Đường Miểu buông tách cà phê xuống, nói: "Trương thiếu còn chuyện gì khác không? Tôi muốn đến căn cứ mới xem thế nào."
Trương Đăng Cực ngồi yên không nhúc nhích, ra vẻ tùy ý hỏi: "Sao gần đây không thấy Đường Hâm?"
"Không rõ lắm, gần đây anh ấy khá bận rộn. Nếu anh có chuyện gì, tôi có thể chuyển lời." Đường Miểu ậm ờ.
Trương Đăng Cực đứng dậy: "Chỉ hỏi chơi thôi. Tôi cũng nên về rồi."
Đường Miểu yên lặng nghĩ: chuyện chung thân đại sự của đàn ông quả thật là nên cho vào list những việc quan trọng rồi.
Trương Đăng Cực ra khỏi Đường phủ, khóe miệng phải khẽ giật, nở một nụ cười khổ, chân bước từng bước đầy cẩn trọng, đi không bao xa thì thấy Đường Hâm đang vội vã đi về hướng này, những cái giơ tay nhấc chân vẫn tao nhã như một nhưng đáy mắt rõ ràng có vài phần xúc động.
Anh bước nhanh tới, chặn Đường Hâm lại.
"Đường Hâm."
"Ra là Trương thiếu." Đường Hâm treo lên mặt nụ cười khách sáo, "Anh đi từ hướng kia, gặp Đường Miểu sao?"
Trương Đăng Cực khẽ gật đầu: "Gặp chuyện phiền phức sao? Nói xem, tôi nắm rõ Kinh đô hơn cậu."
Đường Hâm há miệng muống nói, lại bị Trương Đăng Cực cắt ngang: "Giữa tôi và cậu là chuyện cá nhân."
Người lúc nào cũng trưng ra bộ mặt vô cảm lại có thể nói ra lời tình nghĩa như vầy khiến Đường Hâm có hơi kinh ngạc, nhớ tới trước kia mình từng chung hoạn nạn với Trương Đăng Cực, tuy cũng khá đồng ý lời của anh ta, nhưng vẫn không định để Trương Đăng Cực nhúng tay vào, uyển chuyển nói: "Cám ơn, nhưng thân phận của anh rất đặc thù, để anh ra mặt thì không đúng lắm."
Trương Đăng Cực trầm mặc một lúc, đi sang bên cạnh, quay đầu nói với Đường Hâm: "Tới đây."
Ngữ khí không cho phép cự tuyệt của anh ta lại làm Đường Hâm thấy ngạc nhiên, lông mày nhướng lên, chậm rãi đi qua.
Nơi hẻo lánh này là góc tối giữa mấy tòa nhà, khá là lệch sáng, thường thì không có người nào qua lại, chỉ có thể nhìn thấy mấy người đi lại trên đường lớn cách đó không xa.
"Anh muốn nói gì?" Đường Hâm bị đối phương nhìn chằm chằm mà chả hiểu ra làm sao.
Trương Đăng Cực nhìn hắn chăm chú, dịu giọng nói: "Nghe nói quân đoàn hoa quả xây dựng căn cứ mới rất thuận lời, khoảng chừng một tháng nữa là di chuyển. Có mấy câu, tôi phải nói rõ ràng với cậu trước khi cậu rời đi."
"Nói cái gì?" Giọng Đường Hâm đã xen lẫn chút cảnh giác, cơ thể cũng bất giác tiến vào trạng thái phòng bị, "Chẳng lẽ cấp trên bên các anh lại có ý định gì với bọn tôi?"
Một cái "các anh", một cái "bọn tôi", lại khiến Trương Đăng Cực nghẹn họng một lúc, anh khẽ thở hắt ra, nói: "Không phải. Tôi muốn nói là, hy vọng tương lai tôi và cậu có thể đến với nhau."
"Anh nói gì cơ?" Đường Hâm giật mình nhìn anh, phản ứng đầu tiên là nghĩ mình nghe nhầm.
