Tang Thi Thời Kỳ Tình Yêu (Tình Yêu Thời Xác Sống)

Chương 4: Chương 4




Trước khi đưa tới nơi này của Diệp Hỏa, Cam Qua đã hôn mê năm ngày rồi.

Ngoại trừ vết thương bị Chu Tụng khâu lộn xộn kia, trên người Cam Qua còn nhiều vết thương cần phải làm sạch và khâu lại lần nữa. Diệp Hỏa kiểm tra đồ dùng chữa bệnh còn trong nhà kho, cũng may, đủ.

Diệp Hỏa lấy đồ trong hòm thuốc ra nói với Chu Tụng bên cạnh: “Tôi mặc kệ anh biết được chuyện gì lúc trước của tôi, nhưng nếu anh dám ở trước mặt tiểu tử kia nói năng luyên thuyên… anh nếu thật sự biết rõ rôi, nên biết hậu quả.”

Chu Tụng giơ hai tay lên làm động tác đầu hàng: “Tôi nhưng chưa nói gì nha.” Ngay sau đó cười cười với hắn: “Anh nói như vậy… có phải thừa nhận những chuyện kia có liên quan đến anh?”

Diệp Hỏa buông kéo, tiếng va chạm của kim loại phát ra tiếng vang nặng nề. Hắn dùng mu bàn tay đeo găng tay cao su gạt ra tóc trước trán, trầm giọng: “Cài này có liên quan đến anh sao?”

“Còn không tính là hoàn toàn không có quan hệ” Chu Tụng cười híp mắt: “Anh cho dù không nhớ rõ tôi, nhưng dù sao cũng nhớ rõ Ngụy Trừng đi?”

Ngụy Trừng —— đồng tử Diệp Hỏa chợt phóng đại.

“Ngụy Trừng là chiến hữu của tôi, anh nói có quan hệ với tôi hay không?”

“Câm miệng!” Diệp Hỏa gầm lên.

Chu Tụng muốn nói gì đó, đã bị Diệp Hỏa cắt đứt: “Anh hiện tại tốt nhất là im lặng thu lại bộ mặt tươi cười ghê tởm đó của anh qua đây hỗ trợ một chút, đừng quên mệnh của tổ trưởng các anh vẫn còn trong tay tôi.”

Chu Tụng thấy hắn đã nổi cáu, ngượng ngùng đi qua, không dám nói gì nữa.

Diệp Hỏa từ trong hộp lấy ra một đôi bao tay đưa cho Chu Tụng: “Xỏ vào.” Hắn nói: “Thứ bên trong vết thương của chú ấy còn chưa được làm sạch, tôi hiện tại giúp chú ấy lấy ra.”

Chu Tụng đứng bên cạnh Diệp Hỏa hỗ trợ cho hắn, nhìn thao tác thuần thục của Diệp Hỏa, hỏi: “Tôi nhớ rõ anh không học y, như thế nào…”

“Tự học.” Diệp Hỏa nói.

Chu Tụng lại nghĩ đến Sở Hạ Lâm nhắc tới tấm năng lượng mặt trời, thiết bị lọc nước mưa còn có hệ thống bảo vệ cả khu lầu đều của một tay Diệp Hỏa, hỏi: “Anh ngược lại cái gì cũng làm tốt a, tất cả đều là tự học hay sao?”

Diệp Hỏa không trả lời anh ta.

Từ nửa năm trước… không, sớm hơn, Diệp Hỏa đã ngờ tới tình thế sẽ diễn biến thành ngày hôm nay. Khi đó hắn cũng đã bắt đầu bắt tay vào chuẩn bị, hắn tự học những kỹ năng cần thiết, cất trữ vật tư cần thiết, chỉ có điều sau khi gặp được Sở Hạ Lâm, những thứ này đều chuẩn bị thành hai phần.

Sở Hạ Lâm. Hắn còn có Sở Hạ Lâm.

Tuy rằng…

“Có chuyện này muốn nhờ anh.” Chu Tụng đưa tới một miếng gạc. “Nói.”

Chu Tụng nói ra tình huống bên cục cảnh sát cho Diệp Hỏa: “Nếu như có thể mà nói…”

“Có thể dời đến.” Diệp Hỏa từ lúc Chu Tụng mở miệng đã biết rõ anh ta muốn nói cái gì: “Khu nhà này nhiều phòng như vậy, thêm mấy người các anh cũng đủ.”

“Cám ơn.”

