CHƯƠNG 14: DẠ TẬP . . .
Edit: Chrysanthemum
Đêm, dần thêm sâu.
Nam nhân nằm trên ván giường tựa hồ mơ thấy chuyện gì đó không tốt, bất an mà nhíu mày, miệng cứ mơ mơ hồ hồ nói gì đó, chỉ sợ nếu không tiến sát đến kề bên thì không tài nào nghe rõ.
Bất an, từng chút một lan tràn.
Đột nhiên, tiếng chuông cảnh giới vang vọng trên khắp vùng trời thành phố…
Diệp Tử Linh bị tiếng chuông cảnh giới vang vọng trong không trung làm cho bừng tỉnh, mãnh liệt bật dậy, nhìn về phía bên ngoài cửa sổ.
Trên không trung phía bên ngoài cửa sổ một mảnh tối đen, ánh trăng bị mây đen dày nặng bao phủ, một tia sáng cũng không thể xuyên qua. Gió Tây Bắc đột nhiên thổi qua, cuốn lên rác rưởi không ai dọn dẹp, trên đường một mảnh hoang vắng.
Đêm tối nguyệt hắc phong cao, đúng là thời cơ tốt cho phóng hỏa giết người.
Giấc mộng vừa rồi, ngoài ý muốn lại rõ ràng mà chiếu lại trong đầu cậu, chầm chậm không thể xua đi. Điều khiến cho Diệp Tử Linh chú ý chính là cậu đến tột cùng đã đánh cuộc cái gì, còn có, vì sao trái tim của cậu vào thời điểm kia lại đau đến như vậy?
Diệp Tử Linh ôm lấy ***g ngực, loại đau đớn như kim châm này giống như đến bây giờ vẫn còn ở lại trong thân thể, khiến cho trái tim cậu cứ ẩn ẩn đau.
Cậu biết, đây không phải là mộng, đây là đoạn ký ức mà cậu đã đánh mất.
Tiếng chuông cảnh giới lần nữa gián đoạn suy nghĩ của Diệp Tử Linh, cậu khi nghe tiếng chuông liền nhíu chặt mày, do dự một lúc vẫn là quyết định chạy nhanh đến Thành phủ chủ.
Chuông cảnh giới nửa đêm vang lên, điều này xem thế nào cũng không phải chuyện tốt, còn với chuyện ký ức trước kia, hiện tại không phải là thời điểm dốc toàn lực để tìm hiểu.
Tại loại thời điểm mẫn cảm này, chỉ sợ là có liên quan đến tang thi. Có điều nhóm cậu rõ ràng không phát hiện hành tung của tang thi, vậy thì tang thi làm sao có thể đột nhiên xuất hiện?
Trong trí nhớ của Diệp Tử Linh về tình trạng tang thi đã dừng lại ở thời điểm chạy nạn ba năm trước đây, khi đó trí lực của đại bộ phận tang thi đều rất thấp, số ít tang thi phát sinh biến dị cũng có nhưng còn hạn chế, hiểu biết của cậu đối với thế đạo bây giờ thật sự quá mức thiếu hụt.
Tang thi của ba năm trước đây, sớm đã xưa đâu bằng nay.
Diệp Tử Linh mới vừa đi đi đến cổng thành, vừa lúc đó lại va phải người hầu từ bên trong vội vàng chạy đi tìm cậu, không nói hai lời đã bị người hầu mời đến sảnh hội nghị ngoài trời lần trước.
Bầu không khí trong sảnh ngưng trọng không hề thua kém lần trước, trên mặt mỗi người đều là bộ dạng ưu tư lo lắng.
Diệp Tử Linh không có ý định đến nói chuyện cùng những người khác, tùy tiện tìm một góc yên tĩnh mà ngồi xuống.
Hình Duệ Tư không biết là bởi vì sự tình lúc chạng vạng hay chuyện gì khác, nhìn thoáng qua Diệp Tử Linh một chút, sau đó liền dời tầm mắt đi chỗ khác.
“Người đều đã đến đủ, đi theo tôi.” Sau khi xác định mọi người đều đã đến đông đủ, Hình Duệ Tư cũng không nhiều lời vô nghĩa, trực tiếp mang theo toàn bộ dị năng giả đi lên tường thành.
Liếc mắt nhìn xuống một cái, đàn tang thi chi thít phía chân thành khiến cho da đầu người ta phải run lên, Diệp Tử Linh lần đầu tiên thấy loại trận thế này, hít ngược một hơi khí lạnh, không khỏi có chút bị kinh hách.
