Tang Thi Thời Kỳ Tình Yêu (Tình Yêu Thời Xác Sống)

Chương 42: Chương 42




Máy bay của đám người Diệp Hỏa rốt cuộc hạ cánh.

Diệp Diễm ngẩng đầu nhìn bầu trời, khí trời Hawaii quả nhiên rất tốt, lúc trước anh quá mức bận rộn vẫn muốn đến xem rồi lại không có thời gian, hiện tại theo một ý nghĩa nào đó cũng tính là thỏa mãn tâm nguyện.

Sân bay không hề giống như bộ dạng hoàn toàn bỏ hoang, bốn phía sạch sẽ đến quá phận, ngay cả chút xác sống cũng không có. Diệp Hỏa ngồi xổm xuống kiểm tra đường băng, phát hiện trên đường có dấu vết sử dụng gần đây. Hắn nheo mắt liếc nhìn chung quanh, liền nghe thấy Cam Qua bên cạnh nói: “Có động tĩnh.”

Chu Tụng nắm chặt súng trong tay, người của “Thuyền cứu nạn” cũng có thể giám sát được máy bay bọn họ đã tới Hawaii, vô cùng có khả năng đã mai phục gần đây ý đồ tiên hạ thủ vi cường*. (*ra tay trước thì chiếm được lợi thế.)

Này cũng là một trong những nguyên nhân chủ yếu khiến Diệp Hỏa có ý định dùng máy bay liền bắt đầu hành động.

Hawaii nói thế nào cũng là địa bàn của “Thuyền cứu nạn”, cũng là vị trí của thông đạo duy nhất nối giữa chỗ tránh nạn của “Thuyền cứu nạn” cùng căn cứ dưới đáy biển, ở trên đảo không có khả năng không có ai trông coi.

Đám người bọn họ tư chất có hạn, không rõ tình huống trên đảo, nếu như bị “Thuyền cứu nạn” đoạt trước tiên cơ, bọn hắn chính là trời cao không đường chạy, địa ngục không cửa vào.

Quả nhiên, Diệp Hỏa bọn hắn còn chưa đi được mấy bước liền có khoảng ba mươi mấy người mặc trang phục phòng hộ bao vây.

Đám người kia từng người cầm súng chỉa về bọn hắn, giáo dài (*长枪 trường thương) trong tay Cam Qua chắn trước mặt mọi người, nhất thời một mảnh tĩnh mịch.

(*Cái từ trường thương mị k biết là giáo hay là súng nữa, dựa theo miêu tả mị đoán là giáo thui à.)

Trong đám người có người sau khi nhìn thấy ông thì thò đầu ra, tiếp đó tiến lên trước một bước, giáo của Cam Qua chỉa về trước, mũi giáo chỉ về cổ họng của người nọ——

“Ba…” Người kia hô lên, là giọng của một cô gái.

Cam Qua sững sờ, thu giáo về phía sau muốn tiến lên trước xem cho rõ, lại bị mấy người mặc đồ phòng hộ cản lại. Chu Tụng làm bộ muốn tiến lên lại bị Diệp Diễm giữ chặt.

Cô gái kia nắm lấy tay của hai người bên cạnh, hô: “Đừng…”

“Ông ấy là ba ba của tôi, đừng làm ông ấy bị thương.” Cô nói, nói xong chẳng biết sao lại dùng tiếng anh nói lại một lần.

Cô đi đến trước mặt Cam Qua, lại gọi một tiếng: “Ba!”

Cam Qua xuyên qua mặt nạ bảo hộ nhìn kỹ lại, người tới quả nhiên là con gái ông. Vừa rồi thần kinh quá mức khẩn trương, cũng do trang phục phòng hộ che hết thân hình, đừng nói người đến là ai ngay cả giới tính Cam Qua cũng không phân biệt được..

Con gái của Cam Qua mười bảy mười tám tuổi, lúc sự kiện xảy ra vừa lên đại học. Con gái Cam Qua thành tích vô cùng tốt, là thủ khoa của khoa văn bọn họ, Cam Qua với tư cách “con tốt” của “Thuyền cứu nạn” điều kiện để ở lại trên đất liền chính là con gái có thể an toàn lên thuyền.

Ông vốn dĩ vẫn luôn cảm thấy kỳ quái trừ ông ra cũng không nhìn thấy con tốt nào khác, khi nhìn thấy những thứ dưới tầng hầm kia Cam Qua liền hiểu, thì ra người của “Thuyền cứu nạn” để lại trên đất liền đều bị Diệp Cảnh Ưng biến thành xác sống.

Cam Qua ôm chặt con gái, hỏi: “Sao con lại ở chỗ này? Không phải là con nên…”

Ông còn chưa nói hết đám người chung quanh liền nghị luận, tiếp đó từ trong đám người đi ra một người, hỏi: “Các vị là người Trung Quốc? Từ thành phố nào tới?”

