“Đội trưởng, giết bao nhiêu tang thi mới tính là đủ tư cách?” Trên đường đi về phía cổng, có người hỏi.
Đường Miểu thản nhiên nói: “Không cần nghĩ nhiều, mặc kệ là cuối cùng có thể lưu lại mọi người hay không, tôi đều sẽ đưa ra một lời giải thích hợp lý, bảo đảm mọi người sẽ thực lòng tin phục.”
Mấy đội viên nhìn nhau, đáy lòng có chút khiếp sợ. Tiểu đội trưởng này trông không hề giống một đứa bé, vô luận là cách nói chuyện hay tác phong, đều có vẻ thành thục chín chắn độc hữu của người trưởng thành, thậm chí biểu hiện còn rất tốt.
Có lẽ, lựa chọn của bọn họ lần này là chính xác. Trong đáy lòng mọi người thoáng hiện lên ý nghĩ này.
Trong tận thế, mọi người đều có một thói quen tốt, chỉ cần là đi ra ngoài (cửa nhà), đều sẽ tự trang bị cho mình, cũng mang theo vũ khí tùy thân, để phòng ngừa bất trắc. Bọn họ cũng không cần phải trang bị vũ khí gì thêm, trực tiếp đến cổng xếp hàng chờ. Lúc này mọi người mới phát hiện tiểu đội trưởng không có xe, có phần bất đắc dĩ nhưng cũng không nói gì. Trong căn cứ, phần lớn mọi người đều không có xe. Vì sinh tồn, sự bức phá của nhân loại thật sự là khiến người phải sợ hãi thán phục, dù là đi hai vạn năm nghìn dặm cũng không thành vấn đề, huống hồ hiện tại chỉ là không có xe mà thôi, hơn nữa rất có thể là chỉ hành động ở phụ cận căn cứ.
“Kiểm tra trang bị lần nữa.” Đường Miểu nói.
Mọi người sững sờ, nhanh chóng kiểm tra trang phục và vũ khí của mình, tuy có chút bực mình vì bị một thằng nhóc sai khiến, nhưng những lời này không hiểu sao lại khiến bọn họ càng thấy thêm an tâm.
Sau khi ra khỏi căn cứ, Đường Miểu để cho hai người cao to nhất đi đầu mở đường, cậu thì ở phía sau hai bước, chuẩn bị tùy thời ứng đối với tình huống ngoài ý muốn, bọc hậu cũng là hai người cường tráng.
Rời khỏi cửa lưới sắt không bao lâu, một con tang thi nữ nhanh như chớp bay ra từ một góc hẻo lánh, miệng đầy máu tanh. Đường Miểu không lên tiếng nhắc nhở các đội viên xung quanh, hai tay nắm chặt chuôi đao, quan sát chặt chẽ tang thi.
Vài giây cuối khi tang thi sắp bổ tới, nữ đội viên duy nhất Tần Tư rốt cuộc cũng phát hiện tang thi, kinh hô một tiếng: “Cẩn thận!”
Dư Dũng đi đầu lập tức cảnh giác, khóe mắt lướt qua bóng đen lóe lên trên mặt đất, lui về sau một bước, vung đao lên đỉnh đầu, lập tức cảm nhận được mình đã chém trúng mục tiêu, vội vàng lùi thêm hai bước nữa, lại vung đao chém tới. Tang thi nữ nọ thoáng cái ngã xuống đất.
Dư Dũng vội tiến tới, chuẩn bị bổ vài nhát, thân thể lại căng cứng. Con tang thi này hai mắt đỏ thẫm, dễ dàng thấy được là cấp L5. Không phải nó chết, thì chính là họ chết. Tần Tư là người nóng vội, tuy bị dọa đến vẻ mặt trắng bệch, nhưng thấy tang thi sốt ruột muốn động, mà mấy người xung quanh lại ngây ngốc đứng đó, liền tiến lên vài bước, cắn răng một cái, ra sức bổ mạnh đao trong tay xuống. Trên cổ tang thi lập tức có nhiều thêm một vết thương, huyết dịch chảy ra ồ ạt. Dư Dũng lại vội vàng bổ thêm đao nữa. Đầu tang thi nhanh chóng lăn ra đất, hai người đồng thời thở phào nhẹ nhõm.
