CHƯƠNG 12: RỐI RẮM . . .
Edit: Chrysanthemum
Người thanh niên được Lâm Lâm gọi là Lancelot có vóc dáng tương đối thông thường của người phương Tây – tóc vàng mắt xanh, hình thể so với phần lớn nam nhân phương Tây thì tinh tế hơn một chút, hơn nữa cái miệng kia nói tiếng Trung lưu loát vô cùng, làm sao cũng không đem lại cảm giác thuần túy là người phương Tây.
Trên tay thanh niên mắt lam có ôm một bé mèo trắng, tránh ở trong ***g ngực thanh niên, thỉnh thoảng lại nhìn ra ngoài thăm dò xung quanh.
Diệp Tử Linh gắt gao nhìn chằm chằm thanh niên mắt lam không tha, độ khác thường đủ để khiến cho mọi người chú ý.
Thanh niên mắt lam không phải là người mù, đối mặt với ánh mắt có thể nói là vô lễ của Diệp Tử Linh chỉ là tốt tính mà sờ sờ mặt, nho nhã mở miệng: “Trên mặt tôi có cái gì sao?”
Diệp Tử Linh bị tiếng nói của thanh niên làm cho bừng tỉnh, có chút không được tự nhiên dời đi tầm mắt : “Thực xin lỗi.”
Diệp Tử Linh chỉ giải thích chứ không nói rõ nguyên nhân, chẳng lẽ cậu phải nói rằng thanh niên mắt lam này khiến cậu nhớ tới vài sự tình như vậy như vầy mà thiếu nhi không nên xem sao? Cậu còn chưa thoáng đến mức đem loại chuyện này nói ra trước mặt người khác.
“Không sao đâu.” Thanh niên mắt lam tốt tình chỉ cười cười, đi lướt qua Diệp Tử Linh đến chỗ Lâm Lâm, “Chị Lâm, làm chị lo lắng rồi.”
“Cậu cũng biết sẽ làm tôi lo lắng sao, cậu cũng không phải mấy thứ người da dày thịt béo kia, chạy loạn khắp nơi vạn nhất gặp phải tang thi hay dị thú thì phải làm thế nào?” Lâm Lâm tựa hồ rất coi trọng thanh niên mắt lam, lôi kéo tay thanh niên cao thấp kiểm tra một lượt.
“Chị Lâm, tôi cũng không yếu đến nước này.” Thanh niên mắt lam nhìn thấy điệu bộ khẩn trương của Lâm Lâm có chút buồn cười, trong giọng nói toát lên ý cười thản nhiên.
“Lance, đội trưởng là đang lo lắng cho anh đó!” Tiểu Tuyết đứng ở một bên hùng hổ nói, làm ra một bộ cực kì giận dữ.
“Anh biết, anh biết.” Thanh niên cười nói, đưa bé mèo trắng nhỏ trong tay cho Tiểu Tuyết, “Cái này cho em mượn một lát đó, đợi lát nữa thì nhớ trả lại cho anh.”
Lúc này Diệp Tử Linh mới chú ý tới thú cưng trong tay thanh niên kia, trong lòng hơi động, con mèo trắng này cậu nhìn thế nào cũng cảm thấy có chút tương tự với con toàn phong dực hổ vừa rồi, nhất là vào thời điểm dùng cặp mắt màu hoàng kim kia nhìn trừng trừng cậu!
Chắc là do cậu nghĩ nhiều đi ?
Diệp Tử Linh thầm nghĩ hiện tại cậu ngày càng thần hồn nát thần tính, không chỉ nhìn thấy nam nhân mắt lam liền mẫn cảm, ngay cả nhìn thấy một con mèo trắng cũng có thể liên tưởng đến con toàn phong bạch hổ mới đụng độ vừa rồi. Rõ ràng một con là dị thú hung ác vô chủ, một con là thú cưng vô hại có chủ yêu thương, hoàn toàn không phải là cùng chung loài, cậu còn nghi ngờ sao mình lại có thể liên hệ hai con thú này cùng một chỗ.
Cậu về sau phải bỏ cái thói quen nghi thần nghi quỷ này mới được, nghĩ nhiều như vậy về sau có khi dẫn đến bệnh tâm thần!
