Tang Thế Tình Nhân

Chương 265: Chương 265: Quái vật tang thi




"Đủ rồi, hoặc ở lại đây, hoặc tự mình rời đi." Trương Đăng Cực lạnh lùng lên tiếng, nói với chiến hữu, "Đi thôi."

"Tôi không thể ở lại đây được." Tào Hoa vội phản đối, nhìn về phía Cố Lâm Phong, giọng có phần ủy khuất, "Cố đại ca, tang thi trên tầng này vẫn chưa được thanh lý hết, đến lúc đó chỉ có mình tôi thì phải ứng phó thế nào? Nhỡ đúng lúc gặp phải tang thi thì sao?"

"Sao phải cậu vừa mới nói mình có thể giết tang thi sao?" Một binh sĩ dường như cũng rất phản cảm với Tào Hoa, lạnh lùng phản bác lại.

Tào Hoa há mồm nghẹn lời, như nghĩ đến cái gì đó, chợt yên lặng không nói nữa, chỉ cười ôn hòa: "Tôi biết rồi, Cố đại ca, tôi ở đây chờ các anh, tôi biết các anh sẽ không bỏ mặc tôi ở đây đâu."

Nhóm của Đường Miểu đã đi xa, đội của quân đội vội vàng bắt kịp. Hôm qua khi đội bên căn cứ tiến vào thì đã đóng và khóa lại cửa chính ở lầu một, ba năm con tang thi L3, L4 cứ luẩn quẩn mãi ngoài cửa. Cố Lâm Phong ra hiệu với ba thuộc hạ rồi để một người ra mở cửa. Cửa vừa mở, ba binh sĩ kia lập tức phóng ra dị năng, mỗi người giết một con.

"Dị năng giả không gian của các anh đâu?" Đường Miểu hỏi Cố Lâm Phong. Cậu vẫn khá kính trọng các quân nhân nên tạm thời không đề cập đến vấn đề cạnh tranh, mà còn đúng lúc hỗ trợ bọn hắn một tay.

Cố Lâm Phong bảo người nọ bước ra.

"Bên kia có một lối vào nhỏ. Tí nữa nhớ chú ý chỉ thị của cha tôi." Đường Miểu nói.

Cố Lâm Phong lập tức minh bạch ý cậu, sắp xếp hai người đi theo bảo vệ dị năng giả không gian.

Đường Tư Hoàng gật đầu ra hiệu với ba người Đường Miểu, Đường Hâm và Đường Võ, yên lặng chạy đi không một tiếng động, Hắc Uy an tĩnh chạy theo sát phía sau bọn họ. Thuộc hạ của Cố Lâm Phong thì bám sát đằng sau.

Đợi đến khi trên bầu trời vang lên tiếng đạn báo hiệu truyền đến từ phía Đường Tư Hoàng, Trương Vọng ra lệnh "hành động" với đội của căn cứ, mọi người cùng nhau chạy đi, đến lối vào khu công nghiệp thì đập nắp nồi to thật to tạo ra tiếng động lớn, rồi toàn bộ chia làm hai chạy về hai phía khác nhau.

Cũng không phải toàn bộ tang thi đều sẽ bị dụ đi, vẫn còn rải rác vài con tang thi ở các góc khuất hẻo lánh của khu công nghiệp. Sau khi bốn người bên Đường Tư Hoàng cùng ba người bên đội của căn cứ tiến vào, liền bị tang thi tách ra. Có vô tình, cũng có cố ý.

Đường Hâm cùng Đường Võ dùng phong nhận (lưỡi đao gió) tiêu diệt mọi tang thi có ý đồ đến gần, những nơi Đường Tư Hoàng đi qua, mọi vật liệu xây dựng mà y chạm vào đều bị y thu vào không gian. Đường Miểu chạy bên cạnh lợi dụng sơ hở, thừa dịp lúc Đường Võ không chú ý, không ngừng thu vật tư vào không gian của mình.