Cam Qua nhìn về phía Diệp Hỏa, Diệp Hỏa cũng không quá hiểu rõ tình huống. Hắn theo bản năng cảm thấy đám người trước mắt sẽ không làm hại bọn hắn, hắn tiến lên trước một bước giới thiệu đám người bọn hắn. Diệp Hỏa cũng không nói thành phố thật sự của bọn hắn, hắn âm thầm tính toán, vớ đại một thành phố của Trung Quốc, lại nói bọn họ tình cờ phát hiện một máy bay trống, nghe nói nơi này có chỗ tránh nạn, đến đây tị nạn.

Trong đám người lập tức có người đứng ra chất vấn: “Anh gạt người! Khẩu âm cùng tiếng địa phương ở chỗ kia cũng không phải kiểu như anh.”

Một trong những thành viên của “Hải yêu” thật sự có người đến từ chỗ đó, lập tức dùng khẩu âm trả lời người kia: “Nàm sao? không phải loại này, vậy mệ nó phải giống loại nào?”

(*Ở trên có mỗi câu đầu là biết khẩu âm của vùng Đông Bắc thui, còn cái sau tui ê đít bậy bạ áaaaaa:)))))))

Mọi người nghe thấy khẩu âm của cậu ta thì bật cười, bầu không khí giương cung lúc trước dịu đi không ít. Diệp Hỏa nhìn mấy người vẫn chưa hiểu tình huống châu đầu ghé tai lại với nhau, vớ được một người trong nước, hỏi anh ta: “Các anh là người của ‘Thuyền cứu nạn’?”

Một câu hỏi lại khiến cho thần kinh của nhóm người Diệp Hỏa lại bắt đầu căng thẳng.

Con gái của Cam Qua thấy Diệp Hỏa bọn hắn cũng không có địch ý, rốt cuộc nguyện ý ra mặt làm giải thích.

Thì ra bọn họ vốn là người ở trên “Thuyền cứu nạn”, nhưng bởi vì gen chưa đủ ưu tú nên bị Diệp Cảnh Ưng “đào thải”, bắt hết.

“Ông ta vốn muốn giết chúng tôi.” Người kia nói: “Nhưng một người trẻ tuổi lặng lẽ thả chúng tôi ra khỏi thông đạo, lại bảo chúng tôi ở trên mặt đất tiếp tục liên lạc tiếp ứng với các thành viên Poseidon trên thế giới.”

Anh ta chỉ chỉ phía sau: “Những người này có một bộ phận là người của tổ chức Poseidon lúc trước.”

Diệp Diễm vội hỏi: “Người trẻ tuổi kia bộ dạng thế nào? Là người Trung Quốc?”

“Là người Trung Quốc.” Người kia đáp: “Anh ta giấu mình rất khá, thấy không rõ bộ dạng…”

“Anh ta có một cánh tay bằng máy!” Trong đám người có một nữ sinh dùng tiếng anh nói: “Lúc tôi chạy trốn suýt ngã, người kia có đỡ tôi, lúc đó tôi sờ được. Thật là một quý ông.”

Diệp Diễm cùng Diệp Hỏa nhìn nhau cười, là Ngụy Trừng không sai, thằng oắt kia từ lúc còn đi học đã được nữ sinh yêu thích.

Xem ra Ngụy Trừng là thừa dịp Diệp Cảnh Ưng không đề phòng, thả ra đám người bị ông ta bắt.

Chỉ là Poseidon…

“Các vị sao có thể xác định là người của Poseidon? Lỡ như bị theo dõi…” DIệp Diễm hỏi.

“Không có vấn đề.” Trong đám người có một người nói: “Trong đấy có những người vốn là thành viên của Poseidon, cũng có chuyên gia của từng phương diện, những thứ này đều không cần lo lắng.”

Diệp Diễm nhìn Diệp Hỏa, Diệp Hỏa gật gật đầu.

Vừa rồi trong đám người hắn đã nhận ra mấy thành viên của Poseidon, thành viên của Poseidon cũng có quan to chức cao*, những người này mặc dù có tên trên danh sách “Thuyền cứu nạn” nhưng bởi vì không ủng hộ “Thuyền cứu nạn” mà gia nhập Poseidon, cung cấp rất nhiều tin tức quý báu cho Poseidon. Theo Poseiodon giải tán, những người này vì tự bảo vệ mình gia nhập “Thuyền cứu nạn” cũng là đều dễ hiểu.

(*达官显贵 đạt quan hiển quý.)

Thì ra không chỉ có bọn hắn, Ngụy Trừng cũng đang từng bước làm chuẩn bị. Tuy rằng ngại Diệp Cảnh Ưng nghe lén không nói trắng ra cho bọn hắn biết, nhưng lại vẽ ra nền tảng vững chắc cho kế hoạch của bọn hắn.

