Tang Thế Tình Nhân

Chương 204: Chương 204: Phiền phức lớn (1)




Đường Tư Hoàng nhìn bóng dáng biến mất ở lầu hai của cậu, không tiếng động cười cười, bắt chéo chân, thả lỏng tựa vào ghế sofa.

Xuân thẩm muốn nói lại thôi nhìn lầu hai, đang định bước tới trước mặt Đường Tư Hoàng nói cái gì đó với y, đã thấy bộ dáng lâm vào trầm tư của y, một chốc sau thì từ bên dưới bàn trà lấy ra viết và laptop, nhanh chóng ghi ghi chép chép cái gì đó.

Xuân thẩm đứng yên tại chỗ một lúc rồi nhẹ nhàng lui đi.

Đường Tư Hoàng và Đường Miểu bên này tiến hành coi như thuận lợi, Đường Hâm và Đường Thất bên kia lại xuất hiện vấn đề không nhỏ.

Dựa theo kết quả thương lượng của hai người họ với mọi người, bọn họ sẽ mang bác sĩ theo, như vậy bác sĩ đó nhất định phải gia nhập vào quân đoàn hoa quả, vậy thì bác sĩ này không chỉ phải có tay nghề tốt, mà còn phải có nhân phẩm đạt yêu cầu — bọn hắn không thể nào mang theo bên người nhân tố bất định được. Qua điều tra sơ bộ, trong đoàn bác sĩ mà bọn họ biết, người phù hợp hai điều kiện này không nhiều. Đường Hâm và Đường Thất không hẹn mà cùng chọn Vân Thâm Thâm, trong đó không loại trừ nguyên nhân lần trước Vân Thâm Thâm đã chứng tỏ tài năng của mình trước mặt mọi người, hơn nữa cũng để lại ấn tượng không tồi với bọn họ. Ngoài ra, người phụ nữ Vân Thâm Thâm này lòng dạ đủ ngay thẳng, lúc trước khi thấy Đường Tư Hoàng anh tuấn thành thục, giàu có hấp dẫn nhưng lại không hề xao động. Điều này đối với bọn họ mà nói là vô cùng quan trọng. Vì trong tận thế này có không ít phụ nữ vì được sống mà lợi dụng sắc đẹp và cơ thể của mình tìm kiếm đàn ông có thể bảo đảm an toàn cho bản thân. Kỳ thật nếu Vân Thâm Thâm là đàn ông thì tốt rồi, phụ nữ vì vấn đề sinh lý — đặc biệt là cái chuyện mỗi tháng một lần kia, mà khiến các cô quả thật rất thiệt trong tận thế này, cũng rất dễ liên lụy tới đồng đội.

Đường Hâm và Đường Thất sau khi thảo luận thì chọn Vân Thâm Thâm là đối tượng đầu tiên mời vào. Đương nhiên, bọn họ không lập tức nói cho cô biết chuyện quân đoàn hoa quả sắp rời khỏi căn cứ WH. Vì phòng ngừa vạn nhất, Đường Tư Hoàng không cho phép để lộ chuyện này ra ngoài dù là một tin tức nhỏ.

Vân Thâm Thâm với tư cách là bác sĩ hàng đầu trong căn cứ, bình thường tiếp xúc với đủ loại người, thậm chí là không ít nhân vật cao tầng, cũng có mạng lưới quan hệ riêng của mình, cho nên cũng biết đại khái về thực lực của quân đoàn hoa quả, lúc này cũng rất động tâm, nhưng do dự một hồi, cô vẫn từ chối lời mời của Đường Hâm.

Đường Hâm thuyết phục một hồi mới hiểu được, vấn đề nằm ở chỗ anh họ của Vân Thâm Thâm. Anh họ cô đã từ xa đến tìm cô, từ lâu đã định đưa cô rời đi. Chỉ là vì nguyên nhân thời tiết nên vẫn chưa đi được.

Đường Hâm định đột phá thông qua anh họ cô nên hỏi cô chuyện anh họ. Nhưng Vân Thâm Thâm lại rất kín miệng chuyện này. Đường Hâm đoán thân phận của vị anh họ này xem ra cũng không tầm thường.