Cẩn thận thì sử dụng thuyền được vạn năm *, Đường Miểu không hề bỏ qua sự tồn tại của Tào Hoa, cố ý chọn góc chết mà lầu 5 không thể nào thấy được mới hành động. Khi thấy thời cơ đã đến, cậu liền cho Đường Hâm một ánh mắt, thấy hắn gật đầu lại thì làm như phát hiện ra cái gì đó, đi vòng qua phía sau đống vật liệu chất cao như núi, Đường Hâm cũng nhanh chóng đuổi theo.

(*: nguyên văn là "Cẩn thận năng bổ thiên thu thiền, tiểu tâm sử đắc vạn niên thuyền". Đây là một câu nói của Trang Tử, nghĩa là thận trọng sẽ bắt được ve nghìn tuổi, cẩn thận thì sẽ giữ được thuyền đến vạn năm. Hàm ý rằng khi làm việc phải cẩn trọng suy xét kĩ càng thì mới có được kết quả lâu dài, nếu không sẽ ảnh hưởng đến sự phát triển về sau)

Hai người vừa giết tang thi vừa chạy vào trong cửa hàng. Toàn bộ các công trình ở phía bên này khu công nghiệp đều được thiết kế thống nhất giống nhau, đằng sau các cửa hàng đều là nhà kho loại nhỏ. Đường Hâm nhìn hai tay cậu không ngừng lướt qua cùng những đống xi-măng cốt thép lần lượt biến mất, trong lòng không khỏi thấy thán phục.

"Đường Hâm, đừng phân tâm." Đường Miểu nhắc nhở. Trong lúc tập trung thu vật tư, cậu rất khó có thể phân tâm chú ý cái khác *.

(nguyên văn là 一心二用 – Nhất tâm nhị dụng: Một công đôi việc <Ý xấu thì là vừa làm cái này vừa làm cái kia, mất tập trung nên bị ảnh hưởng> [by Cầu Vồng wordpress])

"Yên tâm." Đường Hâm vừa nói vừa phóng ra một phong nhận, đầu con tang thi chạy đến tức thì rơi xuống, máu phun ra như suối.

Thu hết chừng năm nhà kho, Đường Miểu cùng Đường Hâm dừng lại trốn sau một cái bàn làm việc, uống nước giếng để bổ sung năng lượng, đồng thời cho Hắc Uy uống chút nước.

"Đi thôi, tiếp tục." Đường Miểu lấy một cái khăn ra lau mồ hôi trên mặt.

Hai người chạy ra bên phải cửa hàng, Đường Miểu chợt vô tình nhìn thấy một lối vào thông xuống đất ở cuối đường, bên cạnh dựng một cái bảng hiểu ghi ba chữ "Kho vật liệu", bên trên hẳn là có chữ nhưng lại bị lớp xi-măng che mất.

"Đó là nhà kho ngầm, lượng hàng tồn kho nhất định không nhỏ!" Đường Hâm cẩn thận quan sát, không thấy con tang thi nào mới quay lại nói, trong lòng có chút hưng phấn. Bất kể là cân nhắc vì trận đấu hay vì thu thập cho chính bọn họ, thì đều không thể không càn quét cái kho này được.

"Không sai! Đi!" Đường Miểu cũng có phần kích động.

Hai người nắm chắc thanh đao trong tay, cố gắng bước thật nhẹ chạy chầm chậm tới.

"Ô ô!" Hắc Uy vừa chạy hai bước, đột nhiên dừng lại.

"Hắc Uy?" Đường Miểu buồn bực quay đầu lại, gọi một tiếng.

Hắc Uy bước đến hai bước, bước chân vô cùng chần chừ, đột nhiên rụt lại lùi về mấy bước.

"Ô ô ô!"

"Cứ mặc kệ nó đi." Đường Miểu có chút lo lắng sẽ bị đội của căn cứ đoạt trước, "Vào rồi nói sau. Đường Hâm, anh đi phía sau em đi."

Đường Hâm vừa định phản đối nhưng nhớ tới dị năng hệ phong của mình có tốc độ chạy cực nhanh, nhỡ xảy ra chuyện gì thì hắn đi phía sau Đường Miểu sẽ dễ dàng ra tay cứu hơn, vì thế không nói gì thêm.

Hai người chạy vội đi, Hắc Uy đi lòng vòng mấy vòng tại chỗ, cuối cùng vẫn chạy theo.