Đường Miểu mỉm cười, ánh mắt như có như không đảo qua mọi người. Lý Đào và Từ Cường đi cuối cùng tuy không tiến lên hỗ trợ, nhưng vẫn luôn đưa lưng về phía mọi người, đề phòng phía sau.
“Bây giờ không phải lúc thất thần.” Đường Miểu nhìn lướt qua mấy người đang ngẩn người.
Những người kia lấy lại tinh thần, vẻ mặt căng thẳng, quẫn bách tránh đi ánh mắt của cậu.
“Tiếp tục đi về trước.”
Kế đó lại có mấy lần gặp phải tang thi, Đường Miểu chỉ một mực cảnh giới, không hề nhúng tay hỗ trợ, mà quan sát biểu hiện của từng người, ghi nhớ trong đầu. Khoảng chừng 12 giờ 30 phút, tiểu đội mới bắt đầu trở về. Tuy lúc đi đã giết không ít tang thi, cũng không có nghĩa khi trở về sẽ không đụng phải. Không ai dám thả lỏng. Sau lưng chợt truyền tới tiếng động cơ ô tô, tiểu đội vội vàng tránh sang hai bên đường, tò mò nhìn sang. Đang phóng tới chính là ba chiếc Land Rover đã tân trang lại.
Đường Miểu khẽ nhướng mày, thấy cửa sổ xe của chiếc đầu tiên được kéo xuống, để lộ ra gương mặt góc cạnh tuấn tú, đôi môi mỏng gợi cảm khẽ mím lại, khóe môi chậm rãi vẽ lên một độ cong rất nhỏ, nở thành một nụ cười mỉm ôn nhu dịu dàng.
Đường Miểu cười cười với người nọ, rồi lập tức thu lại, quay đầu sang nơi khác, vờ như không quen người nọ.
Đường Tư Hoàng không biết cậu đang đánh chủ ý gì mà phải làm như không biết y, nhìn chằm chằm cậu một lúc, ánh mắt cực kỳ chậm rãi đảo lên đảo xuống cả người Đường Miểu, thẳng đến khi cảm thấy Đường Miểu cứng đờ người mới thầm cười cười, làm như không có gì dời mắt đi, ra hiệu Đường Hâm tiếp tục lái xe.
Đường Miểu nhìn xe đi xa mà có chút nghi hoặc. Cha bọn họ sao bữa nay về sớm thế nhỉ? Chân cậu không tự chủ được mà bước nhanh hơn.
Đúng lúc này, hai con tang thi từ phía trước xông tới.
“Cẩn thận!” Lý Đào đi đầu khẽ quát.
Đặng Cửu khẩn trương khẽ giật mình, giơ đao lên làm động tác chuẩn bị lúc nào cũng có thể tấn công, lại không dấu vết lui về tránh phía sau Từ Cường, chột dạ nhìn vị tiểu đội trưởng kia. Thấy tiểu đội trưởng nọ không chú ý tới động tác của gã, khóe miệng liền cong lên một nụ cười khó phát giác. Tận thế quả thật rất đáng sợ, nhưng chỉ cần đủ thông minh, ở trong một tiểu đội thế này cũng không tệ.
Tần Tư nhíu chặt mày, không ngừng trừng gã.
“Dư Dũng, cậu trước tôi sau!” Lý Đào dây dưa với tang thi cả buổi, vẫn không thể động tới nó, biết cứ tiếp tục thế này cũng không phải cách. Sở dĩ chỉ có một mình Dư Dũng đối phó, là vì động tác của tang thi quá nhanh, nếu có quá nhiều người bu lại, ngược lại lại khó tiến công.
“Không thành vấn đề!”
Từ Cường cùng hai người đàn ông khác tự giác đi đối phó với tang thi còn lại.
Đường Miểu đứng một bên đề phòng bốn phía, thỉnh thoảng lại quay đầu nhìn tình hình chiến đấu bên kia.