Nhiều tang thi như vậy, trong vài giờ ngắn ngủn sao lại đột nhiên xuất hiện?!!
Lúc Hình Duệ Tư mang theo dị năng giả đến nơi, thành chủ đã đứng sẵn ở đầu tường quan sát tang thi phía bên dưới, khi nhìn thấy Hình Duệ Tư, đưa tay vẫy chào với hắn: “Duệ Tư, cậu đến rồi.”
“Là thuộc hạ thất trách, không thể điều tra được hành tung của tang thi, xin thành chủ trách phạt.” Hình Duệ Tư không nói hai lời lập tức quỳ xuống nhận tội.
“Không phải lỗi của cậu, những tang thi này, là đánh vòng từ phía sau đến.” Dường như thành chủ mới đến đây trong chốc lát đã điều tra ra nguyên nhân tang thi xuất hiện, “Lúc này đây chỉ sợ không phải là tiểu đánh tiểu nháo như lúc trước, chúng ta đã hoàn toàn bị bao vây. Người chỉ huy tang thi bên kia lần này, xem ra rất khó đối phó.”
Lời nói của thành chủ khiến cho toàn bộ mọi người đứng trên bờ tường nghe được đều trở nên trầm mặc, không ít người sắc mặt thoắt cái đã trở nên trắng bệch.
Tang thi vây thành có ý nghĩa như thế nào, những người đứng ở nơi đây đều hiểu rất rõ, bọn họ ngoại trừ liều chết chiến đấu sẽ không còn lựa chọn thứ hai, ngay đến cả chạy trốn cũng không có khả năng.
“Xin thành chủ hạ lệnh, chúng tôi nhất định sẽ chiến đấu bảo vệ thành Hắc Thạch đến cùng!” Hình Duệ Tư vẫn duy trì tư thế chân sau quỳ xuống, ngẩng đầu dùng ánh mắt kiên nghị nhìn về phía thành chủ.
“Chuẩn bị chiến đấu, lúc này đây, chúng ta nhất định sẽ giống như vô số lần trước, triệt để đầy lùi toàn bộ tang thi!!” Ý chí chiến đấu mãnh liệt phát ra từ thành chủ, cuốn hút đến mọi người ở đây.
Diệp Tử Linh thiếu chút nữa cũng đã bị cuốn vào, làm theo những người khác tuyên thệ, ngay tại khoảnh khắc cậu định mở miệng kia, một cỗ thanh lương không biết từ nơi nào tràn đến làm tỉnh táo lại cái đầu đang nóng lên của cậu, Diệp Tử Linh lúc này mới ý thức được bản thân thiếu chút nữa đã bị dẫn dắt bởi dị năng của thành chủ.
Bất quá, có loại dị năng này vào lúc này quả thực rất tốt, ý chí chiến đấu của phần lớn người đều được châm lên, sức chiến đấu tổng thể tăng lên rất nhiều.
Diệp Tử Linh liếc nhìn xuống đàn tang thi đông nghìn ngịt ở bên dưới tường thành, lại nhìn thoáng sang phía nhân loại đang dâng trào ý chí chiến đấu, trong lòng không khỏi khẽ thở dài một cái.
Thắng thua của trận chiến này còn rất khó nói, trước đây cậu không trải qua chiến tranh quy mô thế này, cho nên cũng không biết trong quá khứ như thế nào, có điều nhân loại có một nhược điểm trí mạng, con người một khi bị cắn nghĩa là kết thúc, mà đối với tang thi thì trừ phi hủy diệt trung tâm bộ não, nếu không vĩnh viễn cũng sẽ không chết.
Trong ba năm này, tang thi đến tột cùng đã tiến hóa đến cái cấp độ nào? Đây là chuyện khiến Diệp Tử Linh phi thường tò mò.
Đột nhiên, đàn tang thi vốn vây quanh dưới chân thành không nhúc nhích lại nhanh chóng phân ra một cái thông đạo, một người đàn ông tóc bạc kiêu ngạo mặc trên người chế phục ngân bạch dẫn theo một đoàn hơn mười người mặc giáp sắt từ trong thông đạo chậm rãi đi ra.
“Ta là Clare Clomann, là nguyên soái đợt công thành này. Sau này xin chỉ giáo nhiều hơn.” Người đàn ông…, không, phải nói là tang thi phi thường có giáo dưỡng đứng ra tự giới thiệu, có điều loại nội dung này lại khiến sắc mặt mọi người đứng trên tường thành trở nên không tốt chút nào.