Con gái quả thật đối với những thứ đáng yêu không có sức kháng cự, Tiểu Tuyết ôm lấy bé mèo thì lập tức đem oán giận vừa rồi vứt xa vạn dặm. Tuy nói vậy, thời điểm con mèo bị chuyển từ tay chủ nhân sang người khác thì ánh mắt kia cũng không phải ai oán bình thường.
“Chị Lâm, ngày hôm nay cũng chấm dứt được rồi, đi vào sâu hơn nữa chúng ta sẽ không kịp trở về thành.” Lancelot quay đầu lại nhìn thoáng qua Diệp Tử Linh, đáy mắt hiện lên một tia hứng thú không rõ, quay đầu lại đề xuất ý kiến với Lâm Lâm.
Cái ánh mắt kia vừa rồi là có ý gì, không phải vừa rồi cậu thất lễ nên bị ghi hận đi? Diệp Tử Linh bị đôi mắt lam sắc của Lancelot nhìn khiến cậu nổi lên một trận sợ hãi.
“Lâm đội trưởng, các người có phát hiện gì về tang thi không ?” Vì để dời đi lực chú ý, Diệp Tử Linh suy nghĩ mở miệng hỏi.
Đi ra một chuyến trừ bị một con súc vật truy đuổi chật vật, ngay đến cả một bóng tang thi còn không thấy, Diệp Tử Linh chung quy cảm thấy có chút gì đó không ổn lắm. Không phải nói tang thi đã nhanh chóng tấn công đến thành rồi? Làm sao có thể một chút dấu vết cũng không thấy được, trong chuyện này tuyệt đối có vấn đề.
“Cũng giống như các người, hoàn toàn không phát hiện dấu vết tang thi.” Lâm Lâm đã tin tưởng lời Diệp Tử Linh nói, cho nên căn cứ vào nguyên tắc trao đổi tin tức cũng nói ra đơn giản tình huống bản thân bên này.
“Xem ra lần này chỉ sợ tang thi sẽ có động tĩnh lớn.” Thanh âm của Hình Duệ Tư đột nhiên chen vào, hắn rốt cuộc đã đến.
Bên người Hình Duệ Tư ngoại trừ Vu Nhất Dục thì người hãm hại Diệp Tử Linh – Trần Đông cũng có trong đó. Diệp Tử Linh rất muốn giáo huấn Trần Đông một phen, có điều hiện tại còn có người ngoài, không phải là thời điểm gây sự ầm ĩ.
Cho nên Diệp Tử Linh chỉ là lạnh lùng trừng liếc mắt nhìn Trần Đông một cái, đáy mắt hiện lên một tia sát ý cực kỳ rõ ràng, không có ý định mở miệng.
“Cậu không có việc gì thật sự là quá tốt.” Người đi ra hòa giải chính là Vu Nhất Dục, vừa rồi coi như Diệp Tử Linh cứu hắn, trong lòng hắn ít nhiều cũng có chút hảo cảm với cậu.
“Nhờ phúc của người nào đó, tôi may mắn thoát được.” Diệp Tử Linh phát ra một tiếng cười lạnh, nói đến vô cùng trào phúng.
“Chuyện này trở về rồi lại nói.” Hình Duệ Tư đương nhiên không nhìn sót một màn kia, tự biết đuối lý, nói ra một cậu trực tiếp cho qua đề tài. Hắn tin tưởng Diệp Tử Linh hiểu được hiện tại không phải thời điểm tính sổ.
Diệp Tử Linh quả thật hiểu được, cậu tạm thời không có ý định tiếp tục truy cứu, yên lặng nhìn Hình Duệ Tư đàm phán với Lâm Lâm, hi vọng mượn lần này đạt được càng nhiều tin tức hữu dụng.
“Hình đội trưởng có phát hiện gì mới?” Lâm Lâm không có để ý việc nhà người khác, trực tiếp vào đề tài vừa rồi để nói tiếp.
“Không phát hiện gì không phải là phát hiện tốt nhất sao?” Hình Duệ Tư hỏi lại.
“Chính xác, sau khi nhận được tin tức lại không có một bóng tang thi xuất hiện, chuyện này thật sự kì quái.” Lâm Lâm gật đầu, vẻ mặt nghiêm túc, “Xem ra yêu cầu cần phải có chuẩn bị tốt, sẽ có một trận đánh ác liệt đang chờ chúng ta.”