Trương Đăng Cực thản nhiên lặp lại lần nữa: "Tôi hy vọng tương lai tôi và cậu có thể đến với nhau. Tôi rất nghiêm túc."
Đường Hâm bình tĩnh trở lại, nói thẳng: "Xin lỗi vì tôi không thể đáp lại kỳ vọng của anh, đó giờ tôi luôn thích mấy em gái mềm mại. Nếu trước kia có làm anh hiểu lầm gì thì cho tôi xin lỗi. Nhưng tôi rất chắc chắn là tôi không làm gì khiến người ta nghĩ lầm về tính hướng của mình cả."
"Tôi biết." Trương Đăng Cực thản nhiên nói, "Tôi đã từng thấy cậu ôm ấp phụ nữ, cũng có thấy cậu đùa giỡn nhân viên trong quán rượu."
Đường Hâm không phản bác. Hắn thích phụ nữ, đó là chuyện bình thường. Nếu điều kiện cho phép, dù không có bạn gái thì hắn cũng sẽ tìm một bạn giường cố định để giải quyết nhu cầu sinh lý. Chỉ là hắn không nghĩ tới trong lúc này lại có người chú ý tới mình, cứ thấy là lạ thế nào ấy.
"Anh biết thì tốt rồi." Đường Hâm vỗ vai anh, "Anh đẹp trai giàu có lại xuất sắc thế này, nhất định sẽ tìm được người thích hợp hơn. Trương thiếu, nếu anh đồng ý thì về sau chúng ta vẫn là bạn bè. Tôi còn có việc gấp, đi trước nhé."
Trương Đăng Cực nhìn hắn đi xa, cho đến tận khi bóng lưng hắn biến mắt sau góc rẽ. Nhìn ra được Đường Hâm thật sự không có ý với anh, anh cũng sẽ không hiểu lầm động tác vỗ vai anh của hắn là hành động thân mật với mình, phản ứng thẳng thắn tự nhiên của Đường Hâm ngược lại càng chứng minh hắn là trai thẳng.
Đường Hâm trở lại Đường phủ, vừa khéo trông thấy Đường Miểu vác ba lô đi xuống lầu.
"Em đi đâu đấy?"
"Nhiệm vụ của em đã hoàn thành rồi, tính đi tìm cha."
Đường Hâm không khỏi thầm ghen tị trong lòng. Ân ân ái ái như thế làm cái quái gì?
"Sao anh vội vàng vậy, có chuyện gì sao?" Đường Miểu bỏ ba lô xuống, khó hiểu hỏi.
Đường Hâm nhướng mày nói: "Em không vội đúng không, anh đang tính nói chuyện này với em. Người của chúng ta rất nhiều, đống vải mua lúc trước hoàn toàn không đủ, cho nên anh đã đi tìm nguồn cung mới. Nhưng số hàng này lại nằm trong tay đội Mãnh Hổ, đội trưởng bọn họ đồng ý cho chúng ta số hàng này, với điều kiện là chuẩn bị tiếp nhận bọn họ vào căn cứ mới vô điều kiện."
"Vô điều kiện? Nói thế mà cũng nói được!" Giọng Đường Miểu tức thì trầm xuống, dần trở nên lạnh lẽo, "Địa vị của đội Mãnh Hổ thế nào?" Từ những gì Đường Hâm nói, cậu có thể đoán ra được người của đội Mãnh Hổ chả phải dạng tốt lành gì, bằng không, Đường Hâm cũng sẽ không tức tới mức này.
Đường Hâm lạnh lùng đáp: "Một đội sinh tồn nhỏ, một đám hạ lưu. Cho bọn chúng vào căn cứ mới chẳng khác nào đào lỗ trên dưa hấu, dưa hấu sẽ ngày càng thúi thêm thôi. Cho tụi nó nằm mơ đi! Đúng rồi, nhóc, cho anh miếng dưa hấu coi. Đội trưởng đội Mãnh Hổ cũng xem như có bản lĩnh, trước giờ chưa có người nào dám uy hiếp bổn thiếu gia như vậy."