“Nhưng mà…” Diệp Hỏa nói: “Mấy ngày đầu tôi có thể cung cấp trợ giúp cho các anh, nhưng về sau tài nguyên của tôi cùng Sở Hạ Lâm tách riêng với các anh, chúng tôi không dùng chung, nước giếng không phạm nước sông.”

Chu Tụng gật đầu tỏ vẻ có thể hiểu được, đưa tay giúp Diệp Hỏa lau mồ hôi bên thái dương.

Diệp Hỏa sửng sốt một chút, tiếp tục động tác trên tay. Nghe Chu Tụng hỏi: “Anh liền tự tin như vậy sao?”

“Cái gì?”

“Chỉ dựa vào anh cùng đứa nhỏ trên lầu kia có thể sống sót ở loại tình huống này?”

“Tôi sẽ cùng em ấy sống tiếp.” Diệp Hỏa nói: “Con người là không thể khống thế. Người càng nhiều, xác suất xảy ra vấn đề cũng liền lớn hơn, mạo hiểm như vậy tôi gánh không nổi. Huống chi… tôi cũng không nói toàn bộ đều không cần các anh.”

“Điện cùng nước tôi có thể cung cấp cho các anh, nhưng mà ngược lại, lúc tôi cần các anh trợ giúp…”

“Không thể chối từ.” Chu Tụng cười nói.

Diệp Hỏa nhìn Chu Tụng, biết rõ sự tình không đơn giản như vậy, nhưng cũng ngoài cười nhưng trong không cười nhếch nhếch khóe miệng.

Chờ Diệp Hỏa cùng Chu Tụng bài trí ổn thỏa cho Cam Qua xong xuôi đã là buổi tối. Hai người leo thang trở lại trên lầu, đánh thức Sở Hạ Lâm đang ngủ ở ghế sô fa, Diệp Hỏa đi qua vỗ ót cậu một cái: “Ngủ say như vậy, xảy ra chuyện thì làm sao bây giờ?”

Sở Hạ Lâm ngồi dậy, cười ôm eo Diệp Hỏa, vùi mặt vào bụng hắn, cọ cọ áo len của hắn: “Có anh nha.” Đột nhiên nhớ tới Chu Tụng ở đây, Sở Hạ Lâm hoảng hốt buông tay, bị Diệp Hỏa ấn trở về.

“Có đói bụng không?” Diệp Hỏa vuốt vuốt tóc Sở Hạ Lâm.

“Đói ——” Sở Hạ Lâm kéo dài giọng.

Diệp Hỏa nhìn sắc trời bên ngoài, hỏi Chu Tụng: “Anh nói với người của anh thế nào?”

“Tôi để đồ ăn lại cho bọn họ, bảo ngày mai về.”

Diệp Hỏa gật đầu, trời đã tối đen rồi, hắn có lòng lúc này ra ngoài đón người của Chu Tụng, lại thật sự không nghĩ mạo hiểm.

Buổi tối Chu Tụng ở chỗ của Diệp Hỏa cùng Sở Hạ Lâm tắm rửa sạch sẽ xong liền xuống lầu, thân hình anh cũng tương tự Diệp Hỏa, mặc quần áo Diệp Hỏa cũng là phù hợp. Phòng y tế dưới lầu nhưng thật ra là do Diệp Hỏa sửa lại phòng sách của hộ gia đình kia, lúc hủy giá sách còn rất khinh bỉ thưởng thức đọc của người ta. Các căn hộ trên dưới đều có kết cấu giống nhau, phòng ngủ chính Diệp Hỏa không động vào vừa lúc có thể cho Cam Qua dưỡng thương, phòng ngủ phụ bị Diệp Hỏa đổi vài thứ, nhưng mà giường vẫn còn, có thể cho Chu Tụng một tháng nay đều ngủ sàn nhà có thể ngủ được một giấc ngon lành.

Chờ Chu Tụng xuống dưới Diệp Hỏa lập tức hung hăng mắng Sở Hạ Lâm một trận.

“Em có biết người ta là ai không mà dẫn về?! Chỉ có hai người chúng ta, lỡ như là tới nghiên cứu địa hình thì sao?! Lỡ như vì tài nguyên giết hai người chúng ta diệt khẩu thì sao?! Lui vạn bước*, em có biết người ở dưới lầu kia bị thương làm sao không mà dám chuyển, lỡ như là người bị nhiễm bệnh hai ta liền kết thúc rồi!”

(*退一万步 đem một loại giả thiết nào đó đưa đến giới hạn thấp nhất,chuyện không xảy ra vẫn là không xảy ra, chuyện không nên phát sinh sẽ không phát sinh.)