Chạy đến lối vào nhà kho ngầm, có thể thấy được một đoạn sườn dốc, càng vào sâu thì ánh sáng càng tối. Thị lực của Đường Miểu khá tốt, có thể thấy rõ đủ loại vật liệu xây dựng được chất đống bên trong, những tấm ván gỗ đã được gọt đẽo với độ dài ngắn cùng độ dày giống y như nhau nằm ngay ngắn chỉnh tề, trúc đã được gia công, thủy tinh, sơn, chất phủ, gạch men sứ vân vân.

Hai anh em khó nén vẻ vui mừng quay sang nhìn nhau.

Hắc Uy lần nữa trở nên mất bình tĩnh, cứ đảo qua đảo lại chân hai người, trông vô cùng nôn nóng. Sắc mặt Đường Miểu cùng Đường Hâm lập tức biến đổi. Đây là chó bọn họ nuôi, nên hiểu rất rõ linh tính mẫn cảm của nó.

"Ở trong này có phải có cái gì không tốt không?" Đường Hâm có ý muốn rút lui, "Anh thấy chúng ta nên tụ họp với papa, rồi thương lượng xem nên làm gì."

"Có thể." Đường Miểu thấp giọng nói, "Có điều, em thấy nên đi vào xem một chút. Nếu thật sự có nguy hiểm gì thì cũng có thể nhắc cho những người khác. Đường Hâm, đây cũng là cơ hội để anh lộ diện trước mặt các đội trưởng khác."

Đường Hâm trầm mặc một lúc, khẽ mỉm cười, khôi phục lại vẻ tự tin cùng trấn định trước đó, "Em nói không sai. Chúng ta cũng nên một mình đảm đương một phía rồi. Nhưng mà, nếu có cái gì không đúng thì phản đối không có hiệu quả đâu đấy." Vật tư có hấp dẫn mấy cũng không quan trọng bằng tính mạng.

"Đương nhiên." Đường Miểu kiểm tra hắn từ trên xuống dưới, lấy ra hai cái mũ bảo hộ có gắn đèn, "Kiểm tra lại trang bị trên người anh đi. Ba lô bỏ lại đây, treo lên thanh thép đó đi." Nếu người khác nhìn thấy sẽ hiểu là bọn họ chủ động bỏ lại ba lô.

Đường Hâm tháo ba lô xuống, sau khi kiểm tra trên người mình không có bất kỳ cái gì có thể ảnh hưởng đến hành động của mình liền đội mũ bảo hộ lên, tay không đi theo phía sau Đường Miểu tiến vào kho hàng. Một khi có nguy hiểm, hai tay của hắn có thể lập tức phát động dị năng.

Hắc Uy kiên trì bám sát hai người, Đường Miểu cùng Đường Hâm có thể cảm nhận rõ sự khẩn trương căng thẳng của nó, không khỏi liếc nhìn nhau, lòng càng thêm cảnh giác.

Đi xuống sườn dốc, nhiệt độ dưới tầng ngầm dần thấp. Đường Miểu chỉ cảm thấy sau lưng mình rét lạnh, trong bóng tối dường như có một đôi mắt đầy nguy hiểm đang nhìn chòng chọc vào cậu, không biết có phải do tâm lý hay không.

Nhà kho này có độ cao ít nhất năm mét, gần như là được chất kín. Đường Miểu tiện tay thu đống vật liệu vào không gian. Ngọn đèn trên đỉnh đầu lắc qua lắc lại, bóng của đống vật liệu xây dựng cũng chập chờn lung lay theo, quang ảnh giao thoa, sáng tối đan xen, khiến cho không khí dưới nhà kho ngầm này tăng thêm vài phần quỷ dị.

"Anh có cảm giác như bị người ta nhìn chòng chọc không?" Đường Miểu nhịn không được nhỏ giọng hỏi.

"Không có, đừng có làm anh khẩn trương." Thần kinh Đường Hâm căng cứng, vảnh tai lên, không nghe thấy bất kỳ động tĩnh gì.

Đường Miểu quay đầu nhìn nhìn, ánh đèn trên đầu thoáng vụt qua, sau lưng không có điều gì dị thường, nhưng tiếng chuông cảnh cáo nguy hiểm trong lòng càng lúc càng nhiều khiến cậu không khỏi bắt lấy cổ tay Đường Hâm.