Đường Miểu lấy mấy trái dưa hấu ra đưa cho thím Xuân, liếc Đường Hâm: "Hàng này không mua từ tay đội Mãnh Hổ thì không được sao?"
Đường Hâm liếc lại: "Thì tại em đó, đòi thiết kế của từng bộ phận không được cùng màu. Vải thì có thể lấy ở những chỗ khác, nhưng thuốc nhuộm thì chỉ đội Mãnh Hổ mới có."
Đường Miểu làm như không nghe thấy: "Điều kiện của đội Mãnh Hổ dĩ nhiên không thể đáp ứng, nhưng số hàng đó nhất định phải cướp vào tay. Phương pháp giải quyết thế nào, tạm thời em chưa nghĩ ra cách tốt nhất. Mặc kệ, cứ nói cho cha để cha đau đầu đi."
"Thím Xuân, số dưa hấu còn lại mọi người cứ ăn đi." Đường Hâm nhận lấy những miếng dưa hấu ngọt lành mê người từ tay thím Xuân, khinh bỉ liếc Đường Miểu: "Em không biết xấu hổ sao? Chút việc nhỏ như vậy cũng kêu papa giúp đỡ."
"Anh xấu hổ thì tự mình giải quyết đi!" Đường Miểu cạp miếng dưa, bình thản liếc lại hắn, "Dù sao thì em cũng sẽ tới căn cứ mới ngay bây giờ."
Đường Hâm nghĩ một lúc rồi nói: "Đi cùng đi." Nhanh nhất cũng phải một tháng nữa mới dọn đi, chuyện đồng phục không cần gấp.
"Hửm?" Đường Miểu ném vỏ dưa hấu vào thùng rác, nhìn hắn đầy nghi ngờ, "Thật không giống tính anh."
Sự khôn khéo của Đường Miểu đôi khi làm Đường Hâm thiệt sự là khó xử, cười nói: "Em có thể lười, còn anh thì không sao?"
"Nhất định là có chuyện gì đó." Đường Miểu nhìn chằm chằm hắn, nói với giọng chắc chắn, "Bằng không, với tính cách của anh, nhất định sẽ tự mình giải quyết đội Mãnh Hổ."
Đường Hâm làm như không có gì cầm lấy miếng dưa thứ hai: "Có thể có chuyện gì chứ?"
Đường Miểu nhìn hắn có vẻ mất tự nhiên liền đùa: "Không phải có người tỏ tình với anh đó chứ?"
Thím Xuân đứng gần đó tò mò dỏng tai lên nghe. Nếu đại thiếu gia có bạn gái thì chẳng bao lâu nữa là bọn họ có thể ôm tiểu đại thiếu gia rồi.
Đường Miểu đột nhiên nhớ tới thời gian Trương Đăng Cực rời đi và thời gian Đường Hâm trở về chả kém nhau là bao, lòng không khỏi lộp bộp một thoáng, nụ cười nhạt đi, ra dấu bảo thím Xuân lùi về sau rồi hỏi: "Có người tỏ tình với anh thật à?" Không thể không nói, chuyện của Trương Đăng Cực và Đường Hâm, cậu cực kỳ nhạy cảm.
Đường Hâm biết không thể gạt được cậu, gật đầu nói: "Em nhất định không thể tin được, là Trương Đăng Cực."
"Là anh ta?" Đường Miểu vờ tỏ vẻ kinh ngạc, "Thấy thế nào?" Cậu dùng giọng vui đùa để thăm dò thái độ của Đường Hâm.
Đường Hâm nhún vai: "Lạnh lưng, sởn hết da gà."
Đường Miểu thoáng nhẹ nhõm, lạnh đạm nói: "Trương thiếu nhìn là biết dạng người chững chạc, không ngờ cũng có lúc không đáng tin như vậy. Bất kể người anh ta tỏ tình có phải anh hay không thì hành động của anh ta quá liều lĩnh. Anh ta không lẽ chưa từng nghĩ tới làm như vậy có thể mang tới phiền toái cho anh sao? Thân phận bây giờ của anh ta đã khác trước, trước kia có một Cố Lâm Phong còn có thể phân tán lực chú ý của mọi người, bây giờ bên thái tử gia chỉ còn mình anh ta, ánh mắt của toàn bộ căn cứ sẽ tập trung vào anh ta."