Dư Dũng và Lý Đào trước đó đã hợp tác giết tang thi, lúc này cũng có vài phần ăn ý, bao vây tang thi khiến nó không cách nào tiến công. Con tang thi còn lại thì khá điên cuồng, lúc tấn công thì quơ quào bốn phía, nhảy loạn lung tung. Đặng Cửu bị dọa đến không dám hô hấp, vẫn luôn trốn phía sau Từ Cường, nhưng động tác con tang thi căn bản không thể đoán trước, đột nhiên phóng về phía này, tấn công Đặng Cửu.
Đặng Cửu sợ đến nỗi sắc mặt trắng bệch, miệng há ra muốn la to lại không được. Hai mắt Từ Cường trở nên nghiêm túc, nắm chặt cờ lê (?), xông tới trước, đập mạnh xuống. Đầu tang thi liền xuất hiện một lỗ máu, chuệnh choạng đi vài bước, sau khi bị đập mạnh lần thứ hai thì co giật ngã xuống đất.
Đặng Cửu tiến tới trước nói cám ơn. Từ Cường liếc gã một cái, gật gật đầu, không nói gì.
Lúc này, Dư Dũng và Lý Đào cũng đã giải quyết xong con tang thi còn lại.
Đường Miểu nhanh chóng bảo mọi người tăng tốc, trở về căn cứ. Tiến vào cửa lưới sắt rồi, thì an toàn. Đường Miểu dừng bước, ánh mắt đảo qua từng người, cười nói: “Qua lần này, chắc hẳn mọi người đều minh bạch độ nguy hiểm của nhiệm vụ, không muốn lưu lại, bây giờ có thể rời đi, tinh hạch thu được xem như sở hữu cá nhân.”
Không ai di động. Qua lần hợp tác này, bọn họ cũng đã hiểu được năng lực lãnh đạo của Đường Miểu, cũng có nhận thức về thực lực của nhau, dù sao cũng không còn đường ra khác, còn không bằng đi theo tiểu đội có thực lực chỉnh thể không quá chênh lệch này. Đây là ý nghĩ của phần lớn mọi người.
Đường Miểu đợi một lúc, thấy vẫn không có ai ly khai, mỉm cười nói: “Đã như vậy, kế đây, là gọi tên, ai có tên thì ở lại, chính thức trở thành đội viên của Tam Thủy đội. Ai không có, rất tiếc, chỉ có thể mời rời đi. Hy vọng về sau mọi người sẽ có được tương lai tốt.”
“Dư Dũng, Tần Tư, Lý Đào,..., Từ Cường.”
Đặng Cửu sững sờ, sắc mặt trầm xuống: “Tiểu đội trưởng, tại sao không có tôi? Xin cho tôi một lời giải thích.”
Đường Miểu nhẹ nhàng cười, đem cái tư thái thong thả ung dung của Đường Tư Hoàng học được tới chín phần: “Chúng tôi cần quân sư, cần dũng sỉ, cũng cần công nhân kỹ thuật, duy nhất không cần chính là người chỉ biết trốn sau lưng người khác.”
Mặt Đặng Cửu lập tức đỏ bừng.
Tần Tư phát ra tiếng cười êm tai, nhìn gã nói: “Tiểu đội trưởng, kỳ thật trốn sau lưng người khác cũng có thể thông cảm, đáng sợ nhất chính là, không biết khi nào người đó sẽ ở sau lưng đẩy mình một cái.”
“Cô, cô!” Đặng Cửu đã hoàn toàn tức giận, khuôn mặt căng đến tím tái, “Hừ! Có gì hiếm lạ chứ? Chỉ là một thằng nhóc thôi, ông đây đếch thèm!”
Bóng lưng Đặng Cửu lưu lại nhìn thì có vẻ tiêu sái, kỳ thật mọi người đều biết gã là chật vật chạy đi.
Mấy người còn lại không được gọi tên đại khái cũng biết biểu hiện của mình không tốt, không nói gì mà chỉ xấu hổ cười, rồi nhanh chóng rời đi.
