CHƯƠNG 63: CHÂN TƯỚNG
Edit: Chrysanthemum
“Anh sao lại không né?” Diệp Tử Linh tựa hồ như cũng không ngờ tới một đấm này của mình lại có thể đánh trúng được Lancelot, sửng sốt một vài giây rồi mới gượng gạo mà phun ra một câu như vậy.
“Để cho em tiết kiệm khí lực, né rồi thì không phải em sẽ tiếp tục đánh sao.” Lancelot bụm cái cằm đã sưng đỏ mà đứng lên, một phen ôm lấy tay của Diệp Tử Linh, ngay lúc cậu còn chưa kịp phản ứng thì hung hăng hôn lên một cái.
Chờ đến khi Diệp Tử Linh kịp phản ứng mà chuẩn bị lại cho Lancelot thêm một đấm thì Lancelot kịp thời buông tay Diệp Tử Linh ra, lui về phía sau hai bước, đúng lúc dùng lời nói ngăn chặn cơn phát tác của Diệp Tử Linh, “Đây xem như là bồi thường cho một đấm kia của em đi, Tử Linh em không có ý kiến chứ?”
Hành động nhướng mày kia khiến cho Diệp Tử Linh tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, nhưng khi nhìn đến cái cằm của Lancelot bị cậu đánh đến sưng đỏ thì cậu thật sự không nhẫn tâm cho hắn thêm một đấm được, tựa như vô số lần giống như thế này vậy.
Tất cả mọi người đều cảm thấy nghi hoặc trước hành động của Lancelot, khi tất cả mọi người cho rằng Lancelot thật lòng với Diệp Tử Linh thì sau khi biết được Diệp Tử Linh là tang thi hắn lại xuống tay với cậu, khi tất cả mọi người kinh hãi trước hành động ngoan lệ của Lancelot thì hắn lại đột nhiên hôn Diệp Tử Linh, hành động thay đổi thất thường của Lancelot khiến cho tất cả mọi người hiểu không thấu được rốt cuộc hắn đang có chủ ý gì, nhất thời cũng không có ai lên tiếng, tất cả đều chờ xem Lancelot có cái hành động mới gì.
Đối với Lancelot tỉnh bơ mà nắm lấy tay cậu lần nữa thì Diệp Tử Linh đơn giản không nhìn tới hắn, nhặt lên khẩu súng bị rơi trên mặt đất, xoay người lại nhìn về phía Hình Duệ Tư.
“Hình đội trưởng, vẫn là vấn đề vừa rồi, sau khi biết được tôi là tang thi, anh tính toán sẽ làm thế nào?” Đã khôi phục lại toàn bộ ký ức, Diệp Tử Linh không thể chờ được nghe thấy đáp án của Hình Duệ Tư, cho dù kỳ thật là cậu căn bản không ôm hy vọng đối với đáp án này, cậu dù rằng vào ba năm trước đây không thấy rõ nhưng sau khi trải qua nhiều như vậy thì hiện tại cũng đã rõ ràng Hình Duệ Tư là hạng người gì.
“Tất cả tang thi đều là kẻ thù của ta, đều phải giết chết.” Hình Duệ Tư không chút chần chừ mà đưa ra đáp án khiến Diệp Tử Linh triệt để mất hết hy vọng.
“Anh đã sớm nói với em, dù cho quay lại một lần thì đáp án của hắn cho đến bây giờ cũng chỉ có một.” Lancelot đi đến bên người Diệp Tử Linh, nắm lấy tay trái không có cầm súng của cậu, “Tử Linh, lần đánh cược này là em thua.”
Đánh cược? Đánh cược!
Toàn bộ cái không khí đau xót gì đó đều bởi vì hai chữ này mà hóa thành hư ảo, sắc mặt Diệp Tử Linh khi nghe thấy hai chữ này liền biến đen đến không thể đen hơn, cái lúc kia cậu tuyệt đối là bị quỷ ám nên mới có thể chơi loại đánh cược này với Lance!