Vạn nhất Đường Hâm thật sự thích một người đàn ông, Đường Miểu nghĩ mình sẽ không phản đối, dù sao thì trong tận thế này, tình yêu lại càng đặc biệt xa xỉ và quý báu. Nhất là cậu và cha đã bỏ qua cả thế tục, thì có tư cách gì mà cản trở Đường Hâm? Thế nhưng, nếu có thể, cậu không hy vọng Đường Hâm thích đàn ông, lại còn là Trương Đăng Cực. Thân phận của Trương Đăng Cực quá đặc biệt, đã định không phải là một lựa chọn tốt. Cho nên cậu phải nói rõ cái lợi cái hại trong đó, tốt nhất là cắt đứt ngay từ gốc rễ cái khả năng kia.
May mà Đường Hâm là trai thẳng 100%, thậm chí còn có kỷ lục một tháng đổi ba bạn gái, khả năng hắn yêu một người đàn ông là cực kỳ nhỏ.
Đường Hâm thật sự không ngờ, Đường Miểu lại không cực lực khuyên hắn rời xa Trương Đăng Cực như hắn nghĩ, mà lại có thái độ bình thản thế này. Hắn biết rõ Đường Miểu chờ mong cháu trai tương lai đến độ nào, nói cách khác, Đường Miểu dĩ nhiên là không ủng hộ hắn dây dưa với đồng tính.
Đây kỳ thật là chỗ cao minh của Đường Miểu, nếu cậu quá để ý, ngược lại còn có thể làm Đường Hâm chú ý tới chuyện này nhiều hơn. Đã vậy, còn không bằng xóa nhòa nó đi, thậm chí là bỏ qua nó.
Đường Miểu ăn hết miếng dưa cuối cùng, lau miệng đứng dậy: "Em đi đây. Anh đi không?"
"Đi, anh cũng muốn xem xem căn cứ đã xây tới đâu rồi. Anh lên dọn đồ đạc." Lực chú ý của Đường Hâm thành công dời đi.
Khoảng mười phút sau, hai anh em oai phong khí phách dẫn Hổ Vương, Charles, Hắc Uy và ba nhóc Tiểu Hắc xuất hiện ở cổng căn cứ. Đội ngũ "hùng dũng" này khiến người qua đường đều thầm bật cười.
Cũng hết cách, những người khác trong quân đoàn ai cũng có nhiệm vụ. Hai vị thiếu gia muốn đi xa chỉ có thể để mấy đứa Hổ Vương làm hộ vệ.
Ba đứa Tiểu Hắc hiện đã cực kỳ khỏe mạnh, vừa giống Charles, lại vừa giống Hắc Uy, cơ thể tối đen tròn vo, trên cái đầu cứng chắc khạm một đôi mắt đen nháy, nhìn vô cùng đáng yêu. Tiếu Hồ Lâm từng tính dùng một cái đùi gà lừa "chôm" Tiểu Hắc đi, cuối cùng lại bị Charles và Hắc Uy rượt đuổi cả một vòng quanh tổng bộ quân đoàn hoa quả.
Lúc này, có bốn người đang mang một người hôn mê xếp hàng tiến vào căn cứ. Một người trong đó nói: "Hửm, đó không phải là hai vị thiếu gia của quân đoàn hoa quả sao? Mau, đưa người này cho bọn họ đi."
"Ngu!" Một người khác chặn hắn ta lại, "Đường Tư Hoàng nổi tiếng cưng chiều Đường Miểu, nếu để hắn biết chúng ta bắt được người đã bắt cóc con hắn, nhất định sẽ cho chúng ta thêm không ít tiền thưởng. Người này phải đích thân giao vào tay Đường Tư Hoàng."
"Có lý, có lý." Mấy tên thuộc hạ liên thanh hùa theo.
***************