Ngày 15 tháng 6 năm 2023, mưa axit.
Kỷ Lê đang mặc quần áo bảo hộ mà con người vẫn thường mặc lúc ra ngoài, mặc dù chuyện này đối với Nàng là không cần thiết, nhưng bộ quần áo này là do Lê Hạ đưa cho Nàng.
Chỉ một câu nói của cô bé:
“Mỗi lần nhìn thấy ngươi bị mưa axit xối lên trên người, mặc dù biết ngươi sẽ không bị gì cả, nhưng tôi cảm thấy rất lo lắng.”
Vậy là Kỷ Lê liền ngoan ngoan nhận lệnh mặc đồ bảo hộ vào, Nàng còn không quên mang nón che kín đầu, cảm giác được người khác quan tâm thật là tốt.
Từ sau cái lần Nàng bị Lê Hạ kéo vào gian phòng trên tầng hai, khoảng cách giữa hai người các Nàng - một người cùng một xác sống dường như bị kéo lại gần thêm không ít. Lúc ấy phần lớn thời gian là Lê Hạ nói, Kỷ Lê thì im lặng lắng nghe, lâu lâu Nàng sẽ ô ô đáp lại một ít biểu thị chính Nàng vẫn luôn chăm chú nghe Lê Hạ nói.
Thường ngày Lê Hạ hay cùng Nàng nói rất nhiều thành phẩm nghiên cứu mới nhất của con người, con người đúng là thích ứng rất nhanh với hoàn cảnh. Ở tận thế, đứng trước tuyệt cảnh cùng với nạn xác sống bệnh dịch hoành hành trí tuệ của con người phát huy một cách vô cùng nhuần nhuyễn.
Nếu như lúc trước, cái khoảng thời gian mà Nàng còn chưa bị biến thành xác sống, mà con người có thể nghiên cứu ra mọi thứ như thế này thì có phải Nàng sẽ không biến thành xác sống hay không?!!
Nhìn khuôn mặt tinh xảo đáng yêu như búp bê của Lê Hạ đang ngồi kế bên mình, lòng Nàng bỗng nhiên chua xót, tựa như bị những giọt mưa axit ở tận thế xối phải.....
Sau đó vài ngày Lê Hạ vẫn thường hay chạy ra bên ngoài, có đôi khi cô bé gặp phải Kỷ Lê, cùng Nàng nói đôi ba câu. Nhưng phần lớn thời gian thì Nàng không biết cô bé chạy đi nơi đâu...
Thường ngày khi gặp Kỷ Lê, Lê Hạ thường hay kéo Nàng tới những cửa hiệu thời trang các loại, có những cửa hiệu thật to, thật hoành tráng nhưng giờ đây cũng tan hoang xơ xác, tận thế là vậy, cái ăn còn khó lo thì ai mà để ý chuyện ăn mặc gì nhiều. Đôi khi Lê Hạ còn đưa cho Nàng nhiều bộ quần áo mà không biết cô bé lấy ở đâu cho Kỷ Lê thay...
Mỗi khi Kỷ Lê thay xong một bộ, Lê Hạ đều ngồi một bên ngắm ngía Nàng rồi lại mỉm cười khen ngợi, mà Kỷ Lê thường xuyên bị cô bé khen đến mức bỏng mũi ngượng ngùng, nếu không phải là xác sống thì Nàng tin chắc những lúc như vậy mặt Nàng sẽ đỏ bừng lên, tim đập thình thích rồi.
Sau khi biến thành xác sống, chính Nàng cũng biết tình cảnh của bản thân chật vật thế nào, cho nên những lời khích lệ của Lê Hạ chính là chỗ dựa duy nhất cho Nàng, như ánh sáng duy nhất trong cái cuộc sống tối tăm mà Nàng đang sống.
Mà may mắn là dáng người Nàng cũng không đến nỗi tệ, ví dụ như Nàng có một đôi chân thon dài miên man.!!! Nhưng dù cho dáng người có tốt thế nào thì cũng không thể che lấp được việc cơ thể Nàng tràn đầy những vết sẹo không thể khép lại cùng với làn da thô ráp cứng rắn.