Đường Miểu vươn tay với Dư Dũng đứng gần mình nhất, cười nói: “Vậy hoan nghênh mọi người gia nhập Tam Thủy đội.” Lại bắt tay với bảy người khác.
Mọi người đều thấy muốn cười một chút nhưng đã chọn đi theo vị tiểu đội trưởng này, chỉ có thể lựa chọn tin tưởng.
Sau khi vào căn cứ, Đường Miểu từ trong túi tiền lấy ra một bọc tinh hạch đưa cho Dư Dũng, nhắc nhở: “Mọi người đi ăn cơm trước đi, một tiếng sau tới đường lớn trước cổng trường trung học Hạnh Phúc tập hợp, báo tên tôi, sẽ có người ra gặp mọi người.”
“A...” Dư Dũng có hơi sửng sốt. Sao cảm thấy vị tiểu đội trưởng này không hề chỉ có một người như bọn họ nghĩ?
Trong lòng đường Đường Miểu chỉ nghĩ tới chuyện Đường Tư Hoàng trở về sớm nên không chú ý tới nghi hoặc của đồng đội, định rời đi.
“Đường Miểu.”
Cố Lâm Phong đi tới, vẻ mặt treo nụ cười, nhìn cậu chăm chú.
“Cố tiên sinh?” Đường Miểu chỉ đành dừng bước.
Cố Lâm Phong quan sát mấy người Dư Dũng, cười nói: “Trước đó tôi đã thấy cậu tuyển người trước cửa vào trung tâm hành chính, phương thức rất đặc biệt. Thật không ngờ cậu thật sự tìm được không ít cao thủ. Đáng tiếc tôi lại không tự do, nếu không, tôi đã đi theo tiểu đội trưởng cậu rồi.”
Đường Miểu cảm thấy rất kỳ lạ. Cậu và Cố Lâm Phong chỉ gặp nhau vài lần, căn bản là không thân thiết. Nhưng khẩu khí của Cố Lâm Phong khi nói chuyện với cậu cứ như đối đãi với người quen vậy, khiến cậu có phần mất tự nhiên, nhưng cũng chỉ có thể khách khí đáp lại: “Cố tiên sinh quá lời rồi.”
“Đường Miểu.” Đường Hâm nhanh chóng bước tới. Hắn đã sớm đứng đây chờ, Đường Miểu đi thêm vài bước là có thể thấy được hắn, nhưng hắn không nghĩ tới Cố Lâm Phong bước ra.
“Papa chờ em lâu rồi đấy, còn ở đây làm gì thế?”
“Thế thì về thôi. Cố tiên sinh, tôi đi trước.” Đường Miểu vội vàng chạy đi.
Cố Lâm Phong nhìn bóng lưng dần xa của cậu, chuyển sang Đường Hâm, cười đầy hứng thú: “Đường Hâm. Dường như cậu rất ghét tôi?”
Đường Hâm hai tay khoanh trước ngực, dò xét hắn từ trên xuống dưới, giữa các động tác giơ tay nhấc chân đều thấy được sự ưu nhã, mặt mang vẻ áy náy, ngữ khí nhẹ nhàng: “Nhìn không ra ngài đây có ưu điểm nào đáng để người ta thích đấy.”
Nói xong, hắn liền không nhanh không chậm bước đi.
Cố Lâm Phong sửng sốt nửa ngày, liền bật cười vài tiếng, lạnh giọng hỏi với một câu: “Nói với tôi như vậy, cậu không sợ đắc tội tôi?”
Đường Hâm không quay đầu lại, chỉ thoáng dừng một chút. Tôi đây mỏi mắt mong chờ.
Hắn từ lâu cũng đã muốn thăm dò tầng trên căn cứ, nhất là lực lượng chênh lệch giữa Trương gia và Cố gia trong quân đội. Dùng Cố Lâm Phong làm điểm xuất phát cũng không tệ.
Mấy người Dư Dũng bị cục diện phức tạp này làm cho ngơ ngác nhìn nhau, cuối cùng quyết định làm như không biết tới, sờ sờ cái bụng xẹp lép, vội vàng chạy về phía nhà ăn chung.
****************************