Đường Hâm và Đường Thất chỉ đành bất đắc dĩ rời đi, lại tìm kiếm những bác sĩ khác. Tới lui hai ngày, chuyện này vẫn không có tiến triển gì. Thật ra có rất nhiều bác sĩ khác muốn gia nhập quân đoàn hoa quả, nhưng biểu hiển tham lam của bọn hắn lại khiến Đường Hâm và Đường Thất phản cảm vô cùng, cuối cùng vẫn chưa ổn thỏa được.

Lúc báo cáo việc này cho Đường Tư Hoàng, dù Đường Hâm đã tận lực che dấu, mọi người vẫn nhìn ra hắn có chút xấu hổ. Đối với Đường Hâm gần đây khá tự tin mà nói, chuyện này chính là một lần đả kích.

Đường Miểu sau khi biết việc này, vốn định an ủi Đường Hâm vài câu, nhưng lời sau đó của hắn lại khiến cậu lập tức nhìn Đường Hâm với con mắt khác.

Đường Hâm nói: “Papa, cho con thêm một ngày nữa, con đột nhiên nghĩ, chúng ta cần đầu tiên là bác sĩ, sau đó mới là đồng đội.”

Ý tứ là, bọn họ có thể tạm bỏ qua yêu cầu thứ hai, tìm một bác sĩ xuất sắc tới gia nhập, còn về nhân phẩm thì không cần yêu cầu quá gắt. Cùng lắm thì trong quá trình đi tới B thị, bọn họ sẽ cảnh giác bác sĩ đó, nếu thấy không thích hợp thì để người này rời đi là được.

Lời Đường Hâm không phải không có lý, Đường Tư Hoàng cười tán thưởng với hắn.

Bọn Đường Văn vốn đang lo lắng, nghe xong lời Đường Hâm nói đều sáng tỏ thông suốt, trong lòng cũng có vài phần ảo não: bọn hắn gần đây quen hành động nhanh chóng gọn lẹ, muốn giải quyết mọi việc hết một lần nên lần này mới không để ý tới chỗ quan trọng trong đó.

Việc này cuối cùng quyết định như thế, Đường Hâm thương lượng ổn thỏa với một bác sĩ tên là Tất Thành. Tất Thành tuổi chừng 40, từng là bác sĩ của một bệnh viện cấp tỉnh, đã hành nghề được 20 năm. Ông trên người không có vướng bận gì, Đường Văn chia ra một phòng nhỏ trong phòng khách cho ông, đồ dùng sinh hoạt đầy đủ, Tất Thành vô cùng hài lòng, xem như tạm thời buộc người vào quân đoàn hoa quả.

Hai ngày sau, Trần Lập lần nữa đến thăm hỏi. Đường Tư Hoàng uyển chuyển cự tuyệt lời mời của hắn.

Trần Lập chẳng những không hề không vui, ngược lại còn có chút vui vẻ, lại có vài phần thất vọng, làm bọn Đường Miểu chẳng hiểu ra sao.

Trần Lập chỉ nói bọn họ không cần phải lo lắng, quân bộ không bắt buộc, ngoài ra không nói gì nữa, ngồi ở Đường gia một chốc rồi rời đi.

Sau khi ra ngoài, hắn không khỏi khẽ thở dài. Suy đoán của Đường Miểu trước đó rất chính xác, nhìn bên ngoài thì căn cứ có vẻ rất tốt, rất an toàn, nhưng thực tế đã là nỏ mạnh hết đà. Nhất là trong tình hình mâu thuẫn giữa quân và chính đang ngày càng gay gắt, nội bộ không đoàn kết đương nhiên khiến cho càng nhiều vấn đề lớn xảy ra. Bản thân hắn hiểu rất rõ, rời khỏi là một lựa chọn sáng suốt. Thế nhưng, tinh thần quân nhân của y vẫn còn, ở đây có rất nhiều đồng bào vô tội lại nhỏ yếu, phải có sự bảo hộ của bọn hắn thì mới tiếp tục sống được. Thiên chức quân nhân của hắn cho hắn biết, hắn không thể bỏ lại mọi người được. Nếu rời đi, hắn sẽ không qua được một cửa của chính mình. Hắn biết, ở lại căn cứ WH thì cuối cùng chỉ còn đường chết. Không ít bạn bè cũng từng khuyên hắn nên chết tâm đi, nhưng mà, hắn chỉ muốn mình không thẹn với lương tâm thôi.

