Ngày 7 tháng 6 năm 2023, buổi sáng trời trong vắt không chút mây, buổi chiều trời đổ tuyết.
Nói đến vấn đề thời tiết thật sự Kỷ Lê nhịn không được mà buồn nôn, cái thời tiết đáng chết này làm Nàng cực khó chịu.
Ngày qua ngày, thời đại mới mở ra, thời tiết lúc tận thế cũng trở nên cực kỳ khắc nghiệt. Không nói đâu xa xôi, chúng ta nói hiện tại đi, mới buổi sáng trời còn nắng gay gắt, mặt trời chiếu sáng chói chang vậy mà buổi chiều trời đã đổ tuyết lớn.
Người ta thường nói, bốn mùa như xuân, ấm áp tươi đẹp thì bây giờ ta có thể nói lại, mùa hạ đó là kiểu thời tiết hiện tại, bốn mùa nắng nóng, bốn mùa chói chang...
Nếu nói chính xác thì ta có thể nói, quanh năm suốt tháng, thời tiết chưa bao giờ có cái gọi là xuân hạ thu đông gì cả. Suốt ngày chỉ là mưa sa gió giật, có nhiều khi lại là mưa axit, mưa đá xối xả.
Kỷ Lê ngồi cạnh thùng rác cả buổi sáng, bây giờ đã là giữa trưa, những xác sống khác cứ tập tễnh bước đi xung quanh tìm kiếm thức ăn. Nàng ngồi thừ người cả buổi như vậy, dù chỉ là nhấc tay một cái Nàng cũng lười, ánh mắt trắng xanh của Nàng nhìn chằm chằm ô cửa sổ nhỏ ở lầu ba.
Nàng từng tìm thấy một cái gương ở trong một căn nhà bỏ hoang, phải nói là phụ nữ thì ai không yêu cái đẹp chứ, vậy mà lúc đó vừa nhìn thấy hình ảnh phản chiếu chính mình trong gương Nàng còn bị giật mình nhảy ra sau hai ba bước, choáng váng kinh ngạc tới mức té ngã trên mặt đất một lúc mới hoàng hồn.
Đầu tóc thì dính đầy đầu mỡ, có đôi khi còn có mấy con ruồi bọ ở trên đầu Nàng đậu tới rồi bay đi, nhìn mà phát bực. Trên mặt cũng không đỡ hơn chút nào, nào là những vết bằm xanh tím, nào là những vết thương nho nhỏ không khép miệng, còn có ít nhiều vết máu mà Nàng cũng chẳng biết là máu của Nàng hay của ai.
Nhưng còn may là không có thiếu cái tay hay cái chân nào, nếu không chắc Nàng đau lòng chết quá...
Đã chú ý tới vẻ ngoài như vậy, nên Nàng quyết định không thể để mình dơ như cú thế này được, phải tắm rửa một cái, mà làm xác sống với lại trong cái thành phố mà gần như hoang tàn thế này thì làm gì có nước để tắm. Chỉ có thể đôi khi nương theo màn mưa, dùng những giọt nước từ trên trời rơi xuống mà tắm rửa chính mình thôi.
A, có thể biến thành xác sống lâu lắm rồi, đôi lúc Nàng thích nhớ lại những kỷ niệm trước kia.
Trong lúc Nàng còn đang chìm đắm trong những kỷ niệm u buồn xa xưa thì bỗng nhiên cửa sổ lầu ba bật mở, một âm thanh rất nhỏ vang lên. Tất cả những xác sống chung quanh bỗng nhiên ngừng lại, cùng lúc ngước lên nhìn về phía âm thanh đó.
Một cô bé đang ngồi bên bệ cửa sổ, hai chân bó chặt đung đưa đung đưa trong không khí, trên tay cô bé còn cầm một trái táo, cô bé cứ từ từ cắn từng chút một, âm thanh giòn tang đó cứ lần lượt, lần lượt vang lên.
Kỷ Lê vừa nhìn vừa nuốt một ngụm nước bọt, chẳng biết là vì cô bé kia hay vẫn là vì trái táo...
“Chào, tiểu Lê, tiểu Bát, tiểu Hạ....” Cô bé mỉm cười tủm tỉm còn hướng về bọn họ chào hỏi.
Không lầm đâu, cô bé can đảm này đang đặt tên cho cả bọn Kỷ Lê, kêu tiểu Lê, không phải chỉ một mình Kỷ Lê không, mà còn là kêu một số xác sống khác.
Thật sự quá đáng mà!! Ánh mắt của Kỷ Lê đầy vẻ mong chờ nhìn về phía cô bé kia, mấy xác sống bên cạnh Nàng cũng không ngừng kêu lên ô ô, thậm chí có tên đáng ghét nào không biết chạy ngang đẩy Nàng sang bên cạnh bồn hoa, không một chút cảnh báo, thế là Nàng ngã nhào vào trong đó.
Nét mặt xám như tro, Nàng giận dữ đứng dậy, xông vào tên xác sống kia, bắt đầu đánh nhau.
Mẹ nó, chạy nhanh đi đầu thai à....bộ không thấy bà cô mày đang đứng đây hả!!! Kỷ Lê vừa đánh vừa không ngừng mắng nhiếc tên xác sống kia....
“Tại sao con lại ra cửa sổ nữa vậy!! ta đã nói với con bao nhiêu lần rồi.....”
Giọng một người phụ nữ vừa hoảng hốt vừa lo lắng lại có chút giận dữ vang lên trên lầu ba.
Kỷ Lê biết giọng nói này, đây là giọng nói của mẹ cô bé...
Sau đó hình ảnh của cô bé cũng nhanh chóng biến mất bên bệ cửa sổ, Kỷ Lê không biết vì sao.....trong lòng Nàng cảm thấy có chút gì đó mất mát, có chút gì đó luyến tiếc, vậy là lại một lần nữa Nàng ngồi thừ người ở bồn bên bồn hoa, thẩn thờ không chút nhúc nhích gì cả.
Từ trên trời không ngừng rơi xuống từng bông tuyết nhỏ như những chiếc lông ngỗng trắng xóa mềm mại.
Những xác sống chung quanh cứ như trước vây quanh lấy cánh cửa dẫn lên lầu kia, không ngừng dùng sức tông vào không ngừng chàng cửa, có tên đâm mạnh quá dứt cả đầu, có tên thì bị ép đến văng mất khúc xương tay tòng ten trên thân mình, tiếng la rú, tiếng ô ô của đám xác sống cứ vang lên văng vẳng.
Kỷ Lê cũng chẳng ham nhập bọn cùng chúng nó làm gì, bởi Nàng biết, chờ một lát không có hiệu quả gì thì cả đám này cũng yên lặng thôi. Và trước giờ, Nàng luôn đoán đúng.
Ngày hôm nay thật chán!!! Kỷ Lê ngẩng đầu nhìn trời, suy nghĩ xa xăm, có chút bông tuyết đã rơi xuống đất, phủ trắng cả một khoảng sân...