“Người trên đảo đâu?” Cam Qua hỏi: “Trên đảo phải có thủ vệ mới đúng.”

“Chú nói là con tốt của ‘Thuyền cứu nạn’ sao?” Người kia nói: “Nguyện ý đầu hàng chúng tôi đã được trả về nằm vùng*, không muốn… chúng tôi cũng không hạ thủ lưu tình.”

(*策反 sách phản: dụ địch theo mình, xâm nhập vào lòng địch, bí mật tiến hành xách động, để người của bên địch phản chiến, đầu hàng)

“Hòn đảo này hiện tại có thể nói là an toàn.” Người kia nói.

Ánh mắt Diệp Hỏa đảo qua đám người cảnh sát cùng thành viên “Hải yêu”, bọn họ gật đầu tỏ vẻ với hắn, Diệp Hỏa mới nói ra thân phận thật sự của bọn hắn.

Bởi vì vừa nãy Diệp Hỏa nói bậy, hiện tại đám người Diệp Hỏa phải tốn rất nhiều công sức mới khiến cho đối phương tin tưởng thân phận thật sự của bọn hắn, may mắn trong đám người có người đã từng bắt giữ Diệp Hỏa cùng Diệp Diễm, sau khi nhìn thấy mặt của Diệp Hỏa cùng Diệp Diễm, nhận được chứng thực từ anh ta mọi người mớt rốt cuộc tin tưởng bọn họ là đám người Diệp Hỏa.

Bọn hắn đi theo những người này về nơi đóng quân của bọn họ, Cố Tây An cùng Sở Hạ Lâm cũng đã được sắp xếp ổn thỏa.

Cái gọi là nơi đóng quân chính là một khách sạn xa hoa ở cạnh bờ biển, bởi vì gần với thông đạo nối đến chỗ tránh nạn của “Thuyền cứu nạn” cho nên được chọn làm nơi đóng quân, thuận tiện tiếp ứng người từ trong thông đạo chạy ra.

Hiện tại mặc dù đã có chút tan hoang, nhưng bởi vì đáp ứng được nhu cầu cần thiết, công năng coi như hoàn thiện, điện nước đầy đủ. Phương pháp thu thập thức ăn của bọn họ cũng cùng một dạng với phương thức giai đoạn đầu của Diệp Hỏa cùng Sở Hạ Lâm, vơ vét mọi nơi có gì ăn đó.

Nhưng bởi vì cách ngày xảy ra sự kiện kia cũng đã qua một thời gian rất dài, đồ ăn vốn có thể ăn cũng đã không còn nhiều lắm, theo nhân số không ngừng lớn mạnh, tiêu hao tài nguyên cũng càng ngày càng nhanh, gần như đến ranh giới cạn kiệt.

“Phải đổi.” Diệp Hỏa tổng hợp tình huống nói ra suy nghĩ.

Hắn cùng Diệp Diễm vừa đến khách sạn liền dùng tư cách người sáng lập Poseidon, đại biểu thành viên của Poseidon trong nước. cùng thủ lĩnh “Thuyền cứu nạn” và Poseidon thế giới mở một cuộc họp.

Trong phòng họp tụ tập gần trăm người, tuy nói thành viên Poseidon cùng thành viên “Thuyền cứu nạn” đã cùng chung sống hồi lâu nhưng bầu không khí vẫn là giương cung bạt kiếm như trước.

Diệp Hỏa lại nói: “Nơi này cách cửa vào của thông đạo quá gần, một khi khai chiến nơi đây liền không còn an toàn nữa. Người già trẻ em nơi đây cũng không ít, không thể để bọn họ ở chỗ này.”

“Khai chiến?” Có người hỏi.

Lúc này Diệp Hỏa mới nói rõ ý đồ đến đây của bọn hắn, phần lớn người ngồi đây đều tỏ vẻ tán thành. Đại đa số bọn họ đều có nghe qua kế hoạch của Diệp Cảnh Ưng, xác sống bên ngoài cũng tiến hóa càng ngày càng hung hãn, cũng không rõ lắm Diệp Cảnh Ưng vẫn còn chiêu trò gì. Nếu như Diệp Cảnh Ưng còn thủ đoạn nào hèn hạ hơn, bọn họ ở chỗ này chẳng khác nào đưa tay chịu trói.

“Nếu đã hành động phải nhanh một chút.” Diệp Hỏa nói: “Cho dù nói thế nào tài nguyên của các vị đã không còn nhiều lắm.”

“Hơn nữa…” Diệp Diễm nói tiếp: “Căn cứ bộ phận Trung Quốc của Diệp Cảnh Ưng đã bị hủy, ông ta cũng sẽ chuẩn bị tăng tốc hành động.”

Diệp Hỏa nhìn ra cửa sổ của phòng họp, đã tới rồi… đã tới rồi…

Tất cả thứ này, rốt cuộc phải có chấm dứt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.