“Không biết Lâm đội trưởng có hứng thú đưa đoàn dong binh đến thành Hắc Thạch không? Tôi tin chắc rằng cái giá tuyệt đối sẽ khiến cho mọi người hài lòng.” Hình Duệ Tư dường như rất hiểu rõ thực lực của Lâm Lâm, mở miệng đưa ra lời mời.
Hình Duệ Tư người này không phải là mỗi lần nhìn thấy dị năng giả thì đều mượn sức đi? Nhìn bộ dáng của Hình Duệ Tư vào thời điểm mượn sức cậu so với bây giờ không khác nhau mấy khiến cho Diệp Tử Linh không ngừng phỉ nhổ ở trong lòng.
Cũng không trách được Diệp Tử Linh không có khả năng lý giải tâm tính Hình Duệ Tư, dù sao cậu cũng không trải qua thời kì chiến tranh, không có khả năng lý giải dị năng giả trong cuộc chiến giữa loài người và tang thi có thể gây ra ảnh hưởng lớn biết chừng nào.
“Xin lỗi, chúng tôi đã tiếp nhận ủy thác của thành Bàng Bối, thứ cần nhất của lính đánh thuê là chữ tín không phải sao?” Lâm Lâm không chút suy nghĩ trực tiếp từ chối.
“Tang thi thế nhưng chuẩn bị đồng thời tấn công cả hai thành, lần này quả nhiên là ra tay rất lớn.” Trên mặt Lancelot vẫn bày ra một bộ tao nhã như cũ, trong giọng nói lại nhiều thêm hai phần sắt bén.
Diệp Tử Linh nhìn thấy Lancelot như vậy, trong nháy mắt thế nhưng cảm thấy thanh niên mắt lam này và Hình Duệ Tư có vài phần giống nhau.
Diệp Tử Linh bị tưởng tượng của chính mình dọa sợ, cậu khẳng định bởi vì hai người này đều có đôi mắt lam cho nên bản thân phản ứng quá mức mới có thể cảm thấy hai người có hơi giống nhau, mắt màu lam quả nhiên là tử huyệt lớn nhất của cậu !
Vì không để cho mình nghi thần nghi quỷ thêm nữa, Diệp Tử Linh lập tức vứt ý tưởng này đi cách xa vạn dặm.
“Một khi đã như vậy, tôi cũng không ép buộc, sau này sẽ còn gặp lại.” Hình Duệ Tư đã không có được tin tức như ý muốn, nếu đối phương không chịu gia nhập thì hắn cũng không tính toán lãng phí thời gian thêm, vội vàng cáo từ muốn nhanh chóng trở về thành tiến hành chuẩn bị.
Đợt tấn công lần này khẳng định không giống với những trận trong quá khứ !
“Sau này sẽ còn gặp lại.” Lâm Lâm gật đầu với Hình Duệ Tư một cái, nhanh chóng mang theo đoàn lính đánh thuê rời đi.
Lancelot trước khi đi nhìn thoáng qua Diệp Tử Linh một chút, thấy Diệp Tử Linh nhìn lại hắn thì hướng về phía Diệp Tử Linh cười cười, sau đó tiêu sái mà rời đi.
Cái cười này khiến cho Diệp Tử Linh cảm thấy sợ hãi, lần thứ hai xác định, nam nhân mắt lam quả nhiên không phải thứ tốt lành gì.
“Chúng ta cũng mau chóng trở về thành đi, có chuyện gì trở về thành khẩn nói.” Những lời này là Hình Duệ Tư nói với Diệp Tử Linh.
“Chút nợ này, chúng ta trở về thành rồi tính sau!” Sắc mặt Diệp Tử Linh lạnh xuống, phát ra một tiếng hừ lạnh.
Cậu tuyệt đối sẽ không quên nhanh như vậy đâu, bằng không còn có người cho rằng cậu dễ khi dễ, Diệp Tử Linh cậu cho tới bây giờ không phải là người bấm bụng chịu đựng!
Đừng nghĩ rằng trở về thành có người đông thế mạnh thì cậu sẽ cho qua như vậy, dám hãm hai cậu thì phải có gan gánh hậu quả!