Vừa nghĩ tới từ nay về sau sẽ luôn bị Lance đè ––– tuy rằng trước kia phản công cũng chưa từng thành công, cúi đầu cam chịu sinh hoạt hắc ám, Diệp Tử Linh nhịn không được mà phải rùng mình. Vì sao cậu vừa mới khôi phục ký ức là phải đối mặt với tương lai bi thảm như thế, nếu sớm nhớ ra được màn đánh cược này thì cậu tuyệt đối sẽ không mở miệng hỏi Hình Duệ Tư cái vấn đề kia!
Diệp Tử Linh cậu cho đến bây giờ không phải là một người cam tâm nhận mệnh, dẫu cho là thời điểm nào cũng vậy!
“Thắng thua của lần đánh cược này được thành lập trên nền tảng cả hai bên đều phải tuân thủ ước định, chúng ta vào lúc đó đã định là nếu tôi bắt đầu lại lần nữa thì anh không được phép nhúng tay vào, Lance, anh tựa hồ cũng không tuân thủ lời hứa.”
Không thể không nói Lancelot chính là có một loại ma lực như vậy, dùng lời nói đơn giản nhất để kéo Diệp Tử Linh từ cái vực sâu tên Hình Duệ Tư kia ra, quá khứ là như vậy, bây giờ cũng là như thế.
Màn đánh cược giữa Diệp Tử Linh và Lancelot chẳng qua rất đơn giản, Diệp Tử Linh vẫn cho rằng nếu như không có hiểu lầm kia thì có lẽ cậu vẫn sống tốt tại thế giới loài người, dù cho sau này lại quen biết Clare, Abrosius bọn họ thì suy nghĩ này vẫn không ngừng chuyển động ở trong lòng, không hề mất hy vọng. Lancelot không muốn Diệp Tử Linh vẫn luôn nhớ mãi không quên Hình Duệ Tư ––– hắn làm sao có thể chịu đựng để cho trong lòng người yêu nhà mình có một người khác, lại còn là cái tên kia, nên mới có thể đánh cược với Diệp Tử Linh, nếu mọi chuyện lặp lại một lần, kết cục liệu có thể trở thành như ý muốn của Diệp Tử Linh.
Cuộc sống của tang thi cao cấp cực kỳ tự do, kẻ mà trong lòng mang oán hận đối với loài người thì cứ chạy tới tiến tuyến phát tiết, chỉ cần không diệt sạch loài người thì phát tiết thích hợp có lợi cho thân thể và tinh thần khỏe mạnh; kẻ không mang đích ý quá lớn với loài người thì cơ bản cứ an phận tại địa bàn của mình, muốn trải qua như thế nào thì cứ như thế ấy, không có tang thi nào khác đến can thiệp.
Cho nên Diệp Tử Linh dù cho bị Lancelot phong ấn ký ức ném đến thành Hắc Thạch để bắt đầu cho màn đánh cược thì cũng không có bất luận tang thi nào đi ra can thiệp.
“Lancelot, khó trách ngươi lại làm ra loại chuyện này, ngươi quả nhiên cũng là tang thi!” Theo lời nói lạnh như băng của Hình Duệ Tư, trên bầu trời đột nhiên xuất hiện mấy đạo băng trùy thẳng tắp bổ xuống người Lancelot và Diệp Tử Linh.
Lancelot ôm lấy Diệp Tử Linh, sau đó hai người biến mất tại chỗ rồi thình lình xuất hiện tại nơi ngoài tầm công kích của băng trùy.
“Tử Linh em xem, chỉ cần em là tang thi thì hắn nhất định sẽ giết em, dù cho là quá khứ hay hiện tại, không hề dính dáng gì đến hiểu lầm.” Lancelot cường điệu lại một lần bên tai Diệp Tử Linh, sau đó buông cậu ra mà đối mặt chính diện với Hình Duệ Tư.
“Hình Duệ Tư, món nợ giữa chúng ta cũng đã đến lúc phải tính toán!” Lancelot lần đầu tiên hoàn toàn thu lại nét tươi cười vẫn luôn phủ trên mặt, vẻ ôn nhu, khiêm tốn hữu lễ, cảm giác quân tử trước kia đã biến mất không còn bóng dáng, hiện tại trên người hắn lại tản mát ra một loại khí tức nguy hiểm đáng sợ, hoàn toàn như là thay đổi thành một người khác.