Đối với mấy người Đường Tư Hoàng, hắn có vài phần thưởng thức, muốn trở thành chiến hữu với bọn họ là thật, nhưng hắn càng hy vọng bọn họ có thể đi xa hơn trong tận thế này. Không biết vì sao, hắn luôn có một cảm giác, có lẽ sẽ có một ngày, Đường Tư Hoàng bước đi trên con đường khác hẳn người thường. Chính hắn cũng không rõ sao mình lại có cảm giác kỳ quái như vậy.

Cuối tháng Hai, cũng tới đầu tháng mới, thời tiết trong trở lại, mặt trời vô cùng ấm áp, đứng dưới mặt trời một lúc lâu, thậm chí còn có thể cảm nhận được mặt trời. Mà giữa tháng Ba, cơ thể của ba người Đường Võ, Đường Xuân và Phùng Dã cuối cùng đã hoàn toàn hồi phục. Đồng thời, tình trạng cơ thể của Đường Miểu cũng tốt hơn nhiều, chỉ là, một ngày cậu chỉ có thể hoạt động 6 tiếng, 6 tiếng sau, cơ thể đều sẽ trở nên mệt mỏi. Cũng may có nước giếng, vấn đề này xem như không phải vấn đề gì lớn.

Điều này cũng có nghĩa là, kế hoạch rời khỏi căn cứ WH của quân đoàn hoa quả có thể bắt đầu tiến hành rồi.

Tiếu Hồ Lâm là bạn tốt duy nhất của Đường Tư Hoàng ở căn cứ WH, dĩ nhiên sẽ báo với hắn một tiếng. Tiếu Hồ Lâm khá bất ngờ với việc quân đoàn hoa quả phải rời đi nhưng nghĩ một hồi, hắn liền vỗ bàn, nói muốn đi cùng. Thứ nhất là vì hắn cũng có chút lo lắng với căn cứ WH, ngoài ra còn là vì, anh em tốt của hắn đi rồi, một mình hắn ở lại cũng không có ý nghĩa gì. Hai đội đi cùng nhau, về mặt an toàn cũng bảo đảm hơn nhiều.

Đường Tư Hoàng đối với việc này đương nhiên mang thái độ hoan nghênh, cảnh cáo duy nhất là, Tiếu Hồ Lâm cách xa Đường Thất ra một chút. (bị cha vk ghét bỏ rồi =]]]]])

Tiếu Hồ Lâm phiền muộn vô cùng, nói thẳng mình còn oan hơn cả đậu nga.

“Tôi thề với trời, tôi hoàn toàn không có ý xấu gì với Đường Thất.” Nói đến đây, mặt hắn mang vẻ áy náy nhìn Đường Thất, “Tiểu Thất, xin lỗi, tôi không có ý xem thường cậu, tôi luôn thích phụ nữ.”

Câu này lại khiến Đường Thất tức đến thiếu chút nữa hộc máu. Cái này là có ý gì hả? Nói sao nghe như hắn mới là người dây dưa với Tiếu Hồ Lâm? Bất quá, quân tử báo thù mười năm không muộn, tiên sinh đang ở đây, xem như nể mặt y tha cho hắn ta, về sau nhất định sẽ cho tên này đẹp mặt!

Những người còn lại thì bật cười ha hả.

Đường Miểu cũng nghi ngờ giữa Tiếu Hồ Lâm và Đường Thất có cái gì đó, nhưng nhìn thái độ của Tiếu Hồ Lâm thì lại không giống. Cậu nghĩ hoài không ra, một người đàn ông anh tuấn cường tráng cao ngạo như Đường Thất, tại sao Tiếu Hồ Lâm cứ luôn trêu ghẹo hắn như ghẹo em gái thế kia?