Sở Hạ Lâm bị Diệp Hỏa “vạn nhất” cùng “nhất vạn” mắng cho thương tích đầy mình, cố tình Diệp Hỏa nói đều có lý, cậu chỉ có thể nhỏ giọng lẩm bẩm: “Bọn họ là cảnh sát nhân dân nha, cảnh sát nhân dân vì nhân dân…”

(*Nhất vạn: chỉ việc nào đó có khả năng cao, xảy ra nhiều lần. Vạn nhất: lỡ như, chẳng may.)

“Cảnh sát nhân dân thì có ích gì! Hiện tại mẹ nó ai cũng đều là nhân dân!” Diệp Hỏa thấp giọng mắng: “Lúc này ai có tài nguyên người đó là vua, con người vì mạng sống cái gì mà làm không được?!”

“Mấy người bọn họ em đều có thể đánh lại a.” Sở Hạ Lâm cứng cổ nói, nhìn sắc mặt Diệp Hỏa càng ngày càng không tốt lại cúi đầu nói: “Vậy không phải anh cũng để cho bọn họ vào ở sao…”

Diệp Hỏa giận đến muốn nổ phổi: “Em lại tranh luận, khụ khụ… khụ…”

Sở Hạ Lâm vội rót cho Diệp Hỏa ly nước, vỗ lưng giúp hắn thuận khí.

Một lúc sau Diệp Hỏa nói: “Bọn họ… khụ, bọn họ là…. đồng đội của bạn anh.”

“Anh có bạn làm cảnh sát? Như thế nào lúc trước chưa từng nghe qua?” Sở Hạ Lâm nhận ly nước của Diệp Hỏa.

Mắt Diệp Hỏa lóe lóe, nói: “Trước kia có.”

“Vậy hiện tại anh ta thế nào?”

“Em hỏi nhiều như vậy làm gì?” Diệp Hỏa tắt đèn: “Ngủ”. Một lúc sau hắn lại nói: “Còn có, về sau đừng tùy tiện nhận người vào nhà.”

Diệp Hỏa đứng dậy ra phòng khách gác đêm, ngồi trên ghế trong chốc lát, nghe phòng ngủ không có động tĩnh. Hắn lại ngồi năm phút, tâm phiền ý loạn. Nghe phòng ngủ ngay cả tiếng Sở Hạ Lâm lên giường cũng không có, Diệp Hỏa móc ra gói thuốc đến phòng sách hút.

Hít hai hơi, Diệp Hỏa cảm thấy phía sau đứng một người, vừa quay đầu lại phát hiện là Chu Tụng.

“Cảnh sát các anh đi đường đều không có tiếng động hay sao?” Sợ quấy rầy đến Sở Hạ Lâm, Diệp Hỏa tận lực nói nhỏ, rồi lại khó có thể che giấu sự không kiên nhẫn trong giọng nói.

Chu Tụng chớp chớp mắt: “Thói quen nghề nghiệp, lúc theo dõi phạm nhân thì luyện ra được.”

Diệp Hỏa liếc anh ta một cái quay đầu nhìn về phía cửa sổ: “Có giường còn không mau nằm ngủ?”

“Không quen giường, ha ha, ngủ trên đất đã quen.” Chu Tụng nói, rút ra nửa gói thuốc trong tay Diệp Hỏa, nói với hắn: “Cho xin chút lửa*.”

(*Chỗ này là Hỏa Nhi, giống vs tên thụ hay gọi công^^)

Diệp Hỏa nghe thấy xưng hô Sở Hạ Lâm hay gọi mình phát ra từ trong miệng Chu Tụng thì có chút hoảng hốt, cũng không biết tiểu tử kia lúc này đã ngủ hay chưa. Bản thân cũng có chút nặng lời, nhưng đúng là Sở Hạ Lâm không cân nhắc chu toàn, hắn cũng chỉ là nhất thời lo lắng mới… tiểu tử kia hẳn là không có trái tim pha lê như vậy mới đúng…

Hắn vốn đã bực, ác ngôn ác ngữ nói: “Không có!”

Diệp Hỏa hút còn dư lại một phần ba, hắn dụi mẩu thuốc ở trên bệ cửa sổ, giống như hạ quyết tâm hít sâu một hơi: “Ngụy Trừng… cậu ấy thế nào?”

Chu Tụng biết rõ anh không bị đuổi cổ xuống lầu là vì Diệp Hỏa muốn hỏi chuyện của Ngụy Trừng, cũng biết người ích kỷ lại cảnh giác như Diệp Hỏa có thể cho bọn họ dời qua đây hơn phân nửa là xem mặt mũi của Ngụy Trừng. Anh nói: “Nói thật, tôi không biết.”