Diệp Tử Linh đứng phía sau Lancelot không tiếng động mà thở dài một hơi, đây mới là bộ dáng chân chính khó gặp của Lancelot, năm đó cậu chính là vì bị Lancelot như vậy mê hoặc nên mới có thể một lần sảy chân để rồi ôm hận nghìn đời, từ nay về sau không thể quay lại.
Cậu không ngăn cản hành động của Lancelot mà ngược lại đi đến bên người Diệp Tình, lôi kéo hắn thối lui để nhường thêm không gian rộng rãi cho hai người kia, giữa Lance và Hình Duệ Tư quả thật cần có một cái kết thúc, dù cho không có cậu thì cũng vậy.
Hình Duệ Tư không nói gì, trực tiếp lấy hành động làm câu trả lời ––– càng nhiều băng trùy xuất hiện từ bốn phương tám hướng vây quanh Lancelot, dưới sự chỉ huy của hắn mà đâm về phía Lancelot.
Không gian xung quanh thân thể Lancelot kịch liệt vặn vẹo trong chốc lát, những cái băng trùy đâm về phía hắn lại đột nhiên biến mất khi chỉ còn cách thân thể hắn một chút, sau đó lại một lần nữa xuất hiện trên đỉnh đầu Hình Duệ Tư.
“Ngươi không phải là dị năng giả hệ tinh thần!” Hình Duệ Tư huy động băng thương trong tay đánh nát băng trùy trên đỉnh đầu, trên mặt lộ ra biểu tình ngưng trọng.
Dị năng giả hệ tinh thần đã cực kỳ khó đối phó, tang thi có được tinh thần lực còn khó giải quyết hơn vấn đề bất tử, hơn nữa cái năng lực không gian quỷ dị khó lường này… Hình Duệ Tư đã có thể dễ dàng đoán ra được thân phận của Lancelot –—– tang thi có được năng lực đáng sợ như thế ngoại trừ là vài vị công tước tang thi thì không còn khả năng nào khác!
Vừa nghĩ tới một công tước tang thi thế nhưng lại ẩn tàng bên người bọn họ một thời gian dài như vậy thì tâm tình của Hình Duệ Tư càng trở nên trầm trọng.
“Hắn là dị năng giả hệ tinh thần, chẳng qua là song hệ dị năng giả.” Vẫn luôn đứng ở cuối giảm thiểu cảm giác tồn tại của chính mình, Abrosius đột nhiên lên tiếng, hấp dẫn lực chú ý của những người khác, “Có thể đem loại chuyện tranh cãi gia đình nho nhỏ mà nháo đến độ quỷ dị thế này cũng chỉ có thể do tên Lancelot này mới làm ra được.”
Abrosius nói xong cũng không thèm nhìn đến những người xung quanh bày ra tư thế đề phòng với hắn, khiêng quái vật thoải mái nhảy chuẩn đến bên người Diệp Tử Linh, cao hứng phấn chấn mà nhìn cuộc chiến giữa Lancelot và Hình Duệ Tư.
Song hệ dị năng không gian và tinh thần lực…
Xung quanh thân thể Hình Duệ Tư đột nhiên bắt đầu nổi lên băng tuyết cuồn cuộn hình thành từng đoàn lốc xoáy băng nhỏ, trong đôi mắt ánh xanh của hắn nổi lên ngọn lửa hận thù.
“Là ngươi, ngươi chính là tên tang thi đã giết chết Lâm Dã!” Sau khi Hình Duệ Tư nổi giận mà rống lên lời này thì thân thể đột nhiên trở nên cứng ngắc, băng tuyết xung quanh thân thể cũng toàn bộ biến mất trong chớp mắt.
“Thì ra là thế, chìa khóa ký ức của tôi chính là thừa nhận mình là tang thi ở trước mặt mọi người, mà chìa khóa ký ức của Hình Duệ Tư chính là “kẻ giết chết Lâm Dã”.” Diệp Tử Linh lắc đầu bật ra một tiếng thở dài, “Lance anh thế nhưng đều đã tính toán vẹn toàn sẵn từ lúc đó.”
