đến Trung tâm Hành chính trước tiên để lấy đống quần áo kia. Nghe nói nhiệt độ ở căn cứ Hắc Giang cực kỳ thấp, cho nên mới cấp bách cần mấy bộ quần áo này. Đường Miểu cảm thấy hơi khó có thể tưởng tượng, dù sao thì hiện tại ở B thị đã là đầu hạ rồi.
Lúc xếp hàng ra ngoài, không ít người sống sót nhận ra hai người lần lượt khách sáo chào hỏi bọn họ. Kể từ trận đấu lúc trước, bên ngoài cũng không còn ai dám khinh thường quân đoàn hoa quả nữa.
Có ba đứa Hổ Vương bên cạnh, đoạn đường này Đường Miểu và Đường Tư Hoàng như hổ mọc thêm cánh, trải qua vô cùng nhanh chóng và thuận lợi. Thấy được tang thi, bất kể là người hay động vật đều bị bọn Hổ Vương giải quyết sạch sẽ. Bởi vậy, đến tận giữa trưa, khi cần tìm nơi tạm trú để nghỉ ngơi, Đường Miểu cùng Đường Tư Hoàng vẫn chưa có cơ hội động tới đao.
"Cha, dừng lại ở đây đi."
Nơi nghỉ ngơi tốt nhất là gò đất hoặc là trong phòng, nếu không sẽ rất dễ bị tang thi du đãng bên ngoài công kích.
"Cha lấy lều ra dựng lên đi, con lấy đồ làm bếp."
Đường Miểu nhìn nhìn xung quanh, nói: "Trong phạm vi một dặm có vẻ rất an toàn, ăn rau xào đi."
"Được."
Đường Miểu kêu lấy lều ra chủ yếu là để che nắng. Tiết trời tháng sáu, đặc biệt là giữa trưa, rất nóng, phụ cận lại không có cây cối che. Bốn vách của lều lại có thể vén lên, không sợ bị chắn tầm nhìn.
Vì phải đi xa nhà, Đường Tư Hoàng từ lâu đã nấu đầy đủ cơm trong không gian, cho nên chỉ cần xào rau là được.
Để Hắc Uy, Charles và Hổ Vương làm thành tam giác đứng canh phòng, Đường Tư Hoàng và Đường Miểu người thì rửa rau, người thì xắt thịt, mang theo vài phần thanh thản như đang dạo chơi nơi ngoại thành.
"Cha, lần này trở về phải mang về rau và hoa quả cho bọn họ, cứ nói là mua với giá cao ở căn cứ Hắc Giang."
"Ừ, đến lúc đó chú ý tới chất lượng là được."
Đường Miểu đổ nước vào nồi, sau khi sôi thì bỏ thịt ba rọi vào nấu trước, vừa mới bỏ thịt vào thì ba đứa Charles chợt có động thái.
Đường Miểu ngẩng đầu nhìn ra xa, có ba chiếc xe đang chạy băng băng về phía này.
********************
Vẽ minh họa vậy chứ tui cũng chả biết tui đang vẽ cái gì nữa =)))) à chưa nổi lên đâu nha, còn lặn đó =))))
Edit + Beta: Carly