“Anh không biết ——” Diệp Hỏa nhíu mày.

“Sau cái kia… cậu ấy liền không tới làm nữa, anh cũng biết, tay của cậu ấy..” Chu Tụng xoay xoay gói thuốc: “Tôi cũng gần như nửa năm rồi chưa thấy qua cậu ấy.”

“Lần cuối cùng anh gặp cậu ấy là lúc nào?”

“Chuyện xảy ra mấy tháng trước, cậu ấy đi làm thủ tục tạm rời cương vị công tác.” Chu Tụng liếc nhìn Diệp Hỏa: “Về sau nghe nói cậu ấy hình như gia nhập ‘kế hoạch Thuyền cứu nạn’.”

“Cái gì?!” Diệp Hỏa kinh sợ: “Cậu ấy thật sự…”

Diệp Hỏa cuống quít đốt điếu thuốc khác, hít hai hơi, nắm chặt tay ý đồ che dấu cảm xúc của mình.

Chu Tụng từ trong gói thuốc kia rút ra một điếu, nghiêng mặt qua đặt ở đầu thuốc của Diệp Hỏa, hít hai cái, thuốc liền mang theo đốm lửa. Anh hít một hơi thật sâu, phun ra một vòng khói.

“Thuyền —— “

“Hỏa nhi em ngủ không được.”

Diệp Hỏa vừa muốn nói gì, nghe thấy giọng nói của Sở Hạ Lâm truyền tới từ phía sau. Diệp Hỏa có chút hoảng hốt dụi điếu thuốc vừa hút, chỉ nghe Sở Hạ Lâm nói: “Phổi đã muốn thủng rồi mà vẫn hút” “Thỉnh thoảng” Diệp Hỏa có chút chột dạ đáp, lập tức dẫn Sở Hạ Lâm về phòng ngủ, trước khi đóng cửa lại quay đầu nói với Chu Tụng: “Anh hút xong rồi mau xuống lầu ngủ đi, cảnh giác một chút.”

Sở Hạ Lâm bị Diệp Hỏa dẫn về phòng ngủ, tự mình leo lên giường đắp chăn, phủ đến kín bưng chỉ chừa cái đầu bên ngoài.

Diệp Hỏa vì muốn lấy lòng cậu sau trận mắng vừa rồi, lại hiếm khi được chủ động hôn cậu một cái, nói: “Không phải nói ngủ không được.”

“Em không hút thuốc.” Sở Hạ Lâm rầu rĩ nói.

Diệp Hỏa cho là cậu ghét nỏ mùi thuốc trên người mình, dụ dỗ nói: “Được được được.” Lần sau anh sẽ súc miệng trước rồi mới hôn em.”

Sở Hạ Lâm trở mình ôm eo hắn: “May mà em không hút thuốc.. cho tới bây giờ không có ai nói với em mấy câu kiểu ‘mượn hỏa nhi*.”

(*Mượn chút lửa í, để tên lun cho dễ liên tưởng.)

“Hả?”

“Nếu như có người nói với em ‘mượn hỏa nhi’ em còn không phải tức chết.” Sở Hạ Lâm nắm thật chặt cánh tay của Diệp Hỏa: “Dù thế nào em cũng không cho mượn.”

Diệp Hỏa biết rõ cậu đây là nói chuyện vừa rồi, cảm thấy buồn cười: “Em là người dẫn về, em còn ghen sao.”

“Chính là không cho mượn.”

“Không cho mượn thì không cho mượn, anh chỗ nào cũng không đi.”

Sở Hạ Lâm cúi đầu, qua hồi lâu nói: “Hỏa Nhi… em không biết chuyện lúc trước của anh.”

Diệp Hỏa vuốt vuốt tóc cậu, nghe Sở Hạ Lâm nói tiếp: “Em biết có lẽ không phải chuyện vui vẻ gì, anh không muốn nhắc tới cũng không sao. Nhưng mà em muốn chia sẻ cảm xúc với anh, vui vẻ cũng được khổ sở cũng được…”

“Được.” Diệp Hỏa nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng Sở Hạ Lâm.

“Cho nên nếu như ngày nào đó anh muốn kể…”

“Được.”

“Liền nói cho… em…”

“Được.”

“Không…”

“Hả?”

“Không cho mượn…”

“Được.” Diệp Hỏa cúi đầu, nhìn Sở Hạ Lâm đã ở trong lồng ngực mình thiếp đi rồi.

Diệp Hỏa hôn hôn tóc cậu, khẽ nói: “Ngoan, anh nhất định sẽ để cho em sống sót.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.