Cái gì gọi là “xin chỉ giáo nhiều hơn”? Bọn họ một chút cũng không muốn chỉ rồi giáo gì đó cho tang thi!
“Clomann… Bá tước tiếng tăm lừng lẫy với danh Bạch Sắc vi của đế quốc tang thi.” Thành chủ sau khi nghe thấy tên của Nguyên soái tang thi này thì nháy mắt đã thay đ6ỏi sắc mặt, “Thế nhưng có thể khiến ngươi đến tấn công thành Hắc Thạch, thật đúng là vinh hạnh của tòa thành nảy!”
(*) Sắc vi: cây hoa tường vi
Tuy nói lời như thế, ngữ khí của thành chủ lại không có chút cảm giác vinh hạnh nào, uy thế trên người ngược lại càng trở nên mạnh mẽ.
“Xem ra nhân loại nơi này cũng không phải đều là phế vật, thế nhưng lại có người vừa nghe danh mà có thể nhận ra ta.” Clare Clomann vuốt cằm bật ra một tiếng cười khẽ, “Nếu đã biết ta là ai, vậy có muốn trực tiếp đầu hàng không? Đầu hàng rồi thì có thể tránh khỏi rất nhiều thương vong đấy.”
“Sau đó toàn bộ người của thành Hắc Thạch chúng ta đều trở thành tang thi sao? Đừng có mộng tưởng, ta tuyệt đối sẽ không có chuyện đầu hàng!” Thành chủ phát ra một tiếng hừ lạnh, trực tiếp cự tuyệt yêu cầu của Clomann.
“Cự tuyệt nhanh như vậy sao, đúng là tiếc quá đi.” Clae Clomann dùng điệu vịnh ngâm phát ra một tiếng thở dài, thế nhưng vẻ mạt của hắn như thế nào cũng không phải bộ dáng tiếc nuối, hoàn toàn không có sức thuyết phục, “Bất quá may mắn ngươi không đầu hàng, bằng không ta cũng không có cách nào báo cáo kết quả công tác cho công tước đại nhân. Hôm nay nói chuyện tới đây thôi, chúng ta rất nhanh sẽ gặp lại.”
Clare Clomann nói xong liền dẫn thủ hạ từ trong thông đạo lui trở về.
Đàn tang thi còn lại một lần nữa lấp kín lại thông đạo, khôi phục lại trận thế bao vây thành vững chắc.
“…Huy động lực lượng toàn thành, lúc này đây chúng ta phải đánh một trận chiến rất ác liệt!” Thành chủ phân phó cho một người bên cạnh, sau đó nói với Hình Duệ Tư, “Duệ Tư, cậu đi theo ta một chút, những người khác giữ nguyên vị trí đợi lệnh.”
“Rõ!”
Diệp Tử Linh sau khi nhìn Hình Duệ Tư theo thành chủ rời đi, tâm lập tức chuyển đến trên người vị Nguyên soái Clare Clomann kia.
Không biết là ảo giác của cậu hay là ký ức còn sót lại của khối thân thể này, cậu chung quy cảm thấy tên Clare Clomann này có chút quen thuộc. Vừa rồi khả năng chú ý của những người khác đều tập trung vào đoạn đối thoại của song phương, không chú ý tầm mắt của người tên Clare Clomann, Clare Clomann không chỉ một lần liếc qua mặt cậu, tại trong mắt tựa hồ còn hiện lên cái gì.
Chẳng lẽ cậu thật sự từng quen biết với tên Clare Clomann này sao?
Việc này cũng không phải là không có khả năng, cậu dù sao đã không còn là con người mà là tang thi, trong ba năm mất đi ký ức kia có quen biết với tang thi cũng là chuyện rất bình thường.
Có điều nếu Clare Clomann thật sự biết cậu, sự tình liền phiền toái, thân phận tang thi rất có khả năng sẽ bởi vì vậy mà bị bại lộ!
Này thật đúng là sóng này vừa lặng, sóng kia lại dâng mà, chuyện phiền toái cứ hết cái này đến cái khác xuất hiện a!
Diệp Tử Linh có chút phiền não mà dùng sức lắc đầu nguầy nguậy.
Xem ra nếu cần thiết thì phải tìm cơ hội thăm dò tên Clare Clomann kia một chút, không biết cậu là tốt nhất, nếu quen biết thì phải xem là dạng quan hệ gì, là bằng hữu thì hoàn hảo, là kẻ thù thì cũng chỉ có thể liều mạng cá chết lưới rách.
Cậu, đã không còn đường lui!