Đường Hâm còn tưởng cậu sợ, rút tay phải ra, bước tới bên phải Đường Miểu, bộ dáng chăm sóc chú ý đến em trai, đưa tay trái của mình cho cậu.

Đường Miểu dở khóc dở cười, kéo hắn tiếp tục đi về phía trước, không dám phân tâm thêm một giây nào. Đột nhiên, ánh đèn trên đầu chiếu đến một phía, làm lộ ra một gương mặt khá trẻ tuổi, gương mặt đó vô cùng cứng nhắc, thoạt nhìn như được chế tạo từ sắt thép. Đôi mắt đỏ tươi hiện rõ trên gương mặt ấy, giữa hai hàm răng là máu thịt đỏ đậm, một mùi hôi tanh tưởi phả vào mặt cả hai.

Đường Miểu cùng Đường Hâm tức thì cứng đờ người. Không phải vì mặt của con tang thi này mà là vì bộ dáng khổng lồ của nó, ít nhất cũng phải ba bốn trăm cân, không chỉ thế, nó rõ ràng có tới bốn tay và bốn chân! Đôi chân này ngược hướng với đôi chân kia. Màu áo và màu quần của hai đôi tay cùng hai đôi chân đó đều không giống nhau. Nói cách khác, con tang thi này giống như sự hợp thể của hai con tang thi tựa lưng vào nhau. Bốn cái chân của nó hiển nhiên rất khó cân bằng, mới bước vài bước về phía Đường Miểu và Đường Hâm đã suýt ngã xuống, miệng phát ra tiếng gầm gừ như đang vô cùng ảo não.

Vẻ mặt Đường Hâm thoáng thả lỏng rồi nghiêm lại: "Phải tiêu diệt nó trước khi nó có thể linh hoạt hành động, bằng không sẽ rất nguy hiểm." Ánh đèn trên đầu lại chỉa về phía tay của con tang thi, có thể dễ dàng thấy được những móng tay sắc bén như vuốt ưng của nó, vừa sắc lại bén không thôi, làm cho người ta không khỏi rùng mình.

Sắc mặt Đường Miểu vô cùng khó coi, liếm bờ môi khô khốc, trầm giọng nói: "Trước đó, đám tang thi cứ ở mãi trong khu công nghiệp không chịu rời đi, có thể là vì con tang thi này. Lập tức dùng dị năng công kích."

Đường Hâm còn phải chờ cậu nói sao? Hai tay hắn giơ cao, hai tia phong nhận "sưu—" một tiếng phóng tới, nhắm thẳng về phía bụng quái vật tang thi nọ. Phong nhận như chấn động va chạm vào người tang thi nhưng không hề lưu lại bất cứ thương tổn gì.

Hai người kinh nghi liếc nhìn nhau.

Quái vật tang thi đột nhiên đứng lên, bốn tay giương ra đánh về phía trước, cư nhiên không bị té!

Tốc độ phát triển của con quái vật này cũng nhanh quá rồi đó? Đường Miểu kinh hãi, kéo lấy Đường Hâm lùi về tránh né. Cũng may cậu đã thu đi không ít vật liệu, bằng không bọn họ ngay cả chỗ tránh cũng không có.

Đường Hâm lại dùng phong nhận công kích lần nữa, quả thật không có tác dụng với con quái vật này.

Đường Miểu nhanh nhẹn nã một phát súng, thuận lợi để lại một lỗ thủng trên ngực tang thi. Nhưng nó không hề ảnh hưởng chút gì đến tang thi. Tang thi một lần nữa bổ nhào tới. Đường Miểu cùng Đường Hâm quay người bỏ chạy.

"Không thể chạy ra ngoài! Nếu để nó ra ngoài sẽ càng khó đối phó hơn nữa!" Đường Hâm gấp gáp hô lên, tranh thủ quay lại nã thêm phát nữa.

"Em biết rồi!" Đường Miểu hô lại.

Tốc độ tiến hóa của con quái vật tang thi này thật sự rất kinh người, chỉ mới vài giây đã cách hai người không đến hai mét.

*************


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.