Mà đối với điểm này, kỳ thật Đường Thất cũng nghĩ không thông.

“Phiền phức của cậu đã giải quyết hết chưa? Tôi không vọng lúc chính thức rời đi sẽ xảy ra sai lầm gì.” Đường Tư Hoàng nói cực kỳ không khách khí.

Tiếu Hồ Lâm bắt chéo chân, đầy tự tin nói: “Đương nhiên. Khá lâu trước đây, tôi đã không còn quan hệ gì với hai người kia rồi. Tôi cũng đã cảnh báo bọn họ, bọn họ sẽ không dám tới đâu.”

Đường Miểu đột nhiên lẳng lặng cười cười.

Đường Tư Hoàng dùng mắt hỏi.

Đường Miểu cười một cái thật tươi với y, không nói gì. Cậu có thể nói tuy Đường Tư Hoàng và Tiếu Hồ Lâm thường xuyên làm động tác bắt chéo chân này, nhưng khi Đường Tư Hoàng ngồi gác chân luôn tỏa ra một phong thái của vương giả thượng vị, mà Tiếu Hồ Lâm thì vừa làm đã mang tới cảm giác vô lại sao?

Tiếu Hồ Lâm chẳng biết sao đột nhiên cũng nhe răng cười với cậu, làm Đường Miểu bị nhìn tới nỗi lông tơ dựng hết lên.

Tiếu Hồ Lâm cười cười nhìn cậu, lại nhìn thoáng qua Đường Tư Hoàng. Đường Miểu đột nhiên hiểu hắn tột cùng là có ý gì rồi. Nhưng cậu không sợ, thoải mái cong môi cười lại, hoàn toàn là một bộ dáng vui vẻ.

Tiếu Hồ Lâm sững sờ, lập tức lộ ra biểu tình “phục con rồi”, cười cười vài tiếng.

Đường Tư Hoàng nói rõ, thời gian xuất phát chưa xác định, vì trước khi lên đường, y còn một việc quan trọng phải làm. Tiếu Hồ Lâm không hề gì gật đầu, biểu thị sẽ chuẩn bị để lúc nào cũng có thể rời đi. Sau khi ăn cơm trưa ở Đường gia xong, hắn liền rời đi.

Bất quá, hắn rời đi chưa được bao lâu, Đường gia đột nhiên tiếp đón vài vị khách, là những vị khách không hề được hoan nghênh tới.

Nhị thúc Tiếu Vận Lai, tam thúc Tiếu Vận Phong và con trai Tiếu Vận Lai của Tiếu Hồ Lâm, cũng chính là đứa em họ kích phát ra thủy hệ dị năng Tiếu Hồ Dương mà Tiếu Hồ Lâm từng đề cập kia.

Đường Tư Hoàng không thân thiết với bọn họ, bởi vậy không hề cố ý để tâm tới tin tức của bọn họ, lúc này nhìn thấy ba người tuy ăn mặc rất đầy đủ nhưng bộ dáng có chút tiều tụy, liền hiểu rõ. Nhất định là từ khi Tiếu Hồ Lâm tách ra ở riêng, bọn họ cũng sống không được tốt.

Đối với việc bọn họ tới đây, Đường Tư Hoàng cực kỳ không kiên nhẫn, nhưng ba người sau khi Tiếu Hồ Lâm rời đi liền lập tức tới thăm, nhất định là biết rõ y có ở nhà, y cũng không thể xem như không thấy.

Đường Miểu nhìn ra người yêu nhà mình không chào đón ba người này, lập tức ý chí sục sôi, trong lòng kêu gào: cuối cùng cũng có cơ hội thể hiện trước mặt người yêu rồi!

Đường Tư Hoàng không biết có phải nhìn ra tâm tư của cậu không mà cho cậu một ánh mắt cười như không cười, nhường lại vị trí giữa sofa cho cậu, mình thì ngồi qua bên cạnh.

***************************************

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.