“Đội trưởng!” Vu Nhất Hàn căm tức nhìn Lancelot, liều lĩnh phát động tinh thần lực tập kích.
Vu Nhất Dục cũng tâm hữu linh tê đồng thời thao túng thực vật xông lên từ mặt đất đi công kích Lancelot nhằm quấy nhiễu hắn, tạo cơ hội cho Vu Nhất Hàn.
(*) Tâm hữu linh tê: chỉ sự nhất quán về mặt ý nghĩ, đồng lòng, hiểu ý nhau –> ăn ý
“Không biết tự lượng sức mình!” Lancelot bật ra một tiếng hừ lạnh, tinh thần lực của Vu Nhất Hàn như là đụng phải tường thành sắt thép, bị hung hăng dội trở lại, hắn phun ra một ngụm máu tươi, suy yếu ngã xuống mặt đất rồi lâm vào hôn mê, mà thực vật do Vu Nhất Dục gọi đến chưa kịp đến gần Lancelot đã bị không gian xung quanh hắn cắt thành từng mảnh nhỏ.
“Ngươi…” Hình Duệ Tư rốt cuộc từ trong đợt trùng kích ký ức khôi phục lại ––– hắn chính là bị làm cho lầm lẫn một phần nhỏ ký ức, bị trùng kích không nặng như Diệp Tử Linh.
“Nhớ ra chưa? Vào lúc đó tôi không phải chết ở trong tay tang thi, mà là bị một kiếm của anh đâm xuyên tim.” Diệp Tử Linh xoa lên vị trí trái tim đã sớm không còn nhịp đập, nơi đó cho dù có được năng lực chữa trị cường đại của tang thi nên không để lại vết sẹo nào, nhưng một kiếm không chút lưu tình kia của Hình Duệ Tư khiến cậu cho đến hiện tại vẫn cảm nhận được cơn đau âm ĩ đó.
Một kiếm tổn thương không chỉ là thân, càng nhiều hơn chính là tâm.
Thời điểm kia không phải cậu đã trải qua hết rồi sao, vì cái gì Hình Duệ Tư đến cuối cùng vẫn cho rằng cậu hợp tác với tang thi gài bẫy nhằm giết chết tất cả mọi người, ba năm trước đây Diệp Tử Linh không rõ, đến hiện tại cậu rốt cuộc hiểu được.
Lance mất nhiều công sức như vậy cũng chỉ bởi vì để cho cậu hiểu được điểm này, dẫu cho có phải cậu làm hay không, bản thân cậu là tang thi mới là căn nguyên lớn nhất hết thảy, ở trong lòng Hình Duệ Tư thì toàn bộ tang thi đều đáng chết.
“Lâm Dã…” Hình Duệ Tư nhìn Diệp Tử Linh với ánh mắt phức tạp không rõ là cao hứng hay là thất vọng.
“Lâm Dã từ lúc bị ngươi đâm một kiếm đã chết, dẫu cho trước mạt thế hay là hiện tại, tôi đây chỉ là Diệp Tử Linh!” Diệp Tử Linh lộ ra một cái mỉm cười giải thoát, sau khi nói ra được những lời này thì cậu rốt cuộc triệt để thoát khỏi quá khứ với cái tên Hình Duệ Tư này.
Mà lời nói của Diệp Tử Linh cũng làm cho trên mặt đám người Vu Nhất Dục đi theo Hình Duệ Tư từ sớm đều đã trải qua sự kiện kia lộ ra biểu tình hoảng hốt, ký ức bị Lancelot tận lực làm cho mơ hồ nay lại trở nên rõ ràng.
“Ngươi vẫn luôn vì tư lợi, vì bản thân mà có thể hy sinh bất luận là người hay vật nào, từ một khắc ngươi tự tay đẩy ta vào trong đàn tang thi thì ta đã hiểu rõ, … anh trai thân mến của ta.” Trên gương mặt của Lancelot lộ ra một nét mỉm cười tà mị không nói nên lời, nói ra một chuyện khiến cho tất cả mọi người đều cảm thấy không thể tin được.
Lancelot và Hình Duệ Tư, thế nhưng lại là anh em!