Nàng sợ hãi đứng trước gương, sợ hãi nhìn thấy cơ thể xấu xí của mình. Nhưng mỗi lần nhìn thấy ánh mắt sáng, đầy mong chờ của Lê Hạ đành cho chính mình thì Nàng chẳng thể nào cự tuyệt yêu cầu của cô bé được.
“Tiểu Lê, sau này đừng đứng trong mưa nữa.”
Lê Hạ lại xuất hiện, nói cũng không phải khen, lần này cô bé lại không ngoan ngoãn ở trong nhà mà lại chạy ra ngoài đường nữa.
Kỷ Lê phát hiện, gần đây số lần Nàng nghĩ đến Lê Hạ càng ngày càng nhiều.
“Tiểu Lê, mẹ của ta bảo ta đến điểm giao dịch của căn cứ ở trung tâm thành phố mua một chút đồ, nghe nói là thành quả mới được nhà nước nghiên cứu, dự định sẽ mở rộng phát triển ở tầng lớp bình dân. “
Trong lúc Lê Hạ còn đang mải mê nói chuyện với Nàng thì một đám xác sống đang tập tễnh lao tới. Lê Hạ bình tĩnh vươn cánh tay ra phía trước, năm ngón tay thon dài mở ra, một vệt ánh sáng màu lam mang theo hơi lạnh run người từ tay cô bé bắn về phía đám xác sống, những tên xác sống trước mặt hai người các Nàng nhanh chóng bị đông cứng không chút động đậy.
“Chúng ta phải nhanh chóng rời khỏi nơi này, năng lực của ta không mạnh, đám xác sống này sẽ nhanh chóng tan băng thoát ra được.” Lê Hạ thúc giục Kỷ Lê, cô bé nhón chân, muốn đem dù che lên đỉnh đầu của Kỷ Lê.
Kỷ Lê nhích người đứng ra bên ngoài, Nàng đưa tay ngăn lại hành động của Lê Hạ, ý bảo chính Nàng không cần bung dù làm gì.
Lê Hạ cũng chẳng thèm quan tâm đến hành động của Nàng, cô bé cố chấp đem dù che qua, cho dù chính cô bé bị nước mưa xối phải cũng không sao cả. Vẻ mặt của cô bé nói cho Nàng biết, nếu Nàng không chịu che dù thì cô bé sẽ để chính mình bị mưa xối ướt cho bằng thôi.
Con ngươi không thể tiếp xúc với mưa axit trong thời gian dài, chất axit trong nước mưa sẽ ăn mòn cơ thể người, nó sẽ làm cho con người bị thương rất nghiêm trọng.
Kỷ Lê đoạt lấy cây dù trong tay cô bé, che ở trên đầu của hai người, bất quá hơn nửa bả vai của Nàng vẫn bị lộ ở bên ngoài, nhưng Nàng cũng không thèm để ý, Nàng có mặc quần áo bảo hộ.
Lê Hạ bởi vì chiếu theo tốc độ bước đi của Kỷ Lê, nên cũng không có giống bình thường chạy nhanh, hai người các Nàng chầm chậm từng bước như một đôi tình nhân dạo bước trong mưa, nếu trước tận thế thì tình cảm như thế này thật lãng mạn biết bao. Nhưng còn hiện tại, xung quanh một đám xác sống cứ chực chờ xô vào ăn sống chính mình cùng với khung cảnh tan hoang đổ nát như thế này thì chẳng có chút lãng mạn nào cả. Đôi khi Lê Hạ lại dùng năng lượng đông cứng những xác sống cản đường các nàng.
“Tháng trước một ông lão trong viện nghiên cứu gọi điện thoại cho mẹ của tôi, muốn cho tôi đi đến thành phố Vĩnh Yên, nhưng tôi không muốn đi.....”
Lê Hạ giống bình thường lãi nhãi nói chuyện cùng Kỷ Lê, bỗng nhiên cô bé ngẩng đầu mỉm cười:
“Có tiểu Lê thật tốt, tôi không bị mưa ướt một chút nào cả...”
Đột nhiên Kỷ Lê cảm thấy tim Nàng đập rất nhanh, hai má nóng lên, nhất định là ảo giác, nhất định là ảo giác thôi, xác sống thì sao có cảm giác được đừng nói chi đến tim đập....